Sau đó nâng tầm mắt nhìn về phía Vi Gia Văn đối diện, ánh mắt lạnh như băng, bén như dao, giống như chất vấn, cảm giác căm thù. Chắc chắn không phải ánh mắt nhìn bạn bè.
Ước chừng một giây sau, Vi Gia Văn lạnh cả người.
Biết nhau nhiều năm, Cố Sâm lần đầu tiên dùng ánh mắt này nhìn hắn. Trong mơ hồ, hắn cảm giác như mình sắp mất đi cả tình cảm bạn giữa mình và Cố Sâm, thế thì sau này hắn sẽ chẳng có lấy một cơ hội nào.
Vi Gia Văn hoảng loạn trong lòng, đầu ngón tay run lên.
Hắn nghĩ sau khi An Ca bị khích sau lưng, phản ứng của An Ca một là tức giận, ngay tại đây nổi giận với hắn, khiến cho cả hội trường nhìn thấy An tiểu thiếu gia là một người ngang ngược. Hai là sẽ nuốt cơn giận xuống, về nhà gây một trận với Cố Sâm, mà Cố Sâm ghét nhất là kiểu người nghe lời đồn đãi đã tin là thật, không nghe An Ca nói.
Cho dù là trường hợp nào thì An Ca cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới, vị tiểu thiếu gia nhà họ An lại thẳng thắn lấy câu này ra hỏi Cố Sâm.
Chẳng lẽ hợp đồng là giả? Hai người này không phải giả bộ?
Không, vừa rồi hắn chẳng nói gì tới hợp đồng cả, vẫn còn đường cứu vãn.
Vi Gia Văn là người lý trí, hắn bình tĩnh lại nói, “Tôi, tôi đùa thôi, An thiếu gia đừng coi là thật.”
Rồi vừa cười vừa nói với Cố Sâm, “Cố Sâm, lúc nãy em thấy chị dâu chán quá, muốn chọc một chút thôi, em không có ý gì khác. Xem ra chị dâu rất thích anh, nghe nói như vậy liền thấy đau lòng khó chịu, sau này anh phải đối xử tốt với chị dâu nha.”
“Nói đùa?” Giọng nói của Cố Sâm trầm thấp, “Không phải chuyện gì cũng có thể lấy ra đùa được.”
Vi Gia Văn cúi đầu, chắp tay lại, xin lỗi lần nữa, “Xin lỗi chị dâu, xin lỗi Cố Sâm, sau này em sẽ không nói đùa như thế nữa.”
An Ca: Haha, còn là một trà xanh biết co giãn, giỏi đấy.
An Ca không muốn bỏ qua cho Vi Gia Văn dễ dàng như vậy, dù sao nghe cách nói chuyện của Vi Gia Văn, hình như hắn biết chuyện hợp đồng của mình với Cố Sâm. Lục Phong tuy biết chuyện hợp đồng của hai người, nhưng hắn không lấy ra để uy hiếp bọn họ, cũng không đi hô hào lung tung. Còn nếu Vi Gia Văn biết, thì không chắc. Người này quá nhiều tâm cơ, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Vì để đề phòng vạn nhất, An Ca phải giải quyết chuyện này sạch sẽ mới được. Hắn hất tay Cố Sâm ra, làm vẻ không vui, “Cũng đúng, hai người là bạn nhiều năm, ở cùng nhau đương nhiên sẽ không có gì giấu diếm. Ai biết anh nói với người ta mình kết hôn vì cái gì? Nếu không thì đùa giỡn cũng đâu thể nói dùng xong là bỏ được?” Rồi trợn mắt trừng Cố Sâm, “Anh có phải nói với Vi Gia Văn là sau này chúng ta ly dị đúng không?”
“Sẽ không!” Cố Sâm lần nữa chộp tay An Ca, giọng nói như dỗ dành, cũng giống như hạ quyết tâm nói, “Chúng ta sẽ không ly dị.”
An Ca nghiêng đầu, hất cằm về phía Vi Gia Văn, “Vậy anh nói với bạn anh đi.”
Cố Sâm quay sang nhìn Vi Gia Văn, ánh mắt lại đổi cảm xúc.
Hắn thật ra đã đoán được mưu mô của Vi Gia Văn, lần trước Vi Gia Văn qua nhà tìm hắn, hắn đã sơ suất để hợp đồng trên bàn trà. Vi Gia Văn đã đọc được nên mới nói như thế với An Ca.
Ánh mắt Cố Sâm lạnh lẽo u ám, giọng nói mang sự cảnh cáo, “Cho dù là em nói đùa hay có ý gì khác, anh và An Ca là hôn nhân hợp pháp đường đường chính chính, cả đời này sẽ không ly dị. Nếu em có ý muốn phá hoại gia đình anh, thì phải xem em có khả năng chống lại thế lực của Cố gia hay không.”
Vi Gia Văn nhìn Cố Sâm, cơ thể hơi run lên.
Không phải vì Cố Sâm uy hiếp hắn, mà là lời Cố Sâm nói: Cả đời này sẽ không ly dị.
Cố Sâm có thể nói ra thì chắc chắn sẽ làm được.
Có lẽ hợp đồng là thật, nhưng bây giờ Cố Sâm động lòng với tiểu thiếu gia cũng là thật.
Tại sao có người may mắn như vậy, khiến cho một người đàn ông lạnh lùng thế này động lòng.
Sắc mặt hắn trở nên ảm đạm, ánh mắt nhìn tay Cố Sâm giữ chặt tay An Ca, cười buồn, “Vậy thì… chúc Cố tổng và An thiếu gia trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong hắn mượn có có việc, rời khỏi chỗ ngồi.
Show ca nhạc đang đến thời gian cao trào, đèn trên sân khấu đánh nhiều màu, khán giả vỗ tay rền vang. Không ai chú ý ba người ngồi hàng đầu xảy ra chuyện gì, nói cái gì.
An Ca lắc lắc cánh tay, thấp giọng nhắc nhở Cố Sâm, “Người cũng đi rồi, anh buông ra đi. Đúng là, giả bộ thì cần gì làm tới vậy, cứ kéo kéo tay tôi.”
Cố Sâm nhìn An Ca một cái, môi mím lại không biết muốn nói cái gì.
An Ca hỏi, “Vi Gia Văn vừa nãy nói thế, có phải hắn biết giữa chúng ta…”
An Ca cảnh giác nhìn xung quanh, tới gần Cố Sâm hơn, nhỏ giọng nói, “Có phải hắn biết giữa chúng ta có hợp đồng không?”
Cố Sâm hỏi lại, “Hợp đồng gì?”
An Ca nói, “Thì hợp đồng hôn nhân đó.”
Cố Sâm đáp, “Không có thứ đó.”
An Ca: ???
“Anh nói gì?”
Cố Sâm nhìn hắn, lần nữa nắm tay An Ca, trong giọng nói mang chút chột dạ, “… Không có thứ đó.”