Mục lục
Chiến long vô song – Trần Ninh (Full) – Truyện tác giả: Bạch Ngọc Cầu Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 707:

 

Lúc này trong phòng Mẫu Đơn của khách sạn.

 

Trần Ninh lạnh lùng nhìn Cố Kim Sinh: “Hiên tại, đến lúc chúng ta tính số rồi.”

 

Cố Kim Sinh nghe vậy sợ tới mức hai chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống.

 

Trần Ninh ngồi trên ghé, hút thuốc, lạnh lùng nói với Cố Kim Sinh: “Ông cũng là lần thứ hai rơi vào tay tôi, ông cũng nói một chút xem, nên làm cái gì bây giờ?”

 

Có Kim Sinh sợ tới mức hồn bắt phụ thể!

 

Vừa rồi Trần Ninh chính là hỏi Lang Thanh như vậy, nhóm người côn đồ Lang Thanh toàn bộ tự gãy một cánh tay, mới được Trần Ninh tha thứ.

 

Nhóm người Lang Thanh kia là nhân sĩ giang hồ, ngày thường đánh đánh giết giết, trải qua ngày tháng đao trên đầu liếm máu.

 

Có Kim Sinh là ông trùm trong giới giải trí, ngày thường được ăn sung mặc sướng, không có dũng khí như Lang Thanh tráng sĩ chặt tay này!

 

Ông ta sợ hãi nhìn Trần Ninh, nhắm mắt nói: “Trần Ninh, Lý Văn Tình, tôi khuyên các người không nên quá phận.”

 

“Các người ra ngoài hỏi thăm, ở thành phố Tô Hàng tôi quyết định.”

 

“Cho tới bây giờ chỉ có tôi khi dễ người khác, không có người khác khi dễ tôi.”

 

Trần Ninh cười như không cười: “Tô Hàng ông nói mới tính?”

 

Có Kim Sinh cho rằng Trần Ninh sợ hãi, trong lòng ông ta tức giận trở lại, lớn tiếng nói: “Đúng vậy, các người tốt nhất nên xin lỗi tôi bồi tội ngay bây giờ, có lẽ tôi có thể cân nhắc tha cho các người một lần.”

 

Quả thật, Có Kim Sinh hiện tại muốn thoát thân trước, sau đó quay đầu lại vận dụng tất cả tài nguyên của ông ta, giết chết Trần Ninh cùng Lý Vãn Tình.

 

Trần Ninh cười cười, cầm lấy điện thoại di động liền gọi điện thoại cho Hướng Dương.

 

Sau khi điện thoại được kết nối, Trần Ninh cười lạnh nói: “Hướng Dương, không phải anh nói Tô Hàng là Hướng gia các người định doạt sao?”

 

“Sao bây giờ có người nói với tôi chuyện Tô Hàng là do.

 

ông ra quyết định?”

 

Hướng Dương!

 

Công tử Hướng gia quyền thế đỉnh cấp Tô Hàng, cũng là hội trưởng của Quần Anh hội đại danh lừng lẫy.

 

Cố Kim Sinh nghe nói Trần Ninh đang gọi điện thoại cho Hướng thiếu, ông ta khiếp sợ.

 

 

Trần Ninh đại khái là sợ quay đầu lại bị trả thù, cho nên giả vờ gọi điện thoại cho Hướng thiếu, hù dọa ông ta!

 

Cố Kim Sinh nghĩ như vậy, nụ cười lạnh trong mắt càng nồng đậm.

 

Trong lòng ông ta nghĩ: Giả vờ, mày cứ gạt tao đi, tao xem mày lấy Hướng thiếu ra làm chỗ dựa như thế nào.

 

Ở đầu kia của cuộc gọi điện thoại di động của Trần Ninh, Hướng Dương nhận được điện thoại của Trần Ninh, ngay tại chỗ dọa sợ chảy mồ hôi lạnh, anh ta kinh nghi bất định hỏi: “Trần tiên sinh, ngài tới Tô Hàng?”

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Anh nói xem?”

 

Trời ơi, Thiếu soái thật sự đến Tô Hàng.

 

Trong lòng Anh ta run sợ hỏi: “Trần tiên sinh, ngài vừa rồi nói có người tuyên bó Tô Hàng do ông ta định đoạt, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Có một ông chủ giới giải trí tên là Cố Kim Sinh, khi dễ dì tôi, còn đe dọa tôi nói Tô Hàng ông ta định đoạt.”

 

“Tôi muốn hỏi một chút, anh thấy thế nào?”

 

Hướng Dương nghe vậy, mới biết Trần Ninh không phải hướng về phía anh ta.

 

Thần kinh căng thẳng của anh ta thả lỏng một chút, đồng thời giọng nói cũng cao hơn rất nhiều, lắm bẩm: “Mẹ nó, thành phó Tô Hàng khi nào đến lượt một ông chủ hát kịch định đoạt?”

 

“Trần tiên sinh ngài chờ một chút, tôi lập tức tới liền.”

 

Câu nói cuối cùng của Hướng Dương, mang theo nồng đậm mùi vị lấy lòng.

 

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho anh 30 phút, đến khách sạn Marriott gặp tôi.”

 

Nói xong, Trần Ninh cúp điện thoại.

 

Cố Kim Sinh nghe thấy một câu tốt nhất của Trần Ninh, liền nhịn không được cười lạnh: “Ha ha, cậu đang ra lệnh Hướng thiếu?”

 

“Tôi biết tiểu tử cậu vì hù dọa tôi, vì ngăn cản tôi sau này trả thù cậu, cho nên giả vờ quen biết với Hướng thiều.”

 

“Nhưng tiểu tử cậu cũng phải khoác loát ít thôi có được không, cậu cũng không nhìn xem, ở thành phố Tô Hàng thậm chí cả tỉnh Đông Hải, có mấy người dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Hướng thiếu.”

 

“Cậu cho rằng anh là ai vậy, khoe khoang hù dọa người cũng đáng tin một chút được không?”

 

Lý Vãn Tình vốn nửa tin nửa ngờ, nghe thấy những lời này của Cố Kim Sinh, cũng cảm thấy Trần Ninh hẳn là giả vờ quen biết Hướng thiếu, muốn mượn thế hù dọa Cố Kim Sinh một chút.

 

Chỉ tiếc, bị Cố Kim Sinh nhìn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK