Chương 752:
Quả thực, theo tính cách của Tần Thành, ông ta nhát định sẽ lựa chọn thí tốt để giữ xe, hơn nữa còn hy sinh con tốt không một chút do dự, hy sinh sạch sẽ.
Để tự cứu mình, Tần Thành đã từng mở rất nhiều cuộc thanh trừng lớn,ông ta hoàn toàn có thể làm ra việc giết người diệt khẩu.
Lần đầu tiên, trong lòng Hà Dương tràn ngập lửa giận với ông tal Ông không sợ chết, thậm chí ông đã quyết tâm mang theo bí mật chết đi.
Ông chỉ mong cái chết của mình có thể đổi lấy sự an toàn của họ hàng và người thân.
Nhưng ông không ngờ rằng Tần Thành lại trực tiếp mở một cuộc thanh trừ, giết sạch người nhà ông.
Hà Dương không ngờ, mình vẫn chưa khai ra gì, chưa thú nhận bắt cứ điều gì, thậm chí có lúc còn muốn tự sát.
Nhưng đổi lại là, con trai ông đã chết, người thân cũng đều đã chết.
Hơn nữa, người đã giết chết người thân của ông lại chính là người mà ông muốn bảo vệ, Tần Thành.
Điều này cuối cùng đã kích động ông, khiến ông vô cùng oán hận, lúc này trong lòng ông chỉ toàn là thù hận.
Ông từ từ mở miệng nói: “Thiếu soái, tôi sẽ hợp tác với Gáo VỊ”
Trần Ninh nói: “Nếu ông bằng lòng nói, tôi nguyện ý nghe.”
Hà Dương từ tốn nói: “Tôi có thói quen ghi chép lại chỉ tiêu, hơn nữa còn là chép tay.”
“Tôi đã bí mật ghi lại khoản tiền mỗi lần bán quan bán chức của Tần Thành, những cuốn sổ ghi chép đó được giấu trong bức tượng đài phun nước ở sân trước nhà tôi.”
“Trong đó ghi lại những khoản tiền mà Tần Thành nhận được, còn có người hiện mua chức là ai, quá trình giao dịch v.v.”
Mắt Trần Ninh, Nguyễn Hồng, Vương Đạo Phương và Điển Chử đều sáng lên.
Nguyễn Hồng lập tức nói: “Tôi sẽ thông báo cho người ở Tô Hàng đến đó lấy!”
Hà Dương vội vàng nói: “Không được, Tô Hàng sớm đã bị bọn họ nắm trong tay rồi. Bây giờ cô gọi đến đó, vài giây sau thôi Tần Thành sẽ biết đến sự tồn tài của cuốn số đó, sau đó lây đi trước chúng ta một bước.”
Trần Ninh nói: “Vậy thì chúng ta chỉ có thể cử người mà chúng ta tin tưởng đi lấy thôi.”
“Điển Chử!”
Điền Chu trầm giọng nói: “Có thuộc hại”
“Anh lập tức dẫn người đến nhà họ Hạ ở Tô Hàng, lấy mấy cuốn sổ ghi chép đó đi.”
Điển Chử nói: “Tô Hàng là địa bàn của bọn Tần Thành.
Chúng ta đem quá nhiều người sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của họ, sẽ dễ làm hư chuyện.”
“Tôi có thể bí mật một mình đi đến đó, tôi đảm bảo sẽ lấy được cuốn sổ bằng chứng về.”
Trần Ninh gật đầu: “Vậy được, anh cẩn thận một chút, đi nhanh về nhanh.”
Điển Chử giơ tay chào kiểu quân đội, rồi lập tức chạy đi thực hiện nhiệm vụ.
Ngày hôm sau.
Thành phố Tô Hàng, doanh trại quân đội.
Sắc mặt Tần Thành lúc trắng lúc xanh, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Diệp Thiên Tinh và một đám lính đô con yên lặng cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Tần Thành tức giận nói: “Bọn mày ăn cho nhiều vô để làm gì hả, có chút việc nhỏ cũng làm không xong.”
Diệp Thiên Tinh bám chặt da đầu, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, tuy rằng nhóm người U Linh đã chết, nhưng cũng có tin tức từ Trung Hải nói rằng Hà Dương đã chết rồi mài”
“Không phải chúng ta đã đạt được mục tiêu rồi sao?”
Tân Thành tức giận nói: “Cậu thật sự cho răng Hà Dương đã chết rồi sao?”
“Nếu như Hà Dương đã chết thật thì bọn Trần Ninh sớm đã nỏi điên lên rồi.”
“Bây giò thì hay rồi. Chúng ta phái người tới giết Hà Dương, vậy mà bọn họ vẫn chưa làm gì cả, cậu có tin không?”
Diệp Thiên Tinh trừng to hai mắt: “Tướng quân, ý của ngài là Hà Dương vẫn chưa chết sao?”
Tần Thành chế nhạo: “Dẫn binh nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa hiểu ra một đạo lý à, giả là thật, thật là giả.”
“Trần Ninh tung tin Hà Dương đã chết, vậy thì Hà Dương nhất định là vẫn chưa chết.”
“Nếu Trần Ninh nói rằng Hà Dương chưa chết, thì ngược lại Hà Dương có lẽ đã chết rồi không chừng.”
Mặt của đám người Diệp Thiên Tinh lập tức biến sắc, bọn họ nhao nhao hỏi: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Tần Thành nói: “Có một số việc chỉ có một cơ hội duy nhất. Chúng ta muốn tiếp tục phải người đi giết Hà Dương một lần nữa, gần như không thể thành công.”