Chương 879:
Lạc Hoa giận xanh mặt. Mọi người ở hiện trường đều căm tức nhìn Trần Ninh. Nếu không phải muốn nhìn biểu tình của Trần Ninh lúc Tống Thanh Thanh b mang đến, Lạc Hoa hiện tại đã ra lệnh thủ hạ bắt lầy Trần Ninh.
Ông ta cũng không còn muốn xem phần lễ vật thứ hai của Trần Ninh là gì nữa, ông ta oán giận nói: “Trần Ninh, tao cũng có kinh hỉ cho mày.”
Ông ta nói xong, xoay người thấp giọng hỏi Lạc Kim Long: “Trương Báo đã đem con gái Trần Ninh đến chưa?”
Biểu tình Lạc Kim Long quái d, buồn bực nói: “Không biết tại sao vẫn chưa gọi được cho Trương Báo, tôi nghĩ cậu ta đang ở trên máy bay không nhận được điện thoại…”
Không liên lạc được với Trương Báo?
Lạc Hoa nghe vậy liền sửng sốt, có chút cảm giác bất an.
Trương Bảo không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Lúc này, Trần Ninh mỉm cười mở miệng: “Lạc tiên sinh, ông không tìm được thủ hạ của mình sao?”
Lạc Hoa nghe vậy sắc mặt thay đổi, nghỉ hoặc nhìn Trần Ninh: “Mày có ý gì?”
Trần Ninh cười cười: *Xem xong lễ vật thứ hai của tôi, ông sẽ biết thôi.”
Tràn Ninh vừa dứt lời, Điển Chử liền mang hòm lễ vật thứ hai đến trước mặt mặt Lạc Hoa.
Ông ta nghi hoặc, bảo Lạc Kim Long nhận lấy, mở ra xem xem.
Lạc Kim Long nhận hộp gỗ từ tay Điển Chử, trước mắt mọi người mở ra. Hòm vừa mở ra, Lạc Kim Long đã hốt hoảng hét lên, tay run rảy, hộp gỗ trực tiếp rơi xuống đất.
Hộp gỗ rơi xuống, một cái đầu người từ trong lăn ra, như trái bóng da lăn đến trước mặt Lạc Hoa.
Mọi người ở hiện trường đều la toáng lên.
“Trời ơi là đầu người.”
“Các người nhìn kỹ xem, là đầu Trương Báo.”
Lạc Hoa vốn b đầu người lăn đến chân làm hoảng sợ, nhưng lúc ông ta nghe được là đầu của Trương Báo liền chấn động, vội vàng nhìn kỹ.
Quả nhiên đầu người trên mặt đất là của Trương Báo.
Sắc mặt Lạc Hoa kch biến, Trương Báo không phải đi bắt cóc con gái Trần Ninh sao? Sao lại b Trần Ninh chém đầu, còn mang trả về đây?
Trần Ninh mỉm nhìn Lạc Hoa, nhàn nhạt nói: “Lạc tiên sinh, ông hài lòng với hai món quà mà tôi tặng cho ông chứ?”
Lúc này, Lạc Hoa cuối cùng cũng đã hồi phục lại tinh thần sau cú sốc lúc nãy.
Ông ta nhận ra kế hoạch cử người đi bắt cóc con gái của Trần Ninh đã thất bại, ý tưởng để cho con gái của Trần Ninh minh hôn với đứa con trai đã chết của hắn ta cũng đã tan tành.
Sắc mặt ông ta xanh mét, ngập tràn lửa giận, chậm rãi nói: “Trần Ninh, gan của cậu to thật đáy.”
“Cậu giết con trai của tôi trước, bây giờ lại ra tay tàn độc với thủ hạ của chúng tôi. Cậu thực sự cho rằng cậu có thể tuỳ ý làm bắt cứ điều gì mình muốn với nhà họ Lạc chúng tôi sao?”
“Mau quỳ xuống cho tôi!”
Lời nói tức giận của Lạc Hoa vừa rơi xuống.
Lạc Kim Long, tổ hợp Phong Vân, cũng như vô số thuộc hạ, người thân và bạn bè của nhà họ Lạc ở xung quanh, đều đồng loạt hét lên với Trần Ninh: “Quỳ xuống!”
Ở đó có đến hàng ngàn người!
Người ta thường nói, nghìn người đều bảo thì không bệnh cũng chết.
Nhưng Trần Ninh đối mặt với cái nhìn thù hận và những lời quát mắng của nhóm người Lạc Hoa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ung dung không chút sợ sệt, cười nói: “Haha, Lạc Hoa, con trai của ông xem mạng người như cỏ rác, có chết cũng chưa đền hết tội, đám thuộc hạ của ông bắt cóc người nhà của tôi thì lại càng đáng chết.”
“Ông không có lý do để bắt tôi phải quỳ, hơn nữa, ông cũng không có tư cách để bắt tôi phải quỳ.”
Trần Ninh vừa lên tiếng nói ra lời này, những ngừoi ở đó đều b doạ cho ngây ngườii.
Lạc Hoa dù sao cũng đã từng là một Các lão, hơn nữa Lạc Hoa suýt chút nữa đã được tôn làm Quốc chủ.
Bây giờ Trần Ninh lại hoàn toàn không để Lạc Hoa vào mắt, cũng quá kiêu ngạo đi?
Bản thân Lạc Hoa cũng run lên vì tức giận.
Ông ta tức đến bật cười: “Trần Ninh, cậu cũng thật là điên cuồng, cậu giết chết con trai và thủ hạ của tôi, còn dám ở trong đa bàn của nhà họ Lạc nói lời xác xược như vậy?”
“Cậu không để nhà họ Lạc chúng ta vào mắt sao?”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, trong mắt tôi, nhà họ Lạc các người chẳng là cái thá gì cả.”
Một hòn đá nhỏ khuấy động lên ngàn con sóng!
Lời nói của Trần Ninh hoàn toàn chọc giận Lạc Hoa, đốt lên lửa giận trong lòng người nhà họ Lạc.
“Tên nhóc này chinh chiên ở biên cương mây năm thì không còn để ai vào mắt nữa.”