Chương 130: Giang Nam vương
Chúc Thừa Dương khiếp sợ nhìn Trần Ninh, hắn phái người bắt Trần Ninh, tuyên bố sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Không ngờ người hắn phái đi, toàn bộ bị đả thương, chạy về thảm hại không chịu nỗi.
Hắn càng không ngờ, Trần Ninh lại chủ động tới tìm hắn.
Sắc mặt hắn biến đổi mấy cái, bỗng nhiên cao giọng gào lên: “Người đâu, mau tới người bắt bọn họ lại.”
Lúc này Chúc Thừa Dương cố gắng hết sức gọi cao thủ tỉnh nhuệ bên trong câu lạc bộ suối nước nóng này, có hơn một trăm thuộc hạ thân thủ xuất sắc.
Nhưng lúc hắn gào thét nửa ngày, cũng không thấy có người xuất hiện.
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Ông không cần gọi, lúc chúng tôi đi vào, liền thuận tay đem những thủ hạ của ông, toàn bộ đều đánh ngã.”
Cái gì?
Ánh mắt Chúc Thừa Dương trợn tròn lần nữa, nhóm thuộc hạ này của hắn, mỗi một người đều là người có xuất thân luyện võ. Thân thủ rất giỏi, có thể nói là trụ cột chắc chắn của Chúc gia.
Nhiều cao thủ như vậy, lại bị Trần Ninh chừng mười người này, âm thầm toàn bộ đánh ngã rồi?
Chúc Thừa Dương hoảng sợ nhìn Trần Ninh: “Mày muốn thế nào?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Từ lúc Chúc Cửu Linh bắt đầu trêu chọc tôi, tôi vẫn cho Chúc gia các người cơ hội. Đáng tiếc là, Chúc gia các người nếu không phải là tìm chỗ chết, mỗi một lần khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi, thậm chí mưu toan tổn thương người nhà tôi.”
“Các người động vào điều cắm của tôi, Chúc gia dừng ở đây.”
Chúc Thừa Dương ý thức được là ý gì, hắn bên ngoài mạnh bên trong yếu quát lên: “Mày dám giết tao, mày muốn diệt Chúc gia tụi tao. Ha ha, mày có biết chủ nhân phía sau tứ trụ Giang Nam tụi tao là ai hay không?”
Chúc Thừa Dương lớn tiếng nói: “Là Giang Nam vương Đường Bắc Đầu!”
“Tứ đại gia tộc tụi tao, đều là nghe lệnh của Đường gia, đều là người của Đường gia. mày dám diệt Chúc gia tao, Đường gia tức giận, toàn bộ Trung Hải đều phải máu chảy thành sông.”
Giang Nam vương, không phải ý nghĩa Vương gia thật sự.
Hiện tại vào thời đại này, sớm đã không có cách nói Vương gia này.
Nhưng mà Đường Bắc Đầu đúng là thanh thế ngút trời ở phía Nam, nghe nói từng đảm nhiệm chức to ở phía Nam, ở phía Nam nhậm chức hai mươi năm, tổ chức phía Nam một cách tài tình.
Cho dù hôm nay ông ta từ chức nhiều năm, nhưng hậu bối ông ta cất nhắc, còn những người có liên hệ với ông ta, trải rộng toàn bộ phía Nam.
Toàn bộ phía Nam, ai nói đều không tính, chỉ có Đường Bắc Đầu nói mới tính, Đường Bắc Đầu là vua không ngai của Giang Nam!
Nghe nói có một lần, tỉnh tôn phía Nam định xây một đường cao tốc.
Thời điểm trưng thu đắt, bát luận dùng biện pháp gì, dân cư địa phương đều không đồng ý trưng thu đắt.
Cuối cùng bế tắc, chủ tịch tỉnh chỉ có thể gọi điện thoại nhờ Đường Bắc Đầu giúp đỡ.
Đường Bắc Đầu nói chuyện nhỏ, sau đó chào hỏi người bên dưới, ngày thứ hai trưng thu đất liền làm xong.
Như vậy có thể thấy, Đường Bắc Đầu ở phía Nam, có thể nói là xảo trá hô mưa gọi gió.
Ở phía Nam, bất kể là giới chính đạo, hay là thế giới ngầm, không có người nói dám đắc tội Đường gia.
Ngay cả người ở bạch đạo, tới nhậm chức chỗ này, cũng phải chú ý thiết lập quan hệ tốt với Đường Bắc Đầu.
Nếu không, công việc liền có thể triển khai không được, làm không xong.
Tứ trụ Giang Nam, tứ đại gia tộc, núi dựa sau lưng lại là Đường Bắc Đầu!
Chúc Thừa Dương lấy Đường Bắc Đầu ra hù dọa Trần Ninh, hắn đắc ý cười như điên nói: “Tứ đại gia tộc tụi tao, lại được Đường gia bảo bọc, tiểu tử mày dám làm khó dễ với Chúc gia tụi tao, mày chết đến nơi rồi.”
“Tao muốn mày lập tức quỳ xuống cho tao, sau đó bảo vợ mày ngoan ngoãn đem quyền đại diện thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan hai tay dâng lên, có lẽ toa có thể cân nhắc tha cho mày một mạng.”
“Nhớ, chỉ là cân nhắc nha!”
Trần Ninh nhìn Chúc Thừa Dương mặt được nước, lạnh lùng nói: “Ông nói lời vô ích xong chưa?”
Chúc Thừa Dương sững sờ, Trần Ninh không những không có bị danh tiếng Giang Nam vương hù dọa, thậm chí hoàn toàn không có coi ra gì.
Đây là người không biết không sợ sao?
Trần Ninh hờ hững nói: “Giang Nam vương Giang Bắc vương cái gì, dù bản thân ông ta ở đây, tôi bảo ông ta quỳ, ông ta không dám đứng.”
Chúc Thừa Dương và mấy tên thuộc hạ Tưởng Thiên Hồ, đều bị lời của Trần Ninh làm cho kinh hãi hoàn toàn.
Ở phía Nam, không coi Đường gia ra gì như thế, Trần Ninh là người thứ nhất.
Chúc Thừa Dương tức giận chồng chất nói: “Bây giờ mày nói những lời này, từ đây ở Trung Hải không có đường sống cho tụi mày.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Còn có di ngôn gì không?”
“Không có thì đưa ông ta lên đường!”
Trần Ninh nói xong, hờ hững xoay người, nhắc chân rời đi.
Trong nháy mắt anh xoay người, Đồng Thiên Bảo và Điển Chử bọn họ đã ra tay.
Tưởng Thiên Hỗ cũng gầm nhẹ một tiếng bảo vệ Nhị gia, mấy người hộ vệ cùng Đồng Thiên Bảo bọn họ chiến đấu một chỗ.
Tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên!
Thời điểm Trần Ninh đi ra khỏi cửa, trận đấu sau lưng anh đã kết thúc.
Cổ Chúc Thừa Dương bị bẻ gảy, thi thể ngưỡng lơ lửng ở trên suối nước nóng, mấy tên thuộc hạ của hắn toàn bộ ngã ở bên suối nước nóng, hai cô gái hầu hạ Chúc Thừa Dương tắm, mặt đầy hoảng sợ che miệng mình, không dám lên tiếng.
Bọn Đồng Thiên Bảo và Điển Chử, đều đâu vào đấy xoay người, đi theo Trần Ninh rời đi.
Tin Chúc Thừa Dương chết, thời điểm truyền tới Chúc gia ở tỉnh thành Thiên Hải, tỉnh thành đã có chuyên án tiểu tổ, bắt đầu điều tra tội ác thế lực phạm tội của Chúc gia những năm này.
Chúc gia rất nhiều người dồn dập bị bắt, rất nhiều người làm ăn cũng gặp phải đả kích.
Ngày xưa tứ đại gia tộc phía Nam tiếng tăm lừng lẫy, trong thời gian ngắn, lại như mặt trời sắp lặn, hoàn toàn sụp đỗ.
Chúc Khổ Thiền cũng bởi vì gặp phải liên tục đả kích, trực tiếp ngã bệnh.
Ngay tại thời điểm Chúc gia cây đỗ bầy khi tan, bỗng nhiên một một đoàn xe Maybach và 3 chiếc Land Rover, lái vào tổ trạch Chúc gia.
Một nam tử khôi ngô đi giày lính, mang chừng mười tên thuộc hạ, từ trên xe bước xuống.
Người này chính là con riêng của Chúc Khổ Thiền – Chúc Chí Kiệt.
Chúc Chí Kiệt là con riêng của Chúc Khổ Thiền, Chúc Khổ Thiền đã máy lần muốn đón Chúc Chí Kiệt về Chúc gia, nhận tỏ quy tông.
Nhưng Chúc Chí Kiệt bởi vì lúc còn nhỏ, Chúc Khổ Thiền không dòm ngó tới mẹ con hắn, luôn canh cánh trong lòng, vì vậy một mực không đồng ý trở về Chúc gia, không muốn nhận tổ quy tông.
Chúc Chí Kiệt ở khu dân nghèo lớn lên, từ nhỏ liền học đánh nhau, tính cách thô bạo mà tàn nhẫn.
Lúc hắn còn trẻ, hắn vì chứng minh hắn không nhận tổ quy tông, vẫn sống rất tốt.
Vì vậy hắn liền một người một ngựa, đi Đông Nam Á lang bạt.
Mười năm nay, hắn trà trộn vào các nước Đông Nam Á, tụ tập một bang liều mạng.
Ở trùm buôn ma túy như Đông Nam Á, làm ra một đống thành tựu, tước hiệu Diêm La vương.
Đại trạch Chúc gia đỗ nát lạnh tanh, lão quản gia thấy Chúc Chí Kiệt dáng ngoài giống Chúc lão gia, vui mừng nói: “Trời ạ, Tam gia, rốt cuộc ngài cũng chịu về nhà rồi.”
Chúc Chí Kiệt trầm giọng nói: “Cha tôi đâu?”
Lão quản gia: “Chúc gia gần đây bị người ta chèn ép, đều phải sụp đổ, lão gia cũng ngã bệnh.”
Chúc Chí Kiệt tròng mắt mang hơi lạnh: “Có tôi ở đây, Chúc gia sẽ không ngã. Ai muốn diệt Chúc gia chúng ta, tôi tàn sát toàn tộc hắn trước!”
Lão quản gia đưa một nhóm Chúc Chí Kiệt đi tới phòng của Chúc Khổ Thiền, thấy Chúc Khổ Thiền nằm ở trên giường.
Vốn dĩ Chúc Khổ Thiền đang hắp hối, thấy con riêng Chúc Chí , Kiệt một mực không chịu nhận ông, vào thời điểm Chúc gia sắp sụp đổ, lại trở về.
Ông ta kích động ngồi dậy: “Chí Kiệt, thật sự là conl”
Chúc Chí Kiệt nức nở nói: “Cha, con trai bất hiếu, con đã trở À vê!”
Chúc Khổ Thiền kéo tay của con trai, cao hứng nói: “Trở về thì tốt, trở về thì tốt.”
Những ngày qua mặc dù Chúc Chí Kiệt không chịu nhận tổ quy tông, nhưng nội tâm đã sớm đồng ý người cha này của hắn, chẳng qua là ngang ngược không chịu trở về Chúc gia mà thôi.
Biến cố lần này của Chúc gia, hắn không thể không trở lại.
Chúc Chí Kiệt trầm giọng nói: “Cha, cha yên tâm. Con trở lại rồi, sẽ không có ai có thể khi dễ Chúc gia chúng ta nữa.”
“Con ở Đông Nam Á có tiền lại có súng còn có một hội anh em lớn, lần này con trở về, nhất định phải đem người khi dễ Chúc gia chúng ta, toàn bộ giết sạch.”
Chúc Khổ Thiền nói: “Con trai, cha biết con rất lợi hại. Có điều thế lực của con, suy cho cùng là ở Đông Nam Á. Muốn trả thù, chúng ta tốt nhất có nhân vật bản xứ lớn ủng hộ.”
“Tối nay con đi thăm Giang Nam vương Đường gia, nói Chúc gia chúng ta bằng lòng đem một nửa gia sản hiến tặng cho ông ta. Nhờ ông ta ra mặt giúp chúng ta, tìm Trần Ninh trả thù.”
Chúc Chí Kiệt cảm thấy cha nói có lý, hắn gật đầu: “Được, tối nay con liền đi thăm Đường gia.”