Mục lục
Chiến long vô song – Trần Ninh (Full) – Truyện tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 602: Hàng Giả Gặp Hàng Thật

Hai nghìn quân thuộc binh đoàn đặc chủng thiện chiến, cứ thế phong tỏa hiện trường.

Một người đàn ông đeo quân hàm trung tá dẫn rất nhiều người tới đây, chính là Trương Bảo.

Trương Bảo nhìn thấy Trần Ninh, liền dẫn người của mình cúi chào anh, động tác đồng đều như một.

Trần Ninh giơ tay chào theo kiểu quân nhân, sau đó mỉm cười nói: “Trung tá Trương, anh đến đúng lúc lắm. Người này tự xưng là Thiếu tướng Bắc Cảnh, các anh xác nhận cho mọi người xem, anh ta là thật hay giả vậy?”

Cao Lập Quân nhìn thấy nhiều lính đặc chủng thế này, đã sớm sợ đến mức mặt không còn giọt máu, hai chân run rẫy rồi.

Anh ta nhìn thấy Trương Bảo và những quân nhân này cúi chào Trần Ninh thì há hốc miệng.

Đám lừa đảo bọn họ có ngốc, cũng đoán được chắn hẳn Trần Ninh có quan hệ thân thiết với quân binh Bắc Cảnh, hơn nữa những quân nhân này kính trọng Trần Ninh như thế, có thể địa vị của Trần Ninh không hè thấp.

Lần này đúng là hàng giả đụng phải hàng thật rồi!

Trương Bảo gật dầu, sau đó nhìn Cao Lập Quân một chút, lạnh lùng nói: “Các cậu thuộc bộ phận nào của quân khu Bắc Cảnh, đem chứng minh quân nhân ra cho tôi xem.”

Cao Lập Quân choáng váng, ấp úng nói: “Tôi… tôi không đem theo.”

Trương Bảo lạnh lùng nói: “Không đem, hay là vốn không cóiI”

Cao Lập Quân nghe vậy thì nhắm mát quát lên: “Đồng chí này, nói gì thế hả, có tin tôi lột da anh ra không, cấp trên của anh là ai2”

Trương Bảo hừ lạnh: “Lột da tôi sao?”

“Chưa nói tới chuyện cậu là đồ giả mạo, cho dù cậu thật sự là một Thiếu tướng, thì cũng chưa chắc đã lột dược bộ đồ trên người tôi xuống đâu.”

“Tôi là Phó chỉ huy của binh đoàn đặc chủng Mãnh Long, Trương Bảo, chịu sự chỉ huy trực tiếp của Thiếu soái Bắc Cảnh, hay là cậu muốn tôi gọi điện thoại cho Thiếu soái?”

Cái gì?

Người này lại là cấp dưới do Thiếu soái Bắc Cảnh đích thân chỉ huy sao!

Sắc mặt Cao Lập Quân lại hơi thay đổi: “Tôi… tôi không tính toán với đám tầm thường các người, tốt nhất là bây giờ các người cho chúng tôi đi, nếu không tới lúc đó tôi phản ánh với lãnh đạo, anh biết tay tôi.”

Trương Bảo lạnh lùng nói: “Cậu không tính toán với tôi ư, nhưng tôi phải tính toán với các cậu.”

“Người đâu, bắt bọn họ lại!”

Một đội quân nhân súng ống đầy đủ lập tức xông tới, thẳng tay giữ đám người Cao Lập Quân lại.

Trương Bảo lại ra lệnh: “Chụp ảnh, điều tra thân phận của bọn họ.”

Đám người Cao Lập Quân bị quân nhân chụp ảnh tại chỗ, tải vào cơ sở dữ liệu trên máy tính xách tay, bắt đầu điều tra thân phân.

Kết quả nhanh chóng xuất hiện.

Một quân nhân lớn tiếng báo cáo: “Cấp trên, có thông tin rôi.”

“Người này tên là Cao Lập Quân, có không ít hồ sơ phạm tội ở kho hồ sơ của cảnh sát, là một tên lừa đảo, vốn không pHải quân nhân gì cả, càng không phải là tướng quân.”

Một quân nhân khác tìm được súng lục trên người Cao Lập Quân nộp lên, báo cáo: “Cấp trên, vũ khí của bọn họ cũng là giả, chỉ là bật lửa bằng kim loại có hình súng lục mà thôi.”

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc tới ngây người!

Đặc biệt là Tống Sính Đình, bây giờ cô mới biết thì ra tên Cao Lập Quân này là một kẻ lừa đảo giả mạo quân nhân!

Cô vừa tức giận vừa sợ hãi, suýt nữa thì cô bị kẻ này lừa, tưởng rằng đám hải tặc thật sự bị Cao Lập Quân tiêu diệt!

Trương Bảo lạnh lùng nhìn Cao Lập Quân: “Cậu còn gì để nói không?”

Mặt Cao Lập Quân đã xám như tro rồi, bây giờ anh ta nói chuyện cũng chẳng lưu loát nữa, run rẩy nói: “Trưởng quan, tôi sai rồi, chúng tôi đều biết sai rồi…”

Trương Bảo quát lên: “Tôi ra lệnh cho cậu lập tức xin lỗi Trần tiên sinh và Tống tiểu thư!”

Cao Lập Quân quay đầu nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình, vẻ mặt giận dữ và xấu hồ muốn chết, nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, tôi sai rồi, thật ra tôi không phải tướng quân gì cả, tôi chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, mong hai người tha thứ cho tôi.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi tha thứ cho anh, nhưng pháp luật sẽ không tha cho anh đâu.”

“Trung tá Trương, những người này nên xử trí thế nào đây?”

Binh đoàn đặc chủng này của Trương Bảo do Trần Ninh trực tiếp phụ trách, Trương Bảo có thể coi là cấp dưới tâm phúc của Trần Ninh.

Anh ta đi theo Thiếu soái nhiều năm, đương nhiên là biết tính cách Thiếu soái thế nào.

Vì vậy, anh ta dùng giọng điệu thăm dò nói: “Mấy kẻ này thích giả mạo quân nhân Bắc Cảnh chúng ta như thế, tôi cảm thấy nên đày bọn họ tới Bắc Cảnh, lao động cải tạo mười năm, cho bọn họ một bài học nhớ đời.”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Cứ theo lời trung tá Trương mà làm!”

Trương Bảo lớn tiếng nói: “Phải!”

Nói rồi, anh ta dặn dò binh lính của mình: “Bắt bọn họ lại, đày tới Bắc Cảnh, lao động cải tạo, thời gian mười năm.”

Rằm!

Đám lừa đảo Cao Lập Quân nghe vậy như thể bị sét đánh trúng, cả người chấn động, vẻ mặt tuyệt vọng.

Mười năm!

Cái giá phải trả cho lần lừa đảo này quá lớn, hơn nữa lao động cải tạo ở nơi quanh năm tuyết phủ thời tiết khốc liệt như Bắc Cảnh, không biết bọn họ có thể vượt qua mười năm này hay không.

Mấy người Cao Lập Quân biết vậy thì đã chẳng làm, không nhịn được mà bật khóc tại chỗ.

Tiếc là trên đời này không có thuốc hồi hận, bọn họ có hối hận cũng vô dụng, nhanh chóng bị quân đội đưa đi.

Sau khi binh đoàn đặc chủng Mãnh Long bắt đám lừa đảo Cao Lập Quân đi, những người qua đường tập trung xem cũng tản đi.

Chỉ còn lại Trần Ninh và Tống Sính Đình cùng Đồng Kha.

Ánh mắt Đổng Kha nhìn Trần Ninh vô cùng ngưỡng mộ.

Cô nghênh ngang nghĩ muốn giả mạo tướng quân Bắc Cảnh trước mặt anh rễ của cô sao, đúng là muốn chét mà, không biết anh rễ của cô chính là Thiếu soái Bắc Cảnh chắc?

Lúc này Tống Sính Đình mới sực tỉnh từ trong cơn sợ hãi, không nhịn được mà nói: “Trời ạ, tên đó đúng là kẻ lừa đảo!”

“Trần Ninh, tại sao ngay từ đầu anh đã biết bọn họ là đám lừa đảo vậy?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Mấy năm trong quân Bắc Cảnh, anh biết quân khu Bắc Cảnh rất nghiêm khác, ngoài việc công ra thì không được mặc quân phục ở ngoài mà rêu rao khắp nơi.”

“Chứ nói gì tới chuyện lấy súng ra muốn giết người vô tội!”

“Hơn nữa tên đó và mấy tên thuộc hạ của anh ta có người bắm lỗ tai, có người để tóc dài, đây không phải hình ảnh mà một quân nhân nên có, rõ ràng là giả mạo.”

Trần Ninh nói tới đây thì dừng lại một chút, mỉm cười nói: “Hơn nữa, anh đã trong quân khu Bắc Cảnh nhiều năm, nếu anh ta là tướng quân dưới một người trên vạn người, tại sao anh lại không biết anh ta chứ.”

“Anh chắc chắn anh ta giả mạo, quan hệ giữa anh với trung tá Trương cũng không tệ, nên mới nói với trung tá Trương chuyện này, trung tá Trương liền dẫn người tới đây giải quyết.”

Tống Sính Đình hiễu ra: “Thì ra là như thế!”

Tống Sính Đình cười khổ nói: “Ban đầu đúng là anh ta lừa em, em tưởng rằng anh ta giúp chúng ta tiêu diệt hải tặc, giúp công ty Ninh Đại của chúng ta một ân tình lớn!”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Sao có thể như thế được?”

“Anh đã nói rồi, anh báo cáo với lãnh đạo, được lãnh đạo quan tâm nên giúp tiêu diệt hải tặc.”

Tống Sính Đình gật đầu: “Ừ, em tin chồng!”

Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên: “Nếu em tin, có phải nên thực hiện lời hứa không?”

Tống Sính Đình đột nhiên nhớ ra, Trần Ninh từng nửa đùa nửa thật nói, nêu Trần Ninh có thể giải quyết được hải tặc, cô phải hôn môi anh một cái.

Mặt cô không khỏi hồng lên, ngượng ngùng nói: “Ở đây sao?”

Trần Ninh mỉm cười: “Hay là về nhà trước đã!”

Đồng Kha ở bên cạnh nghe không hiểu, tò mò hỏi: họ, chị và anh rể cá cược sao, thực hiện lời hứa gì thế Tống Sính Đình đỏ mặt, lan tới tận cổ: “Chuyện không liên quan đến em, đừng hỏi nhiều.”

Đồng Kha ð một tiếng, ánh mắt lanh lợi không ngừng liếc Trần Ninh và Tống Sính Đình, âm thầm suy đoán lời hứa giữa Trần Ninh và Tống Sính Đình, khiến Tống Sính Đình vô cùng xấu hồ.

Kinh thành, Võ gia.

Trong phòng làm việc, Võ Trung Đường đang cầm tắm ảnh của cậu con trai Diệp Kiêm Đông, một lúc lâu mà không nói gì.

Đột nhiên, một ông lão giúp việc có xương gò má cao, viền mắt thâm quằng đi tới, nhỏ giọng nói: “Lão gia, có tin xấu. Hải Thần – Long Hải Bình và thuộc hạ của ông ta xông vào hải vực Giang Nam, bị Hải quân Giang Nam phát hiện rồi.”

“Đám người Long Hải Bình, đã bị Hải quân tiêu diệt.”

Võ Trung Đường ngắng đầu lên, mặt không cảm xúc mà nói: “Tên vô dụng Long Hải Bình, có chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong.”

“Bỏ đi, giết Trần Ninh báo thù cho con trai con gái tôi, vẫn nên để tôi tự mình làm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK