Phía sau là xúc cảm của cánh cửa gỗ dày, phía trước là lồng ngực rắn rỏi của Cố Sâm. Trong lúc nhất thời không có chỗ để tránh, muốn trốn cũng không được.
Hắn lần nữa cảm nhận được sự linh hoạt của bàn tay Cố Sâm, cũng hoàn toàn biết, nam chính trong cuốn tiểu thuyết này đừng nói là cổ tay gãy xương, cho dù hai chân đều gãy cũng là ông già tàn tật nắm mọi thứ trong tay. Bởi vì Cố Sâm chỉ dùng một tay không bị thương vòng qua cổ hắn giữ lại, hắn thật sự bị tùy tiện kiểm soát ấn vào cửa, làm sao cũng không thoát được.
Tư thế này mặc dù cường thế, nhưng Cố Sâm hôn rất khắc chế, lực hôn rất dịu dàng, khẽ mút lấy môi, cắn cắn, duy trì rất lâu.
Tựa như yêu thích và trân trọng, không nỡ buông tay.
An Ca có thể cảm nhận được đây là sự dịu dàng Cố Sâm dành cho mình, tuy cường thế nhưng không làm mình đau, đối xử rất thận trọng.
Hắn cũng thả lỏng, nhắm mắt lại, thở chầm chậm, chìm trong hơi thở của đối phương. Lại không nghĩ rằng sự dung túng của mình đã cho Cố Sâm can đảm, khiến Cố Sâm đang từng bước dò xét tăng lên sự tấn công.
An Ca hơi hé miệng, cùng với đắm chìm mà thả lỏng hàm răng, Cố Sâm đã tìm được khe hở, đầu lưỡi lập tức mạnh mẽ chen vào chiếm cứ mọi ngóc ngách trong khoang miệng.
Kiềm chế du͙ƈ vọиɠ thật lâu, khát vọng muốn đụng chạm, cùng với tâm tư bị An Ca khơi mào trước bữa cơm tối, vào giờ phút này được thả ra hết.
Nụ hôn bá đạo say sưa, hận không thể nuốt cả tiểu thiếu gia này vào lòng, giấu đối phương vào trong tim, khiến cho thế giới của người kia chỉ còn lại một mình mình.
“… Ưm… Ưm!”
An Ca mau chóng hết hơi, đầu óc của hắn trống rỗng, từng dây thần kinh tìm cơ hội để thở.
“Cố… Ưm…”
Hắn muốn nói chuyện, miệng lưỡi dây dưa kịch liệt, tiếng nói bị chặn hết không phát ra được. Thì ra khi Cố Sâm không cho hắn cơ hội, hắn có muốn cắn cũng không được.
Tay muốn đẩy Cố Sâm ra, hai tay ấn lên ngực hắn giống như ấn lên bức tường kiên cố, không hề nhúc nhích một chút nào.
Muốn dùng đầu gối để đá, mới phát hiện chân mình đã bị kẹp lại, nhấc không nổi.
Nụ hôn của Cố Sâm có thể khiến hắn quên đi tất cả giống như mưa rả rích, nhưng cũng giống như cuồng phong làm người ta sợ hãi.
Sức nặng toàn thân bị đè lên cửa, không trốn được, vô lực.
Ngay lúc An Ca sắp sửa nổi nóng, hắn có thể bị Cố Sâm hôn tới khó thở, lúc này cánh cửa dày phía sau có người gõ lên hai tiếng “Cộc cộc”.
Giọng nói của dì Vương vang lên, “Tiên sinh, tôi đến đưa khăn tắm với đồ vệ sinh cá nhân cho An thiếu gia.”
Nụ hôn của Cố Sâm dừng lại.
Giống như cơn bão qua đi, cả thế giới trở về yên tĩnh.
Đầu An Ca kêu ong ong, hắn áp chế giọng nói, hô hấp dồn dập.
Khi tỉnh táo lại, phát hiện môi Cố Sâm vẫn chưa rời đi, dịu dàng đặt ở đó.
An Ca giận dỗi cắn một cái.
Giọng nói của dì Vương lại vang lên, có chút chần chờ, “Tiên sinh? Cậu… có ở trong phòng không?”
An Ca càng dùng sức hơn, mùi máu tản ra theo nước miếng chảy vào trong miệng, cùng hô hấp nuốt xuống, nhưng không buông ra.
Cố Sâm bị đau, hắn bị cắn nhưng không dám kêu lên sợ dì Vương ở ngoài nghe thấy, hô hấp khẽ run. Nhưng cánh tay ôm An Ca thì nhẹ nhàng vuốt vuốt lên lưng, giống như cầu xin tha thứ.
Ngoài cửa, dì Vương đợi một hồi cũng không thấy ai đáp lại, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi. Hai người đè lên cửa có thể nghe thấy tiếng bước chân dần xa.
An Ca lúc này mới thả môi Cố Sâm ra, hít từng ngụm lớn không khí.
Trên gương mặt trắng nõn đã sớm đỏ lên vì thiếu không khí, đôi mắt cũng đỏ, giống như từng khóc qua, đuôi mắt ướŧ áŧ.
“An Ca.”
Cố Sâm gọi một tiếng nhỏ, tay vỗ nhẹ lên lưng An Ca.
“Anh…” Sau khi An Ca đến thế giới này, thiếu chút nữa là chửi tục câu đầu tiên, “Có ai hôn như anh không!”
“Anh…”
Cố Sâm có vẻ ảo não vì vừa rồi mình mất khống chế, thấy An Ca như vậy trong lòng cũng đau lòng, còn vì An Ca tức giận mà lo lắng. Gương mặt hiện rõ sự phức tạp, cuối cùng kết lại một câu, “Vì… anh thích em.”
Nên muốn hôn em như vậy.
“Anh gọi cái này là thích?” An Ca thở dốc, hừ lạnh, “Vậy tốt nhất anh đừng thích em, em chịu không nổi đâu.”
Má!
Hôn thôi mà cũng bị hôn tới thảm vậy!
Mình cũng là một người đàn ông, mặt mũi biết để ở đâu!
An Ca cũng muốn trở thành kẻ mạnh, hôn Cố Sâm làm đối phương chân mềm nhũn, định nói: Lát nữa anh để em hôn lại. Nhưng mà suy nghĩ, đây chẳng phải là hoàn thành tâm ý của người ta sao?
Lời đến bên khóe miệng thì hắn nuốt xuống, đổi thành dáng vẻ hung hăng trợn mắt trừng Cố Sâm.
“An Ca…” Cố Sâm bị câu nói đó của An Ca hù dọa, hắn vội vàng nắm tay đối phương, trong giọng nói mang sự dè dặt, “Em đừng nóng. Anh… anh cũng là lần đầu tiên hôn người khác, không có kinh nghiệm, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Còn có lần sau?” An Ca đưa tay lau môi, “Đừng nghĩ nữa, không có lần sau đâu!”
Cố Sâm siết nhẹ tay An Ca, cúi đầu nhìn hắn, trông như một con chó giả vờ tội nghiệp đòi lòng thương của chủ, “An Ca…”
Nhưng An Ca không quên mất phút trước mình xém nữa bị ngộp thở mà chết.
Hắn không hề bị dao động, đưa tay lôi Cố Sâm định cắn thêm một phát.
Chỉ là không thể cắn môi nữa.
Lúc nãy Cố Sâm bị An Ca cắn khá thảm, máu vẫn còn đọng lại trên môi dưới.
Ngày mai vị tổng tài này còn phải đi làm, mang dáng vẻ bị hắn cắn môi như này thì không dễ ăn nói.
Hắn kéo cổ áo Cố Sâm xuống, lạnh giọng cảnh cáo, “Không được nhúc nhích.”
Cố Sâm đứng im, áo ngủ bị kéo ra, để lộ cơ bắp màu mật săn chắc.
An Ca lựa chỗ mềm nhất giữa đầu vai và xương quai xanh, cắn một cái.
“A… An Ca…”
Nơi bắp thịt mềm nhất cũng chính là chỗ đau nhất, Cố Sâm rụt người lại nhưng cũng vội vàng đứng thẳng người, để An Ca dễ cắn hơn, bàn tay còn vuốt sau lưng đối phương, dỗ dành, “Cắn đi, chỉ cần làm em hết giận, muốn cắn chỗ nào thì cứ cắn chỗ đó.”
Giọng nói trầm trầm cũng vì đau mà hít một hơi lạnh.
An Ca mau chóng khôi phục lại hô hấp, cảm giác vừa rồi bị hôn mà khó thở dần nhạt đi, lửa giận cũng từ từ dập xuống. Hắn lại nhìn dấu răng trên vai Cố Sâm, số lửa còn lại bị dập tắt không còn gì.
Hắn dùng ngón trỏ lau đi vết máu chưa khô trên môi Cố Sâm, cười khẽ, “Anh như vậy rồi ngày mai dám đi làm không? Không sợ bị cấp dưới nhìn thấy rồi cười nhạo anh à?”
“Bị em cắn, không có gì mất mặt cả.” Cố Sâm nhìn An Ca, trong mắt là sự lấy lòng, nhỏ giọng hỏi, “Hết giận chưa?”
An Ca hừ một tiếng, không nói gì.
Cố Sâm nói tiếp, “Nếu chưa hết giận thì anh tắm cho em.”
An Ca liếc mắt, “Gì? Suy luận của anh bị làm sao vậy? Em tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt anh dễ cho anh ăn mảnh rồi còn gì.”
“Anh cũng không mặc.” Cố Sâm giải thích, “Chỉ tắm cho em thôi không làm gì cả, nếu không thoải mái em có thể cắn anh, cắn chỗ nào cũng được.”
… Cắn chỗ nào cũng được.
An Ca bị câu này của Cố Sâm làm có cảm giác, trên người vô hình nóng lên.
Cố Sâm nghiêm túc chân thành nói, “Anh bảo đảm không sờ lung tung, không hôn em. Chỉ muốn chăm sóc em thôi, muốn em hết giận.”
An Ca nổi lên hứng thú, hắn vừa rồi dùng chân cạ cạ lên bụng Cố Sâm, cũng có thể làm đối phương hiện lên sắc mặt gần như không thể kiềm chế. Nếu thật sự để Cố Sâm tắm cho mình, hắn ngược lại muốn xem Cố Sâm có thể kiềm chế tới mức nào.
An Ca cười tùy ý, “Được thôi.”
…
Phòng tắm của Cố Sâm rộng hơn phòng tắm của hắn nhiều, mà màu sắc trang trí cũng thuần một màu chết chóc.
Tường lẫn gạch lót đều là màu xám tro, bồn tắm màu đen, vòi sen màu bạc lạnh lẽo.
Có nóng cỡ nào thì bước vào đây cũng thấy âm u lạnh lẽo, ý tưởng gì cũng bị ném đi mất biệt. Giống như cảm giác đầu tiên khi hắn gặp Cố Sâm vậy, cảm giác mà Cố Sâm cho hắn cũng lạnh như thế này, đìu hiu, đáng sợ.
Mà bây giờ, nhân vật chính trong tiểu thuyết lạnh lùng không thích gần ai này, đang cẩn thận pha nước ấm cho hắn.
Vóc người cao lớn, bắp thịt săn chắc, đường cong cơ thể hiện rõ trước mặt, chỉ có khăn tắm quấn bên hông, che đi bộ phận quan trọng.
An Ca liếc nhìn mấy lần, sau đó cầm điện thoại mở kênh tài chính, xem tin tức báo cáo hôm nay.
Vì thế trong phòng tắm vang lên giọng nói của người chủ trì của đài phát thanh, “Chào buổi tối quý khán giả, bây giờ là tin tức chủ yếu của thị trường quốc tế hôm nay…”
Xen lẫn giữa tiếng nước chảy ào ào là tiếng hai phát thanh viên trò chuyện với nhau, vang vọng cả phòng tắm rộng rãi, âm dội lại không dứt.
Cố Sâm: …
An Ca rất hài lòng.
Mới vừa rồi hôn nhau với Cố Sâm làm hắn trễ nãi công việc, bây giờ đi tắm không thể lãng phí thời gian được.
Hắn nhón chân để điện thoại lên kệ cao, vui vẻ nói với Cố Sâm, “Rồi, bắt đầu thôi.”
Nói xong thì cởϊ qυầи áo ra.
Cố Sâm nhìn phát thanh viên trong điện thoại không khác gì “kẻ thù”, nói, “Anh cảm giác như hắn đang nhìn chúng ta vậy.”
Phát thanh viên có đôi mắt to có thần, nhìn thẳng vào ống kính, tư thế đứng đối diện với người xem.
An Ca đưa tay xoay mặt điện thoại vào trong, nói, “Lần này được rồi chứ, chà lưng giùm đêi.”
Cố Sâm: …
Lần này Cố Sâm muốn tìm lý do cũng không tìm được, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng bên tai có giọng người đàn ông khác nói chuyện, cầm vòi sen cẩn thận xả nước lên người An Ca.
Cần cổ, bả vai, hai cánh tay, ngực, lưng, mông, hai chân… rất nghiêm túc, ngoại trừ thỉnh thoảng cầm cánh tay An Ca để hắn xoay người ra, không hề làm bất kì động tác dư thừa nào.
Sau đó hắn lấy sữa tắm mùi đào bóp lên bông tắm, đánh bọt.
An Ca nhớ mùi này, khi hắn tới phòng của nguyên chủ, trong phòng tắm chính là để sữa tắm mùi này. Lúc đó hắn cảm thấy mùi quá ngọt, không thích lắm.
Sau đó không biết làm sao, trong nhà Cố Sâm cũng bắt đầu có chai sữa tắm mùi đào, trên người Cố Sâm thỉnh thoảng cũng tỏa mùi thoang thoảng sau khi tắm xong.
Tại sao người của thế giới này lại thích xài mùi sữa tắm ngọt dữ vậy trời.
Hắn đang suy nghĩ thì Cố Sâm bắt đầu chà bông tắm lên người hắn, cũng giống như thứ tự vừa rồi, cổ, bả vai, hai cánh tay, ngực…
Bông tắm tròn chà chà lên da bóng loáng, một đường trót lọt, cho tới ngực chỗ hai điểm nhô ra, giống như là điểm ngăn trở, bông tắm sượt qua một cái.
An Ca: …
Cảm giác thật kì lạ.
Sau đó lại sượt qua thêm một cái, bông tắm bị kéo chậm lại, rồi trở về vị trí cũ.
Lần thứ ba, lần thứ tư…
An Ca: …
“Anh cố tình.” Hắn đột nhiên mở miệng, ánh mắt dò xét nhìn Cố Sâm sau lưng.
“Anh không có.”
“Lặp lại lần nữa đi, anh là không cố ý xem!” An Ca liếc mắt.
“An Ca…”
Bông tắm dừng lại ở đó cọ thêm lần nữa, lần này hắn rõ ràng cảm giác bên dưới bông tắm có một ngoại lực, là ngón tay của Cố Sâm.
Lòng An Ca đông cứng, hô hấp siết lại.
Má! Mình có cảm giác.