An Ca đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Cố Sâm, “Lúc nãy anh nói… mẹ mình?”
Người đàn ông trước mặt chỉ quấn một cái khăn bên hông, trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, thân thể gầy gò nhưng vẫn có đường nét, cảm xúc mềm mại…
Cố Sâm vừa rồi chạm vào lưng An Ca, hắn nâng tay lên, sờ sờ một chút, sau đó nghiêng mặt hỏi, “Lúc cậu còn chưa về, ba mẹ cậu bảo tôi đổi xưng hô, nói là người một nhà cả rồi.”
“Vậy anh cũng không cần gọi ba mẹ tôi là ba mẹ khi chỉ có hai chúng ta.” An Ca nghênh ngang đi qua Cố Sâm, đi tới tủ quần áo tìm qυầи ɭóŧ bình thường, “Chúng ta chỉ cần gọi là ba mẹ ở trước mặt người ngoài là được rồi. Dù sao hai ta cũng mau chóng ly dị, không cần để ý tới mấy cái này.”
… Ly dị.
Cố Sâm bỗng nhiên mở to mắt, nghiêng đầu nhìn An Ca.
An Ca đưa lưng về hắn, không chút nào đề phòng cúi người tìm trong tủ quần áo, khăn tắm hơi bị kéo ra làm lộ da thịt bên trong.
Ngay vài phút trước, Cố Sâm còn chạm tay vào cơ thể mềm mại này. Nếu không có hợp đồng hôn nhân một năm, vừa rồi khi Tề Tĩnh rời đi, hắn có thể tiếp tục cầm qυầи ɭóŧ đùa giỡn với An Ca, cố ý chọc cho An Ca đỏ mặt, còn có thể đi tắm chung. Buổi sáng không cần giả vờ ngủ, An Ca lăn qua ôm hắn ngủ, hắn cũng có thể thoải mái ôm lại, có thể…
Cố Sâm mím môi, mở miệng, “Cậu không cần phải lúc nào cũng tuân theo hợp đồng đó. Dù sao… quan hệ của chúng ta không giống như lúc vừa bắt đầu. Cậu có thể đưa ra ý muốn của mình, thay đổi quan hệ giữa chúng ta. Cậu cũng có thể đưa ý kiến về hợp đồng, bây giờ tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cậu.”
Hắn cảm thấy mình đã nói rõ ràng với An Ca, An Ca có thể sửa hợp đồng, hoặc bỏ nó đi.
Chỉ cần An Ca nói một câu.
Cố Sâm căng cứng cả người, chờ đợi câu trả lời của An Ca.
An Ca tìm được qυầи ɭóŧ bốn góc mình mua nhét trong tủ quần áo, cũng lấy mấy cái quần lòe loẹt của nguyên chủ nhét vào ngăn kéo tủ.
Sau khi tủ quần áo trở nên thanh tịnh rồi, hắn mới thở phào một cái, nhìn Cố Sâm cười nói, “Anh nói quan hệ hai chúng ta không giống như lúc đầu? Đúng là không giống nữa.”
Khoảng thời gian này sống chung, Cố Sâm đúng là không mang địch ý cùng đề phòng như lúc đầu. Sau khi trải qua sinh tử được Cố Sâm cứu mạng, tin tưởng ở thế giới này Cố Sâm sẽ không hại hắn. Có thể trở thành bạn với nam chính trong tiểu thuyết, đối với hắn không có gì là xấu.
An Ca vui vẻ nói, “Quan hệ của chúng ta bây giờ đúng là không cần bị điều khoản trong hợp đồng trói buộc. Với lại anh còn cứu tôi một mạng, chúng ta coi như cũng là bạn sinh tử chi giao. Sau này anh gặp chuyện gì, tôi cũng sẽ cố gắng giúp anh. Còn tầm chục tháng nữa là hợp đồng kết thúc, trong khoảng thời gian này tôi và Cố tổng coi như bạn ở trọ, sống cùng nhau thật vui vẻ.”
An Ca nhìn Cố Sâm, đôi mắt cười sáng trong, nét mặt trông không hề có một chút giả dối hay ra vẻ.
Là thật sự xem hắn là bạn cùng phòng.
Nói xong An Ca cầm quần đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn cảnh cáo một câu, “Chẳng qua bạn cùng phòng cũng không được tùy tiện đụng vào đồ lót của tôi, không được mở tủ quần áo của tôi nữa.”
Nói xong, đóng cửa lại.
Cho đến khi tiếng nước rào rào vang lên, Cố Sâm vẫn đứng tại chỗ, trên mặt không biết là kinh ngạc hay mất mát nữa.
An Ca… vẫn muốn ly dị với mình, còn nói làm bạn ở trọ. An Ca không thích mình sao? Trước đám cưới còn dụ dỗ mình mà?
Tại sao mình vừa cho An Ca cơ hội mà An Ca lại không muốn?
Là mình nói chưa rõ ràng?
…
Mấy hôm sau, vụ án của ba anh em nhà họ Duẫn mua người gϊếŧ Duẫn Nam cũng được định đoạt, ba anh em bị bắt, còn sắp đối mặt với phán quyết bị truy tố.
Chuyện này chiếm đầu trang báo mấy ngày liền, thành đại dưa cả nước cùng tìm kiếm.
Dư luận càng ngày càng lên men, có người thậm chí còn moi ra xuất thân của từng người vợ trước của Duẫn Đông Minh, cùng tình huống của từng người con.
Duẫn Đông Minh kết hôn rồi ly dị năm lần, rơi vào từng vụ ly dị be bét cùng quan hệ gia đình không thể chịu nổi.
Có người còn nói, Duẫn Đông Minh vì chuyện con cái tranh đoạt tài sản mà ám hại nhau, giận tới bất tỉnh, mà cả quá trình được đưa đi bệnh viện cho tới khi ở trong phòng cấp cứu cũng không có lấy một người họ Duẫn tới thăm.
Ông nằm viện mấy ngày, vợ trước cùng hai mươi người con của ông, cũng không có ai tới thăm ông già tám mươi tuổi.
Có người thổn thức, đây là chim vì thức ăn mà vong, người vì tiền mà chết, mấy đứa con nhà đại tư bản tranh đoạt tài sản tới không có một chút tình thân.
Cũng có người nói đây là báo ứng cho cuộc đời phong lưu của Duẫn Đông Minh, bây giờ bị cô độc thê thảm là đáng đời.
Nhưng cho dù là hướng gió đổi chiều như thế nào, Duẫn Nam vẫn là đối tượng mà mọi người thông cảm đồng tình.
Xuất thân của hắn cũng bị đào lên, mẹ là người mẫu, cũng là người đàn bà duy nhất có quốc tịch nước ngoài trong số người tình của Duẫn Đông Minh. Vào năm 24 tuổi, một độ tuổi rất đẹp, lại đi yêu Duẫn Đông Minh 50 tuổi. Làm một người tình không danh không phận. Năm 28 tuổi mắc chứng uất ức, năm 29 tuổi tự sát.
Năm đó, Duẫn Nam mới 4 tuổi.
Duẫn Nam mất mẹ, cũng không được nhận danh phận chính thức gì từ gia đình nhà họ Duẫn. Lấy thân phận con riêng khuất nhục sống ở nước ngoài, cho đến khi hắn lớn lên, biểu hiện ra có thể vượt mặt tất cả những người con khác của Duẫn Đông Minh, mới được ông coi trọng, cũng bắt đầu nâng đỡ.
Duẫn Nam chỉ mới nhập gia phả nhà họ Duẫn vào hai năm trước.
Nhưng mà, cũng từ lúc đó hắn bắt đầu bị những người con khác của Duẫn Đông Minh lo hắn tranh đoạt tài sản, mấy lần tiến hành ám sát hắn.
Mẹ bất hạnh, tuổi thơ thê thảm, hoàn cảnh trưởng thành khó khăn, cùng sự căm thù từ anh em, khiến cho tất cả dư luận đều đồng cảm cho vị hoàng tử u buồn này.
Trong bệnh viện, Duẫn Đông Minh gắn máy thở nằm trên giường bệnh. Ông run run chỉ vào Duẫn Nam ngồi ở đối diện, “Con, con hài lòng chưa? Mấy thứ ở trên mạng có bao nhiêu là do tự con tung lên? Có bao nhiêu là do con làm chủ? Con… con muốn phá hủy Duẫn gia chúng ta!”
“Duẫn gia chúng ta?”
Duẫn Nam nhàn nhã rót cho mình tách trà, nhìn Duẫn Đông Minh cười, trong ánh mắt mang sự lạnh lùng.
“Mấy ngày ông bị bệnh, người nhà họ Duẫn có ai tới thăm ông không. Ông nhiều con thế mà? Người nhà họ Duẫn đâu hết rồi?”
Hô hấp của Duẫn Đông Minh dồn dập, “Con, con ra ngoài cho ta! Ta không muốn thấy mặt con nữa!”
Thư ký vội vàng chạy tới trấn an Duẫn Đông Minh, “Duẫn tiên sinh, ngài đừng kích động, bác sĩ nói ngài phải tịnh dưỡng.”
Duẫn Nam cầm tách trà lên uống một hớp, sau đó nhìn thư ký và Duẫn Đông Minh giống như xem phong cảnh, giọng nói u ám, “Thật đáng thương, sắp chết rồi mà cũng chỉ có người này ở cạnh ông.”
Duẫn Đông Minh cố gắng ngồi thẳng dậy, tay run run chỉ Duẫn Nam, “Cút, cút ra ngoài cho ta!”
Thư ký không biết làm sao khuyên Duẫn Nam, “Duẫn Nam tiên sinh, ngài cũng bớt tranh cãi lại một tí, để ông nghỉ ngơi một lúc.”
Duẫn Nam xùy một tiếng để ly xuống, trước khi đi còn nói một câu, “Mặc dù nhân phẩm của ông không ra gì, nhưng ánh mắt thì không tệ. An Ca đúng là một nhân tài. Mới có mấy ngày hắn đã kiếm về cho tôi cả bộn tiền. Mặc dù lúc đưa tiền cho hắn tôi không cam lòng, bây giờ nghĩ lại thì thấy không tệ lắm. Sau này tôi cũng chẳng cần làm gì, mỗi ngày tới đây uống trà, nói chuyện vài câu với ông cũng thu được mấy trăm ngàn, cuộc sống kiểu này… rất không tệ.”
Duẫn Đông Minh ném gối đầu tới, “Cút!”
…
Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày cuối An Ca và Cố Sâm ở lại An gia.
Khuya hôm qua An Ca xem thị trường quốc tế tới gần sáng mới ngủ. Buổi sáng nằm trong chăn cuộn người ngủ ngon.
Trong mơ hồ hắn ôm lấy một cơ thể rắn chắc, trong tiềm thức hắn biết đây là Cố Sâm. Dù sao ngủ chung với một người nhiều ngày, làm thế nào cũng không tránh được thân thể vô tình chạm vào nhau.
An Ca muốn buông Cố Sâm ra quay về gối của mình, nhưng ôm Cố Sâm rất thoải mái, cơ thể ấm áp, bắp thịt rắn chắc, xúc cảm rất tốt.
Trong cơn buồn ngủ hắn không chịu buông ra.
Trong đầu nghĩ: Dù sao Cố Sâm cũng ngủ say, ngày nào cũng không nhúc nhích để mình ôm, chờ mình tỉnh lại thì xoay về gối ngủ tiếp cũng được.
Sau mấy giây, An Ca liền tiến vào giấc ngủ say.
Chắc vì An Ca làm việc bận rộn nên mệt mỏi, hoặc là An gia làm cho hắn nhiều món ngon tẩm bổ, An Ca ít khi nào nằm mơ thế này.
Trong mơ hắn vùi người trong một đống bông, xung quanh là bong bóng màu hồng. Có vẻ như hắn đang nằm giữa đám mây kẹo bông, cả người được mây ấm bao lấy.
Hắn đắm chìm bên trong, mỗi một tế bào đều cảm thấy thoải mái.
Hắn không muốn nhúc nhích, nhưng có cảm giác như bị trống trống. Hắn muốn lấp đầy phần trống đó, không thể làm gì khác hơn là nắm đám mây dùng sức kéo, muốn ôm nhiều hơn.
Hô hấp của hắn khi thì dồn dập khi thì chậm rãi. Mây ấm xung quanh đều bao dung tất cả, cho hắn tất cả… Cho đến khi cơ thể run một cái.
An Ca tỉnh lại.
Sau khi ý thức mình làm gì, hắn chậm rãi mở mắt.
Liếc nhìn thấy Cố Sâm bị hắn ôm chặt.
Bất hạnh là lần này Cố Sâm tỉnh, còn đang nhìn hắn, lông mày nhấc lên, đôi mắt sâu, dáng vẻ bây giờ trông như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi sắp chết.
An Ca: “Xin… xin lỗi.”
An Ca lập tức buông Cố Sâm ra, xoay người leo xuống giường.
Kết quả bị Cố Sâm nắm quần ngủ kéo ngược trở lại.
An Ca mới xoay người đi lại đột ngột bị kéo ngược trở về, làm hắn đập vào ngực Cố Sâm.
An Ca sợ hết hồn, vừa định giãy dụa thì bị Cố Sâm một tay giữ lưng, một tay giữ gáy.
Hắn mới ý thức ra sức của mình kém Cố Sâm xa tới mức nào.
Cố Sâm dùng hai tay khống chế hắn, An Ca gần như không thể nhúc nhích, nằm yên bất động.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, “Cọ tới cọ lui cả buổi, bây giờ định chạy sao?!”
An Ca: !!