Chương 92: Thanh Lý Môn Hộ
Tất cả mọi người tại hiện trường đều sửng sốt, thậm chí còn có nhiều người muốn tiến lên chào hỏi Tần lão.
Nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị binh sĩ Bắc Cảnh bên cạnh Tần lão dùng súng ngăn lại.
Tần lão vừa xuống từ chiếc trực thăng hạ cánh đã nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình trong đám người.
Lúc ông nhìn thấy Trần Ninh, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tôn kính.
Nhưng khi nhìn đến Tống Sính Đình, trong mắt ông lại tràn đầy ý cười thâm sâu.
Là bác sĩ quân y của thiếu soái, cũng như bao người quan tâm đến Trần Ninh, ông cũng luôn lo lắng về việc khi nào Trần Ninh sẽ kết hôn.
Trần Ninh chưa bao giờ động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào, Tần lão và những người khác lo lắng Trần Ninh sẽ nói câu như mấy anh hùng nỗi tiếng thời cỗ đại: Kẻ thù còn chưa được tiêu diệt thì làm sao có thể lập gia đình?
Bây giờ, nhìn thấy cuối cùng Trần Ninh cũng có một người bạn đời tương xứng, Tần lão mỉm cười hài lòng.
Tần lão phớt lờ những người đang chào đón dọc đường, sải bước thẳng đến chỗ Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Giống như một lão đồng tinh quái, ông cười hi hi nói: “Trần tiên h sinh, Tống tiểu thư, tôi đi chuyên cơ từ Bắc Cảnh đến sân bay Trung Hải, sau đó lại đi máy bay trực thăng. Chắc là không đến muộn hay chậm trễ việc chữa trị cho người bị thương chứ?”
Nhóm binh sĩ Bắc Cảnh bên cạnh Tần lão lúc này nhìn thấy Trần Ninh cũng lộ ra ánh mắt vô cùng hưng phần.
Người nào người nấy ưỡn thẳng eo, đứng thẳng tắp như cây lao.
Trần Ninh cười nói: “Tần lão, ngài tới vừa vặn. Có một bệnh nhân tình trạng ngày càng nặng, cần chuẩn bị phẫu thuật hgáy”
Tống Sính Đình nhìn Tần viện trưởng với ánh mắt kinh ngạc, bình thường rất bình tĩnh, hiếm khi nói chuyện không lưu loát như cô mà cũng ấp úng nói: “Tần… Tần lão, thực sự là lão nhân gia ngài sao?”
Tần lão cười sảng khoái: “Chính là Tần mỗ, lão phu nghe nói cô cùng Trần Ninh mời đi cứu người liền vội vàng chạy tới.”
Mọi người tại hiện trường, bao gồm cả Tống Sính Đình sau khi nghe xong đều không khỏi nhìn về phía Trần Ninh, suy đoán xem Trần Ninh là ai và tại sao có thể mời được Tần lão tới?
Phải biết rằng cho dù là thị trưởng Trung Hải cũng không thể mời được một đại nhân vật như Tần lão.
Tất nhiên, Đường Hải Ba là người sốc nhát.
Khoảnh khắc Đường Hải Ba nhìn thấy bóng dáng Tần lão xuất hiện, vẻ mặt ông ta sợ hãi đến không còn huyết sắc, cả người Ñ như bị vắt kiệt, suýt chút nữa đã tiêu tại chỗ.
Lúc này ông ta chỉ hận không thể trốn đi, ước gì Tần lão không nhìn thấy tên đồ đệ là ông ta.
Bởi vì ông ta biết rõ tính tình sư phụ của mình, tuy bác sĩ cần phải có lòng tốt nhưng cũng rất ghét cái ác.
Nếu thầy biết ông ta đang làm gì thì e rằng những ngày tháng trong giới y khoa của ông ta đã tận rồi.
Tuy nhiên, mặc dù ông ta hận không thể biến mình thành người vô hình nhưng Tần lão lại vẫn sớm đã nhìn thấy ông ta.
Hơn nữa, trên đường tới đây, Tần lão còn đã biết rõ mọi chuyện xảy ra ở đây.
Bao gồm cả chuyện Đường Hải Ba lợi dụng cháy nhà cướp bóc, yêu cầu Tống Sính Đình một cái giá trên trời để làm phẫu thuật, còn có việc Đường Hải Ba đưa ra những yêu cầu vô lễ với Tống Sính Đình.
Thậm chí Tần lão cũng biết chuyện Đường Hải Ba còn bắt Trần Ninh phải quỳ xuống liễm giày.
Tần lão yêu cầu lãnh đạo bệnh viện Trung Hải lập tức chuẩn bị bộ phận phẫu thuật và tiến hành gây mê cho bệnh nhân, đồng thời ông cũng sẵn sàng tiến hành các ca mổ cho những người bị thương có tình trạng xấu đi.
Sau khi ông sắp xếp xong, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nhưng trước khi lão phu vào phòng phẫu thuật cần phải làm một việc trước, chính là thanh lý môn hội”
Thanh lý môn hộ, âm thanh sang sảng có lực truyền đến tai của Đường Hải Ba như sắm chớp giữa trời quang.
Sau khi nói chuyện với Trần Ninh, Tống Sính Đình và các lãnh đạo của bệnh viện Trung Hải, Tần lão lạnh lùng quay lại nhìn Đường Hải Ba, nghiêm nghị nói: “Súc sinh, cậu đã biết sai chưa?”
Đường Hải Ba run lên: “Sư phụ!”
Tần lão tức giận hét lên: “Quỳ xuống!”
Tần lão không chỉ là sư phụ của Đường Hải Ba, mà còn là Thái sơn bắc đầu của giới y học, cũng là người có vị trí không phải bình thường trong quân đội.
Ông vừa kêu hai tiếng quỳ xuống, Đường Hải Ba mềm nhữn chân trực tiếp quỳ bụp xuống.
Tần lão tức giận nhìn chằm chằm Đường Hải Ba, phẫn nộ nói: “Lúc đầu khi tôi dạy nhóm học sinh các cậu, tôi đã nói với các cậu phải lấy đạo đức làm đầu, sau đó mới là học nghề y.”
“Mấy năm qua cậu lợi dụng những kỹ năng y học mà tôi đã dạy cho cậu chỉ để điên cuồng kiếm tiền. Tôi đã nghe nói chuyện này từ lâu, nhưng tôi cũng không can thiệp.”
“Nhưng không ngờ hôm nay vì tiền cậu lại làm một hành động vô liêm sỉ như vậy.”
“Từ nay về sau, cậu chính thức bị đuổi ra khỏi sư môn của tôi, sau này cậu cũng không phải là học trò của tôi. Hơn nữa tôi sẽ báo cho tổ chức giám sát y thuật thu hồi chứng chỉ y khoa của cậu, suốt đời không được hành nghề y nữa.”
Đường Hải Ba toàn thân chấn động, bật khóc nức nở, vừa khóc vừa vươn hai tay ôm lấy chân Tần lão: “Sư phụ, xin hãy tha thứ cho con một lần, con biết con sai rồi…”
Tần lão vẫn không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu hỏi Trần tiên sinh xem có đồng ý tha thứ cho cậu không?”
Nghe vậy, Đường Hải Ba không dám tin nhìn Trần Ninh, lời nói của sư phụ ông ta dường như là đang nói rằng nếu Trần Ninh tha thứ cho ông ta thì ông ta mới có một con đường sống.
Đường Hải Ba lúc này không quan tâm đến nhiều như vậy, ông ta vội vàng bò sang bên người Trần Ninh và Tống Sính Đình, liên tục dập đầu cầu xin: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi. Cầu xin hai người nói một vài điều tốt với sư phụ tôi tha cho tôi một con đường sống.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Tôi vừa mới cho ông một cơ hội đến xin lỗi nhưng đáng tiếc ông đã không trân quý.”
Đường Hải Ba run rầy: “Tôi xin lỗi, hiện tại tôi xin lỗi…”
Trần Ninh hừ lạnh nói: “Ông vừa mới bảo tôi quỳ xuống liếm giày cho ông, bây giờ lại sợ rồi à?”
Đường Hải Ba sững người, không nói được lời nào.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu ông đã chọn làm vua thì phải cố gắng đến cùng. Bộ dạng ông bây giờ càng khiến tôi xem thường ông.”
“Cút đi, hy vọng ông có thể cố gắng làm người tốt sau bài học này.
Trần Ninh trầm giọng nói, trong số binh lính Bắc Cảnh bên cạnh lập tức có hai người lính bước lên mà không cần ai phải ra lệnh.
Họ kéo Đường Hải Ba đang khóc như một con chó chết ra khỏi đó.
Sau khi Đường Hải Ba bị kéo đi, phòng phẫu thuật của bệnh viện Trung Hải cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bệnh nhân đã được tiêm thuốc mê.
Tần lão vào phòng mổ đích thân mổ cho bệnh nhân.
Trên đường đến đây, Tần lão đã xem hồ sơ bệnh án chỉ tiết của 3 công nhân bị thương nặng nên trực tiếp tiền hành phẫu thuật luôn.
Nửa tiếng sau phẫu thuật kết thúc.
Ca mỗ rất thành công, cục máu đông trong hộp sọ của bệnh nhân đã được loại bỏ hoàn toàn, không để lại bắt kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng.
Các bác sĩ bên ngoài phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân, Tống Sính Đình và những người khác không khỏi vui mừng.
Tần lão thật không hổ danh là Quốc sĩ vô song, sau khi tiến hành phẫu thuật xong, liền lập tức bảo chuẩn bị cho hai người – bị thương nặng khác tiếp tục phẫu thuật.
Sau hai giờ chiến đấu hết sức, hai công nhân bị thương nặng khác trong tình trạng bệnh nguy kịch cũng đã được phẫu thuật thành công, hoàn toàn không còn đe dọa đến tính mạng.
Tin tức này nhanh chóng được các hãng thông tấn lớn tranh nhau đưa tin, khen ngợi Tần lão có tài y thuật vô song.
Các nhà lãnh đạo của thành phố Trung Hải, còn có các nhà lãnh đạo trong ngành y tế Trung Hải và những người giàu có từ mọi tầng lớp xã hội khác nhau đều muốn đến chúc mừng Tần lão.
Nhưng Tần lão từ chối, Tần lão nói rằng sẽ không tham gia yến tiệc nào. Ông đã quyết định đến nhà Tống Sinh Đình ăn một bữa cơm thân mật.
Điều này lại khiến nhiều người bên ngoài bàng hoàng, thi nhau suy đoán về mối quan hệ giữa Tần lão với Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Ngay cả người đứng sau việc lập bẫy mưu hại Trần Ninh và Tống Sính Đình là Chúc Cửu Linh cũng bị sốc.
Anh ta nhanh chóng cử người đi điều tra mối quan hệ giữa Tần lão với Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Tin tức rất nhanh đã được tra ra, nghe nói Trần Ninh đã từng làm lính ở Bắc Cảnh. Trần Ninh có tài đánh cờ rất cao siêu nên đã đấu với Tần lão một trận, kết quả là Tần lão thua Trần Ninh.
Tần lão thua cờ nên hứa đáp ứng một yêu cầu của Trần Ninh một cách vô điều kiện.
Vì thế, lần này Trần Ninh đã nhờ Tần lão giúp đỡ.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, Chúc Cửu Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, hừ lạnh nói: “Tôi nói mà, Trần Ninh và Tống Sính Đình làm sao có thể mời được Tần lão. Hóa ra năm đó Tần lão thua cờ Trần Ninh nên nợ Trần Ninh một lời hứa mà thôi.”
Thuộc hạ nói: “Bây giờ Tần lão đã thực hiện lời hứa rồi thì sẽ không liên quan gì đến Trần Ninh nữa.”
Chúc Cửu Linh sầm mặt xuống nói: “Lần này coi như Trần Ninh và Tống Sính Đình may mắn, nhưng lần sau hai bọn chúng sẽ không gặp may mắn như vậy nữa.”