Chương 1032:
Diệp Chấn Quân thấy đám người Triệu Vân từ đầu đến cuối vẫn không đặt mình vào mắt liền điên tiết lên.
Hắn giận đến bật cười: “Ha hả, tôi không có quyền xử lý các người? Cậu có tin bây giờ tôi liền dùng quân pháp xử lý các người, sau đó quay sang đàm phán vài câu với phía Bắc Cảnh, mọi chuyện liền như không có gì không? Các người nghĩ rằng quân Bắc Cảnh sẽ vì mấy người mà làm loạn với tôi sao?”
Đám người Triệu Vân im lặng không nói.
Xem ra, đám người Triệu Vân thật sự là sẽ không nói chuyện tiếp với Diệp Chắn Quân.
Diệp Chấn Quần hoàn toàn bị chọc giận. Hắn giận dữ hét lên: “Tôi không tin tôi không trị được mấy tên các cậu.
Người đâu, trước tiên đem tên Triệu Vân này ra ngoài bắn chết.”
Triệu Vân nghe vậy nhíu mày! Mười bảy người còn lại của Thập Bát Ky đều phẫn nộ, có người quát: “Ông dám?”
Diệp Chấn Quân cười lạnh: “A, tôi chẳng những dám bắn chết hắn, tiếp theo liền sẽ tới lượt các người. Nếu còn không chịu khai ra Tống Sính Đình, tôi liền đem các người bắn chết hết.”
Bắc Cảnh Thập Bát Ky toàn bộ đều phẫn nộ, cả giận n “Chúng tôi là người của Thiếu soái Bắc Cảnh, có giỏi thì ông giết hết chúng tôi xem.”
Diệp Chấn Quân cười lạnh: “Như các người mong muốn.
Người đâu, đem mười tám tên này ra ngoài bắn chết.”
“Tuân mệnh!”
Những tên lính xung quanh vai vác súng, đạn lên nòng lập tức vây quanh Thập Bát Ky, muốn đem toàn bộ họ ra ngoài xử bắn. Đám người Triệu Vân kinh sợ, do dự có nên phản kháng hay không?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng quát lạnh: “Dừng tay!”
Mọi người ở hiện trường nghe vậy đều kinh ngạc, đồng loạt quay về phía âm thanh. Chỉ thấy một cô gái tư thế hiên ngang oai vệ mặc quân trang, chân mang giày đen, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, tiêu sái tiền vào.
Chính là Tần Tước!
Diệp Chấn Quân kinh nghỉ bất định nhìn Tần Tước: “Cô là ai? Nơi này là Bộ An ninh của quân khu Giang Nam, vệ binh chịu trách nhiệm canh giữ bên ngoài ai dám cho cô đi vào?”
Tần Tước lạnh lùng nói: “Tôi là đội phó đội cảnh vệ bên cạnh Thiều soái, Tần Tước!”
Đội phó đội cảnh vệ bên cạnh Trần Ninh?
Ị Diệp Chấn Quân nhíu mày: “Hóa ra là đội phó đội cảnh vệ .
bên cạnh Thiếu soái, cô tới đây làm gì?” Ị Tần Tước liếc mắt nhìn Thập Bát Ky một cái, lạnh lùng – nói: “Đến đem người Bắc Cảnh chúng tôi đi.”
Diệp Chắn Quân nhìn Bắc Cảnh Thập Bát Ky, sau đó cười lạnh nói với Tần Tước: “Thực xin lỗi, bọn họ ở Giang Nam đại khai sát giới, trái với quân luật, tôi không thể để cô mang họ đi.”
Giọng nói Tần Tước lạnh lùng: “Bọn họ là người của Bắc Cảnh quân chúng tôi, cho dù bọn họ có sai cũng phải do.
người của Bắc Cảnh chúng tôi quản, ông dựa vào đâu không cho phép tôi dẫn họ đi?”
Diệp Chắn Quân nghiêm mặt, kiêu căng nói: “Dựa vào cấp bậc của tôi cao hơn cô!”
Tần Tước hừ lạnh: “Ý của ông là muốn dùng cấp bậc đàn áp chúng tôi?”
Diệp Chấn Quân đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi chính là dùng cấp bậc đàn áp các người! Mười tám tên này đã xác định rồi, đến Thiên Vương lão tử cũng không cứu được! Cô gái nhỏ, hôm nay nếu cô dám ở trước mặt tôi mang bọn họ đi, chúng tôi liền ăn tường ăn ba cân(*).”
Hắn vừa dứt lời. Tần Tước liền lấy ra thứ gì đó, hung hăng ném lên bàn, lạnh lùng nói: “Vậy ông chuẩn bị ăn cho đủ đi, nhìn xem đây là gì?”
Diệp Chắn Quân kinh hãi lắp bắp, theo bản năng vươn tay lấy thứ Tần Tước vừa ném trên bàn lên. Hắn kinh ngạc phát hiện đó là một phong thư, chính xác hơn, là một phong thư thông báo. Diệp Chắn Quân kinh nghỉ bắt định mở ra, bên trong là thư thông báo triệu hồi binh sĩ.
“Gửi Bộ An ninhh quân khu Giang Nam: Quân Bắc Cảnh có mười tám binh sĩ vương bài, bao gồm nhóm người Triệu Vân, đang đóng quân tại quân khu Giang Nam. Hiện nay, tôi có nhiệm vụ trọng đại cần triệu hồi mười tám binh sĩ khẩn cấp trỏ về Bắc Cảnh. Bắt cứ cá nhân, đơn vị nào cũng không được phép gây cản trở.
Tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, Trần Ninh.”
Diệp Chấn Quân khiếp sợ nhìn thư triệu hồi binh sĩ trong tay, tay khẽ run.
Tần Tước híp mắt, lạnh lùng nói: “Diệp thứ trưởng, ông nhìn cho rõ xem đây có phải thư triệu hồi binh sĩ của Thiếu soái chúng tôi hay không?”
Sắc mặt Diệp Chấn Quân khó coi nói: “Thấy rõ rồi!”
Tần Tước nói: “Vậy bây giờ tôi có thể dẫn người đi chưa?”
Diệp Chắn Quân cắn răng, rõ ràng không muốn thả người.