Chương 329: Các Ngươi Bị Bao Vây Rồi
Rất nhanh sau đó, người của Trần Kiếm Đông hoàn hồn lại.
“Bảo vệ Đông thiếu!”
Tiểu Mã bị kích động và vội vàng hét lên với những người xung quanh.
Ngay lập tức, hàng chục vệ sĩ nhanh nhẹn đồng loạt vây quanh bảo vệ Trần Kiếm Đông. Chẳng khác nào vệ tinh đang vây quanh mặt trăng.
Cùng lúc đó, hàng trăm người đàn ông ở boong ngoài cũng lao vào.
Có người cầm gậy Baton, có người thì cầm thanh Katana, thậm chí có người còn cầm khẩu súng lục trong tay.
Cầm đầu nhóm côn đồ này là một người đàn ông mặt mày râu ria, nghiêm nghị quát: “Ngồi xổm xuống, mọi người mau ngồi xỗm xuống, ai không hợp tác sẽ chết!”
Các doanh nhân tại đây bị dọa cho kinh hãi liền ngồi xổm xuống với tự ôm lấy đầu của mình.
Ngay sau đó, chỉ có Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha và Điễn Trử vẫn còn đứng.
Tống Sính Đình tái mặt vì sợ hãi. Ngay cả Đồng Kha cũng trở nên căng thẳng.
Trần Ninh vẫn yên lặng trầm tĩnh Điển Trử nhìn thấy một vài người cầm súng lục ở hiện trường, cậu ta bí mật thủ sẵn tư thề.
Sau lưng cậu ta có hai khẩu súng lục, mỗi khẩu có 30 viên đạn.
Cậu là Vua bắn súng trong ba nhiệm kỳ liên tiếp ở quân đội Bắc Cảnh!
Lúc này, nhìn cậu như dửng dưng bất động, nhưng thần kinh toàn thân đã căng như dây đàn.
Đôi mắt của cậu ấy giống như radar, đang quét kẻ thù đe dọa nhất tại hiện trường. Và đang tính toán cách nhanh chóng để loại bỏ tất cả mối đe dọa này bằng cách bắn súng trong thời gian ngắn nhất.
Trần Kiếm Đông núp sau hàng chục hộ vệ nhìn Trần Ninh, ngạc nhiên nói: “Ngươi giỏi lắm, hèn gì dám kiêu ngạo như vậy. Hóa ra thân thủ lợi hại như thế. Ngay cả Ngưu Ma Vương, một trong ngũ hồ của nhà họ Trần, cũng bị ngươi giết chết một cách dễ dàng.”
“Ò, nhưng thật không may, bây giờ chúng ta đang ở trên một con du thuyền giữa đại dương bao la.”
“Ta có hàng trăm thuộc hạ trên con du thuyền này, có dao có gậy và mười khẩu súng lục trong tay.”
“Trần Ninh, cho dù ngươi có tài giỏi cỡ nào thì liệu có thể hơn mấy trăm thuộc hạ của ta, hoặc hơn mười khẩu súng của ta không?”
“Quỳ xuống van xin tôi đi. Hoặc tôi sẽ suy nghĩ để anh chết nhẹ nhàng hơn thậm chí là giữ lại mạng sống cho vợ và em họ của anh, hehe.”
Tống Sính Đình sắc mặt tái nhợt. Cô nghiền răng nói: “Trần Ninh đừng cầu xin hắn, nếu phải chết, chúng ta cùng chết!”
Trần Ninh cười nói: “Bà xã à! Dựa vào đám rác rưởi này mà dám giết chúng ta. Chúng chưa có tư cách đâu.”
Trần Kiếm Đông trợn to hai mắt. Cái tên Trần Ninh thật sự không biết sống chết thế nào. Đến nước này còn dám nói ra mắấy lời khoác lác.
Cơn giận của hắn dâng lên, gằn giọng quát: “Râu quai nón!”
Giữa hàng trăm người có mặt tại hiện trường, người đàn ông râu quai nón lập tức giơ súng lục trong tay hướng vào Trần Ninh.
Hắn chuẩn bị bắn hai phát vào chân Trần Ninh, để Trần Ninh quỳ xuống trước.
Tống Sính Đình nhìn thấy vậy liền hét lên, “Đừng…”
Cô tuyệt vọng lao đến Trần Ninh, cố gắng dùng cơ thể của mình để bảo vệ Trần Ninh.
Cùng lúc đó, Điển Trử đã nhanh tay rút hai khẩu súng lục ra và bắn liên hồi, bằng bằng bằng…
Gã râu quai nón và chín gã cầm súng lục khác ở hiện trường đều có một lỗ máu phía lông mày, hai mắt chúng trọn tròn.
Tắt cả bọn họ chết không nhắm mắt!
Trần Kiếm Đông và đám thuộc hạ đều há hốc mồm. Trong nháy mắt đã bắn chết mười đối thủ, còn ác liệt hơn cả tay bắn tỉa cao bồi miền Tây trong phim!
Thằng này ở đâu ra vậy, khiếp quá!
Trong số hàng trăm thuộc hạ của Trần Kiếm Đông, có người định lén lút nhặt lấy khẩu súng trên người xác chết. Hắn do dự có nên nhanh chóng nhặt nó lên và chiến đấu với Điển Trử không?
Điền Trử lạnh lùng nói: “Tôi khuyên mấy người không nên thử.
Thời điểm mấy người cúi xuống, sẽ trở thành một cái xác.”
Những kẻ đang do dự ra tay, sau khi nghe được lời nói của Điển Trử, rồi nhớ tới tài thiện xạ của cậu vừa rồi, tất cả đều lập tức bỏ ngay ý định chết tiệt này. Không còn ai dám động đậy.
Trần Kiếm Đông hoàn toàn nép sau lưng nhóm vệ sĩ, không dám lú đầu ra.
Nhưng giọng nói của hắn phát ra từ phía sau người vệ sĩ: “Trần Ninh, thì ra anh có một tay súng lợi hại như vậy.”
“Nhưng bây giờ tôi đang có hàng trăm người ở đây. Khẩu súng lục đó liệu có đủ đạn để giết chúng tôi không?”
Điễn Trử lạnh lùng nói: “Đạn tuy không nhiều, nhưng có thể giết thêm mấy chục tên, muốn chết thì cứ thử xem.”
Trần Kiếm Đông không phải kẻ ngoan có, lập tức nghiêm khắc ra lệnh cho hàng trăm thuộc hạ của mình: “Tất cả đủng ra, xem hắn có thể giết được bao nhiêu người trong chúng ta?”
“Ai dám rút lui, ta sẽ giết cả nhà hắn!”
“Nhưng đối với những kẻ liều mạng xông lên, ai chết đi trong trận này sẽ được bồi thường 10 triệu. Còn ai giết được Trần Ninh hoặc tay súng này sẽ được thưởng một tỷ!”
Có trọng thưởng nhất định sẽ có dũng sĩ!
Giết Trần Ninh thưởng một tỷ, giết Điển Trử cũng thưởng một tỷ, Dù có chết trận cũng được bồi thường mười triệu.
Trong phút chốc, tất cả ánh mắt của hàng trăm thuộc ra đều đỏ sòng sọc.
Tất cả những gì họ nghĩ đến là phải dốc hết sức và chiến đấu vì sự thịnh vượng.
Tiểu Mã cũng lớn tiếng quát: “Chúng bây còn đứng đó làm gì, hai tỷ đặt ở trước mặt kìa, giết đi chứ!
Những kẻ côn đồ nhà họ Trần đang định ra tay.
Thì bầu trời bên ngoài du thuyền đang truyền đến âm thanh ầm ầm như máy kéo.
Mọi người đều sững sờ trước tiếng động lớn ấy.
Rồi ai đó thốt lên: “Trời ơi, có nhiều trực thăng đang bay trên du thuyền của chúng ta!”
“Nhìn này, có cái gì trên biển vậy?”
“Tàu chiến, trời ơi, nó là một tàu khu trục!”
“Ở đây cũng có, cũng có tàu chiến ở đây!”
“Đó là hạm đội, lạy chúa, đó là hạm đội của Hải quân tỉnh Giang Nam. Họ đang bao vây du thuyền của chúng ta.”
Các doanh nhân trên du thuyền đầy ngạc nhiên.
Trần Kiếm Đông và băng nhóm Tiểu Mã đều choáng váng.
Thật không thể hiểu nổi, tại sao lại khiêu khích hải quân đến?
Xa xa trên biển, chiến hạm chủ lực của hạm đội đã sử dụng thiết bị liên lạc để tuyên truyền: “Những kẻ cướp trên du thuyền Princess, chúng tôi là Hải quân Giang Nam Hoa Hạ”.
“Bây giờ lệnh cho các ngươi bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu ngồi xổm. Lập tức đầu hàng.”
“Bất kỳ người chống cự cũng bị giết ngay tại chỗ.”
Trong tiếng nói của tàu chiến, từ trực thăng phía trên du thuyền, những người lính của Lực lượng Đặc nhiệm Mãnh Long nhanh chóng xuống cáp treo. Từng người một đáp xuống boong tàu.
Những chiến binh đặc nhiệm Mãnh Long này nhanh chóng tập kết. Sau đó từng đội một cầm súng tiểu liên bao vây hiện trường.
Vương Đạo Phương – Tổng tư lệnh Quân khu Trung Hải, mặc quân phục chiến đấu và tự mình đáp khỏi trực thăng. Sau đó, trên tay cầm súng lục, dẫn đầu nhóm lính đặc nhiệm sải bước về phía sảnh du thuyền.
Nhiều doanh nhân có mặt tại hiện trường biết Vương Đạo Phương nên thốt lên: “Tướng quân Vương đến rồi!”
Vương Đạo Phương lạnh lùng nói: “Dẫn hết con tin vô tội ra ngoài và tất cả bọn côn đồ ở lại.”
“Tuân lệnh!”
Ngay sau đó, các doanh nhân trên tàu, bao gồm cả Tống Sính Đình và Đồng Kha đã được tất cả lính đặc công đưa xuống boong tàu để chờ tàu chiến đến đón.
Trần Ninh, Điển Trử và Trần Kiếm Đông và những người khác đều ở trong sảnh du thuyền.
Trần Kiếm Đông lúc này mới hoàn hồn lại sau cơn chấn động.
Hắn đưa tay lên vội chào hỏi Vương Đạo Phương: “Vị tướng quân Vương ơi, tôi là công tử nhà họ Trần giàu có ở phương Bắc.
“Cha tôi là Trần Hùng, người một nhà, người một nhà…”
Trần Kiếm Đông định bước tới Vương Đạo Phương.
“Ai người một nhà với ngươi, ai cho phép ngươi tiếp cận tướng quân của chúng tôi.”
Một lính cảnh vệ bên cạnh Vương Đạo Phương cản lại, giơ khẩu súng tiểu liên trong tay lên và đập vào mặt Trần Kiếm Đông.
Trong tích tắc, khuôn mặt Trần Kiếm Đông đầy máu. Hắn ta ngã xuống hét lên.
Trần Kiếm Đông ngã xuống đất, ôm lấy khuôn mặt bị thương.
Sau đó nhìn thấy cảnh tượng càng khiến hắn ngoác mồm.
Vương Đạo Phương bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh. Đưa tay chào, giọng nói rất cung kính: “Thuộc hạ đã tới, thưa thủ trưởng!”
Thuộc hạ!
Thủ trưởng!
Trần Kiếm Đông nhìn một Trần Ninh cao cao tại thượng, ánh mắt như sao. Chỉ cảm thấy trên trời có sắm sét.
Anh chợt nhớ tới lời Trần Ninh đã nói: Tôi của hiện tại, vẫn tồn tại sự tôn kính mà cậu đang cần đến!