Chương 792:
Trong phòng, Trần Ninh đang ngủ cùng với Tống Sính Đình.
Trần Ninh đang trong giấc ngủ say, nghe thấy một tiếng tiếp đất lạ không dễ gì phát hiện nhỏ giống như tiếng chân mèo, trong bóng tối anh mở mắt ra nhìn.
Trong phòng tối đen một mảnh!
Chỉ có nơi cửa số là có ánh trăng chiều vào.
Rạng sáng gió lạnh nhẹ nhàng thỏi, rèm cửa cửa số theo gió hơi đong đưa.
Trần Ninh nheo mắt lại, trước khi ngủ anh nhớ là đã đóng cửa sổ, bây giờ lại mở ra.
Có người lẻn vào!
Đúng vào lúc này, trước mắt bỗng nhiên có một bóng người lóe lên, một thanh chủy thủ đen nhánh không phản xạ ánh sáng, giống như rắn độc trong đêm tối, cắt về phía động mạnh chủ bên cần cổ Trần Ninh.
Ánh mắt của Trần Ninh lạnh lẽo, tiện tay cầm lấy gối, ngăn trở một đao mắt mạng này.
Xoett Chủy thủ của S1, đâm vào gối của Trần Ninh.
Cô rất ngạc nhiên, lấy thực lực và tốc độ của cô, còn là đánh lén, vậy mà không thành công.
Chủy thủ trong tay của cô vạch một nhát!
Xoẹt một tiếng, liền dễ dàng cắt đôi gối, lông ngỗn trong gối bay đầy phòng.
Trần Ninh vung tay lên!
Lông vũ bay đầy trong phòng, trong nháy mắt đều hóa thành mũi tên, sưu sưu sưu bắn về phía S1.
S1 giật mình, vội vàng lui lại, chủy thủ trong tay múa thành một tắm chắn nhỏ, bảo vệ thân thể, đỡ lấy toàn bộ lông vũ.
Lúc cô chắn lấy tất cả lông vũ đánh lén mình lại, Trần Ninh đã xuống giường, thậm chí còn mặc xong cả quần âu giầy da, đang tiện tay khoác lên một chiếc áo sơ mi trắng.
Dưới ánh trăng mờ nhạt của ánh trăng ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp hoàn mỹ hơn cả vận động viên bơi lội của anh, cùng với những vết sẹo to nhỏ không giống nhau trên lồng ngực.
S1 lần nữa chắn kinh, lần này vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ, mặc dù tiền thưởng cao đến mức không hợp với lẽ thường, nhưng người đàn ông trước mặt này, thực lực hình như cũng mạnh đến mức đáng sợ.
Lại có thể dễ dàng phát hiện đồng thời ngăn cản ám sát của cô, còn có thể thong dong xuống giường mặc quần áo, thậm chí còn không làm bừng tỉnh cô vợ đang ngủ say.
bên cạnh.
Lúc S1 khiếp sợ bởi thực lực của Trần Ninh.
Trần Ninh cũng kinh ngạc nhìn về phía tên sát thủ ẳn mình vào này, mà hình như là một tên nữ sát thủ.
Vút!
S1 lại lần nữa đánh về phía Trần Ninh, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Chủy thủ trong tay đâm thật mạnh về phía trái tim của Trần Ninh.
Trần Ninh đưa tay, chỉ túm một cái mà đã khống chế được cổ tay của đối phương.
Nhưng phản ứng của S1 cũng rất nhanh, nâng đầu gói đá vào bụng dưới của Trần Ninh.
Trần Ninh cũng nhắc chân, đón lấy chân của đối phương.
Chân của hai người đụng vào nhau, vang lên một tiếng bịch trằm đục.
Làm Trần Ninh cảm thấy kinh ngạc là, một cước này của anh có thể tan gạch nát đá, người mạnh bình thường, liền bị anh trực tiếp đá gãy chân.
Nhưng nữ sát thủ trước mắt này, vậy mà lại mạnh mẽ chịu một cước này.
Mặc dù anh đang ngạc nhiên, nhưng động tác lại không hề dừng lại, tay phải đắm về phía đối phương.
S1 vội vàng nâng tay trái lên, cũng bắt lấy cổ tay phải của Trần Ninh.
Hai người đều dùng tay trái túm lấy tay phải của đối phương!
S1 khẽ quát một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân, một nghiêng vai, hung hăng đánh về phía Trần Ninh.
Trần Ninh không chút do dự cũng dùng vai đụng lại.
Âm àm!
Hai người đụng vào nhau, gạch men của sàn nhà bị đánh cho nứt ra, đèn ngủ hay những món đồ trong phòng khác đều bị nát vụn.
Sau khi hai người vai chạm vai, thân hình của Trần Ninh đứng im bắt động.
Nhưng S1 lại như diều đứt dây bay ra ngoài.
Lúc này Trần Ninh nhờ ánh trăng, thấy rõ hình dáng của đối phương, bất giác con ngươi anh trừng lớn: “Cô.. là Tần Tước?”
S1 nghe thấy Trần Ninh nói thẳng tên mình ra, gương mặt xinh đẹp của cô cũng tràn ngập rung động: “Anh… là Thiếu soái!”
Thật là Tần Tước một trong hai đại đội trưởng cảnh vệ của Trần Ninh năm đó!