Mục lục
Chiến long vô song – Trần Ninh (Full) – Truyện tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 804:

 

Những binh sĩ xung quanh kia hoàn toàn không ngờ tới những người Trần Ninh này dám can đảm phản kháng, bọn họ vừa định có hành động, nhưng là hiện trường có người có tốc độ nhanh hơn bọn họ nhiều.

 

Đó chính là sát thủ ba năm chiếm hạng nhất bảng sát thủ Tần Tước!

 

Tần Tước giống như ma quỷ, vèo một cái đã xuất hiện bay ra ngoài trước.

 

Kiều Phi Minh vừa sợ vừa giận, giơ súng tiểu liên trong tay lên muốn bắn.

 

Nhưng trước kia anh ta bóp cò, Tần Tước đã tay trái bắt lấy nòng súng, trực tiếp đem họng súng đối phương nhắc lên, sau đó tay phải liền ra một quyền.

 

Phanh!

 

Khuôn mặt Kiều Phi Minh chịu một quyền của Tần Tước, cả mặt lập tức như là dính đầy màu nhuộm, mặt mũi tràn đầy máu tươi.

 

Tần Tước thừa cơ đoạt lấy súng tiểu liên của đối phương, nắm cằm của Kiểu Phi Minh, lạnh lùng nói với mấy binh sĩ mặt đầy kinh trấn xung quanh: “Toàn bộ đều không được loạn nữa, nếu không người đầu tiên chết là chỉ huy của các người.”

 

Những binh sĩ có mặt ở nó liền trợn tròn mắt, chỉ huy của bọn họ vậy mà trong nháy mắt đã trở thành con tin của người khác, đây là tình huống gì chứ?

 

Những nguyên lão Hắc Ám Thần Điện quỳ trên mặt đất và các thành viên tinh nhuệ, từng người từng người thì xem thường nhìn về phía bọn người Kiều Phi Minh, cười lạnh trong lòng: “Các người uy hiếp thế này, là uống bao nhiêu rượu giả rồi, chỉ bằng các người cũng muốn đấu với chiến thần Hoa Hạ?”

 

Các người thật sự là trộm trái cây trên bàn cúng của Diêm Vương, tự tìm đường chết!

 

Tràn Ninh nhìn Kiều Phi Minh bị Tần Tước đánh cho mặt mũi tràn đầy máu tươi, khẽ cười nói: “Theo năng lực chiến đấu mà nói, anh vĩnh viễn không phải là đối thủ, trở về nên tập luyện nhiều chút.”

 

Mặt mũi Kiều Phi Minh tràn đầy phẫn nộ, nhưng là hiện tại anh ta bị Tần Tước dùng súng chỉ vào, cho nên mặc dù không phục, nhưng cũng không cách nào phản bác, ai bảo kỹ năng của hắn không bằng người khác cơ chứ?

 

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Mày đừng đắc ý! Bên ngoài tao còn một đoàn lính, các người cũng đừng mong dễ dàng ra khỏi cái cửa này, có gan thì chúng mày đã giết tao luôn rồi.”

 

“Nếu không thì, mày vẫn là sẽ rơi xuống trong tay thuộc hạ của tao, cuối cùng tao vẫn sẽ bắt toàn bộ chúng mày lại, đưa đến toà án quân sự quốc tế nghiêm trị.”

 

Đúng vào lúc này, cổng truyền đến một tiếng nghe gầm thét: “Làm càn!”

 

Tất cả mọi người ở đó đều liếc mắt qua nhìn, sau đó liền gặp được một người đàng mặc trang phục tướng giữ hòa bình vạm vỡ tiến vào, mang theo phần lớn hạ bộ vội vàng tiến đến.

 

Lại là người tổng phụ trách đội quân bảo vệ hòa bình Liên Hợp Quốc, Trương Thần tướng quân.

 

Trương Thần tướng quân là chính người Hoa Hạ, xuất thân quân lữ thế gia, đảm nhiệm chức vụ chỉ huy cao nhất ở đội quân bảo vệ hòa bình Liên Hợp Quốc.

 

Lúc này mặt mũi ông tràn đầy vẻ giận dữ, hướng về phía Kiều Phi Minh và binh sĩ gào lên: “Mấy người đang làm gì, không biết nhiệm vụ lần này của chúng ta là đến hiệp trợ Trần Thiếu soái tiêu diệt Hắc Ám Thần Điện sao?

 

“Mẹ nó Kiều Phi Minh ngược lại thì hay rồi, vậy mà còn đánh nhau với Trần Thiếu soái.”

 

“Còn có các người, thu sạch vũ khí lại.”

 

Soạt!

 

Những binh sĩ ở hiện trường vội vàng thu vũ khí lại.

 

Trần Ninh cũng đưa Tần Tước một ánh mắt, Tần Tước buông Kiều Phi Minh ra.

 

Kiều Phi Minh trở tay lau máu tươi lại, vừa mừng vừa sợ: nhìn về phía Trương Thần: “Tổng chỉ huy, không phải đã nói lần hành động này là tôi chỉ huy sao, sao ngài lại đích thân đến rồi?”

 

Trương Thần mắng: “Tôi không yên lòng, cho nên đích thân tới.”

 

“Không ngờ lo lắng của tôi quả nhiên không dư thừa, tiểu tử nhà cậu suýt chút cho tôi cú ngã lớn!

 

Vẻ mặt Kiều Phi Minh tràn đầy uÿkhuaats mà tố khổ với Trương Thần: “Tổng chỉ huy, sự thực là những người Trần Ninh này giết tù binh, đây là nghiêm trọng trái với công pháp quốc tế…”

 

Trương Thần lạnh lùng đánh gãy lời nói: “Giết tốt lắm!”

 

Kiều Phi Minh trực tiếp trợn tròn mắt: “Cái gì?”

 

Trương Thần liếc qua xương cốt của những Hắc Ám Thần Điện ở dưới đất, lạnh lùng nói: “Những tạp toái này so với trong tưởng tượng chúng ta còn đáng hận hơn nhiều.”

 

“Bọn họ chẳng những là sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn sát thủ bồi dưỡng.”

 

Hàng năm bọn họ lừa gạt được hàng vạn trẻ em trên toàn thế giới, sau đó tập trung ở trại huấn luyện Siberia rét cắt da thịt mà tiến hành huấn luyện.”

 

“Một vạn đứa bé, cuối cùng cũng chỉ thường sống được một đứa.”

 

Kiều Phi Minh nghe vậy mở to hai mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Một vạn đứa bé, chém giết đến cuối, chỉ còn lại một người ưu tú nhất.

 

Đây thật sự là một tướng thành, vạn cốt khô(*) mà!

 

(‘) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô. Nghĩa bóng là vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.

 

Trương Thần oán hận nói: “Trước nay bọn họ luôn dùng loại phương thức này để nuôi dưỡng, bồi dưỡng ra sát thủ đỉnh cấp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK