• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ca ngủ một giấc tới hơn ba giờ, hắn vẫn nhớ sáu giờ chiều nay phải đi cùng Cố Sâm tham gia một bữa tiệc.

“Vẫn còn thời gian ăn chút gì đó.” An Ca lầm bầm nói, vươn vai bò xuống giường đi rửa mặt.

Lúc đánh răng thì phát hiện trên ngón tay có chiếc nhẫn.

Hả?

Hắn giơ tay lên nhìn ngẩn ra.

Lúc mơ mơ màng màng còn tưởng là nằm mơ thấy Cố Sâm bắt hắn đi chọn nhẫn, thì ra là thật.

Hắn giơ tay nhìn kỹ chiếc nhẫn, trông cũng đẹp đó.

Cảm giác thiết kế tinh xảo cùng điêu khắc tỉ mỉ, trông qua chắc là không rẻ rồi.

Khi đi ra thay quần áo, An Ca thấy trên bàn để một hộp nhung. Bên trong có tờ giấy giám định viết đầy tiếng Anh cùng một tờ hóa đơn.

An Ca đếm một chuỗi con số, nhíu mày.

Chỉ là chiếc nhẫn dùng qua loa cho bữa tiệc thôi, Cố Sâm mua chi mắc vậy?! Thật lãng phí!
Hắn nghĩ, mắc như vậy, đợi ly dị rồi phải trả lại cho Cố Sâm.

Tề Tĩnh khá coi trọng chuyện phối hợp quần áo với trang sức, hôm qua đã đưa một bộ muốn An Ca mặc tới cho hắn. Là một bộ âu phục, màu sắc gần giống màu socola, phối hợp với đường viền ám kim.

Trước ngực là kim băng màu vàng, có hai dây xích nhỏ rơi xuống, trên kim băng nạm hai viên kim cương, lấp lánh dưới ánh đèn.

Thợ may làm rất tinh tế, mặc lên người không chỉ vừa vặn, mà còn ôm dáng tạo đường cong cơ thể.

Da của An Ca rất trắng, cộng thêm ngũ quan thanh tú. Màu sắc cùng dáng của bộ vest càng làm nổi bật lên vẻ tuấn tú của hắn.

An Ca nhìn mình trong gương lắc đầu, mẹ rốt cuộc là muốn cho mình tham gia bữa tiệc hay đi coi mắt?



Cố Sâm ngồi ở phòng khách xem văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân của An Ca thì ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn hơi ngẩn ra.

Thì ra trước mắt sáng lên chính là tình hình thế này.

Tiểu thiếu gia vẫn là dáng vẻ lười biếng, nhưng quần áo thì sang trọng xa xỉ.


Bởi vì đứng trên lầu nhìn xuống, đôi mắt rũ xuống trông như đối với bất cứ chuyện gì cũng phóng khoáng, lúc giơ tay nhấc chân đều toát lên sự cao quý.

Hắn từng bước đi xuống cầu thang, ánh nắng chiều rọi từ ngoài cửa sổ vào, ánh sáng đỏ như trái quất soi lên gương mặt lười biếng của tiểu thiếu gia. Tựa như ống kính bắt được một giây nghệ thuật đẹp nhất, in thành bức tranh lớn treo trên cầu thang.

Phong cách đơn giản của căn nhà, cũng bởi vì bức tranh này làm tăng vẻ đẹp lên gấp bội.

Cố Sâm nhìn theo An Ca, bỗng nhiên quên mở miệng nói chuyện.

Cho đến khi An Ca bước xuống tới cuối cầu thang, miễn cưỡng gọi một tiếng, “Chào buổi sáng, Cố tổng.”
Cố Sâm ho khan một tiếng, nhìn đồng hồ, “Bốn giờ rồi, còn sáng gì nữa.”

An Ca vuốt vuốt mái tóc bù xù, “Ngủ quên, trong nhà có gì ăn không?”

Rồi xoa xoa bụng, chép miệng, “Ngủ cả ngày rồi, đói bụng ghê.”

Dì Vương vội vàng đi từ trong bếp ra, gọi hắn ăn cơm, “Có cơm, đang nấu canh chờ An thiếu gia dậy ăn đây, tôi bới cơm cho cậu.”

“Vậy thì tốt quá!” An Ca bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ăn, vui vẻ nói, “Cám ơn dì Vương.”

Cùng với kiểu cách ăn mặc khoe khoang, cách nói chuyện lại vô cùng ngọt ngào lễ phép.

Cố Sâm thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem văn kiện, nhưng lơ đãng hỏi An Ca, “Tối hôm qua cậu ngủ không được?”

Dì Vương lục tục bày “bữa sáng” lên bàn cho An Ca, đại khái cân nhắc về chuyện An Ca thức đêm, nên làm toàn món dễ tiêu hóa.

An Ca ngồi vào bàn ăn, rút khăn ướt lau tay, trả lời Cố Sâm, “Ừ, tôi cả đêm không ngủ.”
Cố Sâm liếc mắt sang, “Cả đêm không ngủ? Làm cái gì?”

Kiềm tiền đó — An Ca nghĩ trong lòng.

Nhưng hắn ngại giải thích cho Cố Sâm nghe, với lại tối qua hắn xem sàn giao dịch cả đêm, thử chạy hai hạng mục khác nhau, tiền kiếm được còn không bằng số lẻ trong tài khoản của Cố Sâm.

Nói ra sẽ khiến chàng nhân sĩ giàu có này cười nhạo.

Hắn múc một muỗng cháo, hỏi ngược lại, “Nói ra Cố tổng cũng không có hứng thú, với lại chúng ta đã nói không xen vào chuyện của nhau rồi cơ mà?”

Nói xong ăn muỗng cháo.

Kết quả cháo nóng quá, làm hắn phải thở hồng hộc, vội vàng lấy nước lạnh uống.

Cố Sâm bị nghẹn lời, mà nhìn dáng vẻ của An Ca thì vừa tức vừa không nói được.

Hắn cầm văn kiện che mặt, không nhìn An Ca nữa.

Đúng vậy, là hắn quyết định không được can thiệp vào chuyện của nhau.
Ban đầu là đề phòng An Ca có ý với hắn, mới quyết định mấy điều kiện ràng buộc này. Nhưng An Ca một mực tuân thủ hợp đồng, từ không can thiệp cũng chẳng hỏi gì tới hắn. Thậm chí mình nói ra yêu cầu gì cũng một mực tuân theo.

Bây giờ mình thì…

Bàn tay cầm văn kiện của Cố Sâm run lên, mũi hừ một cái, tiểu thiếu gia cả đêm không ngủ đi làm chuyện gì không biết.

Hôm đầu tiên tới đây đã đòi password wifi, nhất định là cuối tuần thức đêm chơi game, xem phim, còn có thể làm chuyện gì tốt.

Ánh mắt không tự chủ nhìn An Ca, tầm mắt tìm kiếm tay trái, nói chính xác là ngón áp út.

Hắn thấy chiếc nhẫn màu bàc đong đưa theo bàn tay, vô thức đưa tay sờ chiếc nhẫn của mình.

Lần này hai người mang nhẫn cặp thật.

An Ca phát giác ánh mắt của Cố Sâm, quay sang nhìn, “Sao thế?”

Cố Sâm: “Cậu… cậu ăn nhanh lên đi, lát nữa còn đi tiệc.”
“Ờ.”

An Ca tăng nhanh tốc độ ăn cháo, kết quả lại bị phỏng thêm một lần, lần nữa thở hổn hển, lần nữa lấy nước lạnh uống.

Cố Sâm cau mày, “Gấp gáp làm gì, ăn từ từ thôi.”

Một chén cháo bị phỏng hai lần, An Ca tức giận để ly nước xuống, trừng mắt nhìn Cố Sâm, hung hăng nói, “Chẳng phải anh mới kêu tôi nhanh lên đó sao!”

Cố Sâm: …



Bữa tiệc như tối nay, mỗi năm thành phố S sẽ làm mấy lần. Có lúc thì kêu tiệc cuối năm, có lúc thì kêu tiệc từ thiện, có lúc thì kêu tiệc mùa hè.

Cho dù bữa tiệc đó gọi là gì, cuối cùng vẫn là các nhân vật nổi tiếng trong thành phố S hội tụ để móc nối quan hệ, làm tăng mạng giao thiệp rộng lớn.

An Ca là lần đầu tiên tham dự, Cố Sâm trên đường đi nói với hắn hôm nay đại khái sẽ có ai tham gia, mọi người sẽ trao đổi về cái gì. Còn dặn dò An Ca, “Nếu căng thẳng thì cứ đi theo tôi. Không muốn nói chuyện hoặc không hiểu nói gì thì cứ im lặng thưởng thức rượu.”
Thật ra là đang nhắc nhở An Ca: Trong trường hợp quan trọng, đừng mở miệng nói bậy. Đừng làm ba mẹ cậu mất mặt.

An Ca nghe xong cười ha hả.

Cái này cũng không khác gì mấy party trong giới kinh doanh ở thế giới của hắn cả.

Nhìn như là bữa tiệc của các nhà đầu tư tài chính, giám đốc công ty lớn, thật ra mọi người toàn cố ra vẻ khoe khoang cho người khác xem mà thôi. Phải giả bộ khiêm tốn khi người khác khen mình.

Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn tư nhân trúng tuyển, nghe nói chủ khách sạn có trang viên trồng nho ở Pháp. Ngay cả trong bữa tiệc còn có mấy thùng gỗ đựng rượu vang, cũng là được vận chuyển từ trang viên của người này tới.

Lúc An Ca và Cố Sâm tiến vào hội trường, bên trong đã có rất nhiều các nhân vật trong giới mặc âu phục và lễ phục tụ tập, phái nam thì trông nho nhã lễ độ, phái nữ thì hiền hậu hào phóng.
Bọn họ chú ý tới Cố Sâm và An Ca đi vào, có vài người cầm ly rượu tới chúc mừng tân hôn của hai người, cũng có người đứng không xa gật đầu chào hỏi, cũng có người âm thầm nhìn nhau.

Nguyên chủ trước đây chỉ lăn lộn trong giới nhị đại, đám nhóc quần là áo lụa, vì vậy An Ca đối với những người ở đây gần như không có trí nhớ.

Những người ở đây đều biết An thiếu gia, hơn nữa ai gặp An Ca đều nói là: Đã lớn vậy rồi? Năm nay mấy tuổi? Ba mẹ có khỏe không?

Y như người lớn đuổi trẻ nhỏ vậy.

Giọng nói thì ôn hòa, ứng phó vài câu liền đi. E sợ trẻ nhỏ không biết lễ nghi, nói thêm mấy câu sẽ rước phiền phức vào người.

An Ca cười vui vẻ trả lời mấy câu hỏi nhàm chán của bọn họ, đi một vòng, mặt cười tới đau.

Mà thái độ của những người nói chuyện với Cố Sâm thì khác. Bọn họ vây thành một vòng cầm ly rượu vang, nghiêm túc trò chuyện về thị trường tương lai, đầu tư tài chính, các vấn đề vô cùng chuyên môn.
An Ca nghe một hồi, cuối cùng nghe được một câu, “Nghe nói hôm nay tiểu cổ thần, Duẫn tiên sinh cũng tới. Chuyện này cậu biết chưa?”

Có người kinh ngạc hỏi, “Tiểu cổ thần cũng tới? Hôm qua tôi còn thấy ổng đang diễn thuyết ở phố Wall mà, hôm nay đã bay về rồi?”

“Nghe nói là buổi chiều bay về tới thành phố S là chạy thẳng tới đây. Xem giờ thì chắc cũng sắp tới rồi.”

Mấy người nói xong, không hẹn mà cùng quay sang nhìn Cố Sâm.

Vẻ mặt Cố Sâm bàng quang đảo đảo ly rượu, “Vậy à?”

Cổ thần?

An Ca hứng thú.

Ở thế giới này cũng có người tự xưng mình là thần cổ phiếu?

Mặc dù phía trước có thêm một chữ “tiểu”, nhưng vẫn làm An Ca cảm thấy hết sức khoa trương.

Nói chuyện một vòng cũng xong, An Ca trở nên rảnh rỗi.

Hắn tìm một chỗ yên tĩnh trong hội trường, ngồi trong góc, lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm: Tiểu cổ thần, Duẫn tiên sinh.
Kết quả tìm được một trang có hình ảnh. Trong hình là một ông cụ tóc bạc, gương mặt nghiêm nghị. Bên dưới giới thiệu là, tên đầy đủ: Duẫn Đông Minh, tục xưng tiểu cổ thần, quốc tịch M, tên tiếng Anh là…

An Ca: ???

Chẳng phải nói là “tiểu” cổ thần sao? Tại sao lại là ông cụ chứ. Ổng nhỏ chỗ nào?!

Đang suy nghĩ, đầu vai bị ai gõ gõ.

An Ca xoay đầu lại, thấy một chàng trai cường tráng, mang nụ cười sáng như ánh mặt trời chào hỏi, “Hi, tiểu thiếu gia, không nghĩ là ngài cũng tới.”

An Ca: … Triệu Mặc.

Đúng là càng sợ cái gì thì càng gặp cái đó.

Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, e sợ có ai thấy hắn đang ở cùng với Triệu Mặc, rồi lại lén chụp hình.

Mặc dù trong lòng hắn rất bình thường, nhưng lại rất sợ phiền phức phải đi giải thích với Cố Sâm.

Hắn cau mày thấp giọng cảnh cáo Triệu Mặc, “Sao anh cũng tới? Còn quang minh chính đại như vậy?”
Triệu Mặc đứng trước mặt An Ca, hơi cúi người nói nhỏ vào tai hắn, “An thiếu gia đừng hoảng hốt, chủ khách sạn này là ông chủ của tôi. Tôi kính nhờ ông ấy cho tôi vào.”

Triệu Mặc có cơ thể cường tráng, đứng trước mặt An Ca gần như che hết cả hắn, hành động cúi xuống càng thấy sự thân mật mập mờ.

An Ca né ra sau, hỏi, “Anh còn dám tới?”

Triệu Mặc cười, “Không tới làm sao xua tan hiểu lầm của Cố Sâm đối với cậu.”

An Ca nghi ngờ hỏi, “… Anh định làm gì?”

Triệu Mặc cười bí hiểm, “Cậu đừng nhìn là được, mà nhìn xong đừng có hiểu lầm tôi nha.”

Nói xong, Triệu Mặc cầm ly rượu vang trên quầy lên, xoay người bước nhanh đi.

An Ca định kéo hắn lại thì Triệu Mặc đã lẫn vào trong nhóm khách rồi.

An Ca mơ hồ cảm thấy Triệu Mặc muốn làm chuyện gì đó, trong lòng có hơi lo lắng. Ánh mắt cũng không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Cố Sâm.
Rất nhanh liền thấy Cố Sâm, mà Triệu Mặc cũng ở đó.

Không biết Triệu Mặc nói gì với Cố Sâm, Cố Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi không thèm để ý nữa.

Mà Triệu Mặc thì vẫn kiên nhẫn đi theo sau lưng Cố Sâm. Còn thay đổi hoàn toàn dáng vẻ cứng rắn khi nãy, hai chân thon dài trở nên lướt nhẹ hơn, bờ ngực cường tráng cũng thu lại, tựa như có chút thẹn thùng. Đôi mắt hơi rũ xuống, nụ cười ánh lên vẻ đáng yêu, bàn tay vốn nâng rượu, giờ lại đổi sang cầm, ngón út hơi chỉa ra.

Dáng vẻ quyến rũ cộng thêm bộ vest trắng trên người hắn cũng hiện ra hết sự cợt nhã. Cực kì giống anh công đô con cường tráng, chỉ trong một giây đã xuống thành thụ.

An Ca nổi hắc tuyến đầy đầu, Triệu Mặc muốn làm cái gì đây?!

Một giây kế tiếp, hắn thấy Triệu Mặc dùng cơ thể chạm nhẹ vào người Cố Sâm.
Sau đó tỏ ra thẹn thùng, chớp đôi mắt to nhìn Cố Sâm, bắn ra nét quyến rũ dụ người.

Cố Sâm lạnh lùng liếc mắt một cái, trên mặt tỏ ra chán ghét, môi khẽ mấp máy, tựa như nói một từ “Cút”.

Nhưng mà Triệu Mặc không quan tâm, gương mặt uất ức còn chu chu môi, cơ thể không ngừng cọ cọ lên người Cố Sâm.

“Phụt!”

An Ca xém nữa thì phun rượu ra ngoài. Hắn rốt cuộc cũng hiểu cách xóa bỏ hiểu lầm của Triệu Mặc là cái gì.

Cay mắt quá!

An Ca nổi da gà hết cả người.

Hắn cũng xem nhẹ Triệu Mặc rồi.

Người này vì hành vi làm nghề thường ngày, đã quên mất liêm sỉ là cái gì.

Sau đó hắn mau chóng nhận được tin nhắn của Triệu Mặc.

Vịt: An thiếu gia, cậu mau tới mắng tôi. Mắng là: Đồ không biết xấu hổ, dám dụ dỗ chồng tôi, tôi đánh chết anh!

Bảo đảm sau này Cố tổng sẽ không nghi ngờ tôi với An thiếu gia nữa.
An Ca: …

Không chịu nổi cái tên này nữa.

Hắn mở danh bạ, bỏ số điện thoại của Triệu Mặc vào danh sách đen.



Trong các bữa tiệc của giới kinh doanh, cũng có không ít nghệ sĩ tham gia. Cố Sâm không nghĩ tới, người mẫu tuyến mười tám như Triệu Mặc có thể vào được đây.

Hắn vốn bởi vì chuyện An Ca là fan của Triệu Mặc đã khó chịu trong lòng. Khi thấy đối phương tự mình xuất hiện thì càng thêm chán ghét.

Thế mà Triệu Mặc này lại còn dám có mưu đồ với hắn!

Sau khi bước chân ra xã hội, hắn cũng thường nhận được ám chỉ mập mờ từ nam lẫn nữ, nhưng hắn chưa bao giờ cho mấy thứ này vào mắt. Cuối cùng, bọn họ đều thức thời mà rời đi.

Nhưng mà không nghĩ Triệu Mặc lại không chút để ý tới sự lạnh nhạt của hắn, ngay cả mình nói “Cút” cũng vứt bỏ liêm sỉ mà dán lên người mình.
Cố Sâm thấy buồn nôn, nếu không phải đang ở trong bữa tiệc thì hắn đã giơ tay bóp chết tên người mẫu này rồi!

Hắn vội vàng bước nhanh tránh xa dây dưa của Triệu Mặc, vừa nghiêng đầu thì gặp ánh mắt của An Ca.

An Ca ngồi một mình trong góc quầy bar, tay cầm ly rượu lẳng lặng nhìn hắn.

Trong bữa tiệc náo nhiệt, trông bóng dáng của An Ca có chút cô đơn.

Bất chợt, Cố Sâm tựa như bị cái gì kích động, tâm trạng đột nhiên trở nên có chút căng thẳng.

Lúc Triệu Mặc làm phiền hắn, An Ca có thấy không?

Hắn đi về phía An Ca, có hơi chột dạ hỏi, “Cậu, cậu nhìn thấy?”

An Ca càng chột dạ hơn hắn, “… Nhìn thấy.”

“Nhìn thấy thì tốt.” Cố Sâm ho khan một tiếng, “Vừa lúc cho cậu biết, tên ngôi sao đó rẻ tiền như thế nào.”

Lời nói thì như cảnh cáo An Ca, chỉ là giọng thì hơi trống rỗng.
Hắn không được tự nhiên nói, “Sau này… Đừng truy tinh nữa.”

An Ca cầm ly rượu xoay người, không dám nhìn Cố Sâm, nói, “Ừ.”

Giọng nói nhỏ xíu, giống như không vui.

Cố Sâm đứng sau lưng hắn, trông bóng lưng gầy gò đơn bạc của An Ca, nhẹ giọng nói, “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, loại người đó tôi chẳng thèm liếc nhìn nữa là.”


An Ca: …


Cố Sâm cho là An Ca không tin mình, lần nữa nhấn mạnh, “Thật!”


An Ca vì chột dạ mà chuyển sang áy náy: Tôi suy nghĩ gì nhiều đâu? Cậu bé đáng thương này.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK