Mục lục
Chiến long vô song – Trần Ninh (Full) – Truyện tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 387: Mở Mắt Chó Ra Xem Đây Là Cái Gì?

Cuộc chiến hết sức căng thằng. Mặc dù Thanh Môn có rất nhiều người, nhưng đáng tiếc là hôm nay bọn họ đã gặp phải đội cảnh vệ của Trần Ninh.

Bất kể là Điển Chử hay Bát Hồ Vệ, mỗi người đều là điển hình của một binh tướng chủ chốt ngàn dặm mới tìm được. Mỗi người đều là cường giả ngự tọa ở một địa phương.

Ngay từ đầu trận chiến, những người của Thanh Môn chỉ có thể la hét và gục ngã trước Điển Chử . Diệp Chấn Đường và những người khác cực kì khiếp sợ, còn Bàng Đức thì rùng mình trốn trong một góc.

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thuộc phong cách chiến đấu quân sự điển hình, đơn giản thô lỗ và không cầu kỳ, họ đánh bại hoàn toàn quân địch bằng cách nghiền nát kẻ thù bằng sức mạnh và tốc độ, thường chỉ bằng một đòn.

Diệp Chấn Đường bọn họ có thể thấy đám người Điển Chử thuộc phong cách chiến đấu trong quân đội là điều hiển nhiên.

Thế nhưng ông ta cùng những người khác chỉ nghĩ rằng Điển Chử là lính đánh thuê được Trần Ninh thuê với giá cao.

Nhìn thấy cấp dưới tổn thất nặng nề, Diệp Chấn Đường biết chỉ dựa vào mười tám đường chủ và đám thuộc hạ này, so với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ chẳng gây được bắt kì tổn thương gì.

Ông ta hét lên: “Dừng lại!”

Mọi người ở Thanh Môn nghe xong đều vội vàng dừng lại.

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng chẳng thèm truy kích.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng. Mặc dù Thanh Môn có rất nhiều người, nhưng đáng tiếc là hôm nay bọn họ đã gặp phải đội cảnh vệ của Trần Ninh.

Bất kể là Điển Chử hay Bát Hỗ Vệ, mỗi người đều là điển hình của một binh tướng chủ chốt ngàn dặm mới tìm được. Mỗi người đều là cường giả ngự tọa ở một địa phương.

Ngay từ đầu trận chiến, những người của Thanh Môn chỉ có thể la hét và gục ngã trước Điển Chử . Diệp Chấn Đường và những người khác cực kì khiếp sợ, còn Bàng Đức thì rùng mình trốn trong một góc.

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thuộc phong cách chiến đấu quân sự điển hình, đơn giản thô lỗ và không cầu kỳ, họ đánh bại hoàn toàn quân địch bằng cách nghiền nát kẻ thù bằng sức mạnh và tốc độ, thường chỉ bằng một đòn.

Diệp Chấn Đường bọn họ có thể thấy đám người Điển Chử thuộc phong cách chiến đấu trong quân đội là điều hiển nhiên.

Thế nhưng ông ta cùng những người khác chỉ nghĩ rằng Điển Chử là lính đánh thuê được Trần Ninh thuê với giá cao.

Nhìn thấy cấp dưới tổn thất nặng nề, Diệp Chấn Đường biết chỉ dựa vào mười tám đường chủ và đám thuộc hạ này, so với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ chẳng gây được bát kì tổn thương gì.

Ông ta hét lên: “Dừng lại!”

Mọi người ở Thanh Môn nghe xong đều vội vàng dừng lại.

Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng chẳng thèm truy kích.

Trần Ninh nhìn Diệp Chấn Đường, cười nói: “Hối hận rồi sao?

Nghe vậy Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đều lùi lại.

Bước chân của Thanh Long càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhanh tới mức chỉ còn nhìn thấy dư ảnh.

Anh ta dựa vào năng lực chạy của mình, dùng chân trái giẫm mạnh xuống đất rồi bật lên cao, tung ra như tia chớp trên bầu trời đá xuống một cước, miệng gầm nhẹ nói:”Rồng bay trên trời!

Diệp Chấn Đường mắt không khỏi sáng lên khi nhìn thấy Thanh Long sử dụng kỹ năng đặc biệt của mình, còn đám người Thanh Môn còn lại không khỏi mừng thầm trong lòng.

Đối mặt với cú đá của Thanh Long, Trần Ninh chỉ bình tĩnh bình luận một câu:”Thật lòe loẹt.”

Nghe thấy sự bình tĩnh của Trần Ninh, đám người Diệp Chấn Đường đều sững sờ.

Mà vào thời khắc bùng nổ này, Trần Ninh một cước đá ra, long trời lở đất.

Bịch!

Giày đen của Trần Ninh đá vào Thiên Long trên không, ‘bộp’ một tiếng phát ra. Kèm theo đó là thân hình to lớn của Thanh Long bay ra, đập xuống đất một cách mạnh mẽ. Thanh Long bị thương nặng, bắt tỉnh ngay tại chỗ.

Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Ba trong bồn vị chiến thần kia là Bạch Hồ, Chu Tước và Huyền Vũ nhìn nhau, sau đó cùng xông về phía Trần Ninh:”Dám làm tổn thương Thanh Long sư huynh, chúng ta sẽ chỉnh đốn lại cậu.”

“Không biết tự lượng sức mình.” Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Bùm bùm bùm!

Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tam đại chiến thần. Vừa đến gần, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, nhưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đều phải nhận một cú đá của Trần Ninh vào ngực, ba người cảm thấy như bị một con tê giác đâm trúng, ngực vô cùng đau đớn, cả người giống như mây mù, bay ngược lên rồi ngã xuống đắt.

Đám người Diệp Chấn Đường lộ ra vẻ mặt chắn động.

Tứ đại chiến thần của Thanh Môn hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Ninh!

Tả hộ pháp Giáng Long cùng Hữu hộ pháp Phục Hỗ, cả hai nhìn nhau, quyết định hành động.

Vương Giáng Long trầm giọng nói: “Thân thủ của cậu rất tốt, tiếp theo sẽ là Tả hộ pháp của Thanh Môn Giáng Long tôi nghênh chiến.”

Vương Phục Hỗ cũng nghiêm nghị nói: “Tôi là Vương Phục Hỗ, Hữu hộ pháp của Thanh Môn, xin lãnh giáo.”

Giáng Long Phục Hồ, hai hộ pháp này cũng là những cường giả nổi tiếng ở Kim Lăng, vậy mà phải cùng hợp lực để tấn công Trần Ninh.

Không biết nên nói rằng đã đủ cho Trần Ninh tôn trọng hay là nói họ quá vô liêm sỉ.

Trần Ninh không quan tâm đến Giáng Long Phục Hồ có kết hợp đánh mình hay không, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Tới đi, đêm nay tôi sẽ tự mình đấm thủng Thanh Môn các người!”

Cái gì?

Đánh thủ Thanh Môn!

Không chỉ có Diệp Chấn Đường người đang ngồi trên ghế cao sắc mặt xanh mét lai sau khi nghe điều đó, Hàng Long Phục Hỗ cũng trở nên vô cùng tức giận.

Vương Giáng Long tức giận nói: “Ngông cuồng!”

Vương Phục Hỗ cũng rồng lên:”Nhận lấy cái chết đi!”

Dưới chân hai người họ đồng thời vang lên một tiếng động, mặt đất lập tức sụp đổ, hai người lao thẳng về phía Trần Ninh như hai viên súng thần công.

Vương Giáng Long nhắc chân đá tới, giống như một con rồng đang vây đuôi.

Vương Phục Hỗ một trảo hướng tới ngực của Trần Ninh như một con hỗ dữ.

Sắc mặt Trần Ninh thả lỏng, anh lui về hai bước giống như đi dạo trong sân, né tránh chiêu của Giáng Long và Phục Hỗ.

Giáng Long và Phục Hỗ đều là những cường giả hàng đầu, một khi cuộc tấn công bắt đầu sẽ giống như một cơn bão dữ dội, quét về phía Trần Ninh. Trong chốc lát, đại sảnh lập tức truyền đến tiếng đấm đá, trong hỗn loạn còn nghe được cả tiếng rồng ngâm hỗ gầm vang lên.

Trần Ninh rút lui bảy bước liên tiếp, tránh được tất cả các chiêu thức quyết liệt và sắc bén của Giáng Long Phục Hỏ.

Sau đó, anh mới thực sự bắt đầu hành động.

Trần Ninh dùng hai chân đá ra nhanh như tia chớp, mỗi chân đều đánh vào đầu gối của Giáng Long Phục Hỗ.

Răng rắc răng rắ!

c Hai tiếng gãy vang lên, đầu gối chân trái của Vương Giáng Long và Vương Phục Hỗ đều bị đá gãy. Hai người đồng thời hét lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Hai hộ pháp của Thanh Môn cũng chỉ có vậy thôi sao, còn có ai không?”

Khi Diệp Chấn Đường và những người khác nhìn thấy tứ đại chiến thần và hai hộ pháp đều bị đánh bại bởi Trần Ninh, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Khủng bối!

Bản lĩnh của người thanh niên này thật sự rất kinh người, tại sao trước đây ông ta chưa từng nghe nói đến?

Diệp Chấn Đường vừa sợ hãi vừa tức giận, Trần Ninh vừa ròi đã nói sẽ tiêu diệt Thanh Môn, e rằng tất cả sẽ như vậy mà kết thúc.

Những người có năng lực dưới trướng Diệp Chấn Đường đều đã bị thương nặng và bị đánh bại dưới tay Trần Ninh.

Vậy mà ông ta còn nghe thấy Trần Ninh hỏi còn có ai nữa?

Ông ta chuẩn bị tự mình ra tay, liều cái mạng già này vẫn phải lấy lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Ông ta đứng dậy trừng mắt nhìn Trần Ninh, vừa định ứng chiến. Thì lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đám binh lính, người đàn ông trung niên đầu mặc quân phục đại tá bước tới, quát lớn: “Ai dám hại người ở nhà sư phụ ta? Chán sống sao?” Bọn người Diệp Chấn Đường nhìn thấy vị đại tá này, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Diệp Chấn Đường càng thêm kích động nói: “La Uy, cậu tới đây rất đúng lúc. Những kẻ nguông cuồng này đang gây rối ở đây, nhất định phải hạ lệnh bắt bọn họ.”

La Uy mang theo mấy chục tên binh lính hung hăng xông vào, nhìn những người bị thương xung quanh, ánh mắt cuối cùng rơi vào Trần Ninh và đám người theo sau anh, bực bội nói: “Thật là lớn mật, dám hại đả thương người ở chỗ sư phụ tôi!”

“Người đâu, bắt hết những người này cho tôi!”

Ngay lập tức, những người lính có mặt ở đây định xông tới bắt nhóm người của Trần Ninh lại.

Nhưng đúng lúc này Trần Ninh đã lạnh lùng quát: “Dừng lại, mở mắt chó của các người ra xem, đây là cái gì?”

Trần Ninh vừa nói vừa lấy ra một chứng nhận sĩ quan, đập nó vào mặt La Uy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK