Chương 770:
Những hộ vệ xung quanh nghe vậy thì mới lùi lại.
Thiên hoàng Sùng Minh nhìn Trần Ninh cười: “Trần tiên sinh, Trần phu nhân, mời ngồi.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt vào chỗ theo thân phận của mình Thiên hoàng Sùng Minh cười nheo mắt nói: “Trần tiên sinh, Trần phu nhân, người ngay không nói chuyện mờ: ám.”
“Tôi lần này mời hai vị đến đây chính là vì chuyện các người đã làm con trai tôi và đệ tự trưởng của Kiếm thánh Watanabe bị thương. Xem xem liệu có thể giải quyết một cách hòa bình không?”
Kiếm thánh Watanabe lúc này đang ngồi cách đó không xa liếc nhìn Trần Ninh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Trần Ninh khẽ cười: “Con trai của ông ba lần bốn lượt đến quấy rồi vợ tôi, còn dọa giết tôi. Tôi chỉ dạy cho anh ta một bài học thôi, đã thủ hạ lưu tình lắm rồi. Ông vẫn còn chỗ nào không vừa lòng sao?”
Thiên hoàng Sùng Minh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, cậu cho rằng cậu phế con trai tôi, làm bị thương đồ đệ Kiếm thánh thì chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy sao?”
“Để tôi nói rõ cho cậu biết, vợ chồng cậu phải lấy ra 51% cổ phần của Tập đoàn Ninh Đại để trao đổi với hoàng tộc Đông Doanh chúng tôi thì chuyện này mới có thể được xoá bỏ.”
“Đương nhiên, để cho hai người không quá mát mặt, tôi sẽ tặng cho hai người mười mấy món đồ cổ Hoa Hạ trong bộ sưu tập “Tang Loan Thiếp” của Vương Hi Chi, tuyên bố với công chúng rằng hai người giao dịch cổ phần của mình để đổi lấy bảo vật quốc gia, thế nào?”
“Tang Loan Thiếp(*)” của Vương Hi Chỉ ước tính có trị giá lên đến hơn trăm triệu!
(*) Đây là một tác phẩm của Thư thánh Vương Hi Chi. Ông là người đời Đông Tấn, lúc đó thế sự đang rối ren, trung nguyên rơi vào tay dị tộc (thời kỳ Ngũ Hồ Loạn Hoa). Nhà ông phải di cư xuống miền Nam tránh giặc. Trong tai biến đó, không chỉ người sống phải tha hương mà phần mộ của tổ tiên cũng bị giày xéo. Điều này khiến những đau khổ trong lòng không sao phát tiết ra cho hết, nên tất cả những uất ức đều được ông thể hiện trong bài Tang Loạn Thiếp. Bút ý không nét nào duỗi ra mà không thu vào, không nét nào đi rồi mà không quay lại, mỗi nét, mỗi chữ đều tràn đầy uất hận, bi phẫn.
Mười món bảo vật quốc gia, mỗi món bảo vật đều có trị giá hơn trăm triệu, thì ít nhất tổng trị giá cũng chỉ 1 tỷ đổ lại.
Nhưng 51% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại lại có trị giá hơn 500 tỷ!
Hơn nữa, nếu hoàng gia Đông Doanh chiếm 51% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại, thì tập đoàn Ninh Đại sẽ đổi chủ, các quyết định về các sản phẩm như vắc-xin ung thư gan và thuốc điều trị ung thư gan đều sẽ do hoàng gia Đông Doanh quyết định.
Những thành tựu y học khổng lồ này, cũng như những thành quả kinh tế, đều sẽ trở thành của người Đông Doanh.
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Dùng 1 tỷ đẻ đổi lấy 500 tỷ, các người tính toán giỏi thật đáy!”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Thiên hoàng Sùng Minh nghe vậy thì chỉ cười lạnh không nói gì.
Kiếm thánh Watanabe có mặt ở đó lại lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu như cậu không đồng ý thỏa thuận của Thiên hoàng, thì tôi cũng không cần phải cho các người thể diện nữa, tôi muốn khiêu chiến với cậu, báo thù cho đệ tử của tôi.”
Khi những lời này được nói ra, tất cả những người Đông Doanh ở hiện trường đều trở nên rất phần khích.
Tất cả đều hả hê nhìn về phía Trần Ninh, Kiếm thánh ‘Watanabe đã ra tay thì tên khốn điên cuồng to gan sỉ nhục Đông Doanh này nhất định sẽ phải trả cái giá rất đắt, rất thảm!
Nhiều người thậm chí còn bắt đầu reo hò, la ó.
Điển Chử với Tần Phượng Hoàng khẽ nhíu mày, sắc mặt Tống Sính Đình tái nhợt đi, cô biết những võ sĩ của Đông Doanh rất chú trọng thực chiến, có thể được tôn lên làm kiếm thành thì thực lực của hẳn là rất khủng khiếp, cô sợ Trần Ninh sẽ có sơ suất gì.
Vẻ mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí sâu trong đôi mắt lắp lánh như sao trời của anh còn hiện lên vẻ giễu cọt.
Đám người trước mặt này hẳn là không biết Kiếm thánh trước đây của Đông Doanh đã bại dưới tay anh nhỉ? Kiếm thánh mới của đời này lại dám phô trương trước mặt anh.
Thiên hoàng Sùng Minh nhìn thấy Kiếm thánh Watanabe muốn tuyên chiến với Trần Ninh thì liền có ý đứng ra đóng vai người tốt.
Ông ta ngăn Kiếm thánh Watanabe lại: “Đại sư: Watanabe, đừng tức giận, để tôi bàn bạc với cậu ta đã.”
Thiên hoàng Sùng Minh nói xong thì quay đầu nhìn về phía Trần Ninh, ngầm uy hiếp nói: “Trần Ninh, nếu cậu không đồng ý với điều kiện của tôi thì e rằng đêm nay cậu sẽ không thể nào ra khỏi đây, thậm chí cậu cũng không thể nào vượt qua Kiếm thánh đại sư được. “
“Người Hoa Hạ các cậu có câu nói cổ rằng kẻ thức thời mới là trang tuần kiệt.”
“Tôi khuyên cậu lo mà ngoan ngoãn nhận lấy mười bảo vật quốc gia của Hoa Hạ, sau đó đem 51% cổ phần của tập đoàn Ninh Đại giao cho chúng tôi đi, đừng để ngoan cố rồi phải trả giá đắt đầy.”
Trần Ninh nhìn mười bảo vật quốc gia của Hoa Hạ được trưng bày ở phía xa, mỉm cười nói: “Tôi muốn lấy mười bảo vật quốc gia này, nhưng lại không muốn thoả hiệp, cũng không muốn đưa cổ phần của tập đoàn Ninh Đại cho ông. Ông nói xem phải làm sao đây?”
Thiên hoàng Sùng Minh nghe vậy thì dường như đã không còn kiên nhẫn để Tràn Ninh tiêu hao nữa.
Ông ta trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Vậy thì ta chỉ có thể để cho Kiếm thánh Watanabe giết ngươi thôi!”
Trần Ninh nhìn về phía Watanabe cả người đằng đằng sát khí đang đứng ở cách đó không xa.
Rồi đột nhiên mỉm cười: “Tôi có một ý này!”
Thiên hoàng Sùng Minh cho rằng Trần Ninh biết sợ rồi, cười lạnh nói: “Ý gì?”
Trần Ninh nói: “Ông muốn cổ phần của công ty tôi, còn tôi muốn lấy lại mười món quốc bảo của Hoa Hạ, mà Kiếm thánh Watanabe của các ông thì lại muốn giết tôi để báo thù.”