Hai tên bắt cóc một bị vệ sĩ đè xuống, một bị xe tông đang nằm im dưới đất.
Tình thế nguy hiểm hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát.
Cố Sâm cất cây bút vào, kéo tay An Ca tới chỗ xe mình, nói, “Chú An sẽ mau tới đây, cậu vào trong xe ngồi trước đi.”
An Ca lúc này cảm thấy ở cạnh Cố Sâm rất an toàn, rất tự nhiên đi theo hắn, hỏi, “Ba tôi? Ông ấy cũng biết?”
“Sau khi chú An biết hai người mất tích ở Tiểu Lan Hương đã lập tức báo cảnh sát, còn phái vệ sĩ đi tìm tung tích của cậu khắp nơi. Cũng may…” Cố Sâm vừa nói vừa mở cửa đỡ An Ca lên xe, tay kia vẫn nắm chặt tay An Ca không buông, “Cũng may cậu mang theo cây bút, trong bút có gắn định vị. Tôi có thể xác định được vị trí của cậu, nếu không thì…”
Cố Sâm không nói gì thêm, tay siết chặt hơn.
Trong cây bút có gắn định vị?
An Ca sợ run, hắn nhớ sau khi Cố Sâm nghe hắn đi ăn tối với Duẫn Nam đã lập tức bảo hắn cầm theo cây bút này.
“Có phải anh đã đoán được sẽ xảy ra chuyện không?”
Cố Sâm nói, “Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, không nghĩ người nhà họ Duẫn bị điên, tới chuyện gϊếŧ người cũng làm được.”
An Ca trầm tư, “Duẫn Nam… Hắn cố ý kéo tôi xuống nước? Hắn biết trước sẽ xảy ra chuyện?”
Đáy mắt của Cố Sâm thoáng hiện lên vẻ u ám, một lần nữa xoay đầu lạnh lùng nhìn Duẫn Nam ngồi dưới đất bên kia, “Tên bắt cóc chẳng những biết hai người đi Tiểu Lan Hương, còn biết cả hai đặt căn đó, thông tin này ngoại trừ Duẫn Nam còn ai khác có thể tiết lộ nữa? Con người hắn luôn cảnh giác, vệ sĩ chưa từng rời khỏi người, tối nay lại một thân một mình đi ăn với cậu.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng rỉ bên tai, “Cũng không xem người đó là ai, dám lợi dụng.”
An Ca không suy nghĩ nhiều về lời nói của Cố Sâm.
Hắn nhớ lại lúc ra bãi đậu xe, Duẫn Nam quả thật lớn tiếng nói với vệ sĩ là mình đi ăn ở Tiểu Lan Hương, còn phân phó bọn họ về trước. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn cố tình tiết lộ cho người nào đó nghe.
Suy nghĩ thêm một chút, bản thân xém nữa bị hắn hại ném xuống biển, không bị ném cũng mạo hiểm tính mạng qua trận xả súng, sau cơn hoảng sợ An Ca cực kì tức giận, “Nhưng kéo tôi xuống nước thì có lợi ích gì? Tôi có chỗ nào để lợi dụng?”
“Khoan nghĩ tới những cái này.” Cố Sâm lấy điện thoại ra, đưa cho hắn, “Cậu gọi điện cho chú An đi, chú rất lo cho cậu.”
An Ca: “Được.”
Lúc đưa tay nhận điện thoại, hắn mới phát hiện tay mình nãy giờ vẫn bị Cố Sâm nắm chặt không buông.
Hắn ngồi trong xe, Cố Sâm đứng bên ngoài, cơ thể chắn cửa trông rất vững chắc rất đáng tin, vì hắn che chắn tất cả gió lạnh lẫn cảnh máu tanh ngoài kia.
Nhưng khi nhìn vào mắt Cố Sâm, ở đó chỉ có sự lạnh lùng và u ám.
Đem ra so sánh với cảnh đánh Duẫn Nam mang đầy sát khí khi nãy, trong sự trầm tĩnh và dửng dưng này có một chút dịu dàng không nói rõ.
“À ờ…” Hắn quơ quơ bàn tay bị Cố Sâm nắm.
“… À.”
Cố Sâm bừng tỉnh thả tay An Ca ra.
Trong nháy mắt bầu không khí trở về sự yên tĩnh, hai người đồng thời rút tay về.
Cố Sâm ho nhẹ một tiếng nhìn đi chỗ khác, đóng cửa lại cho An Ca, đứng chờ bên ngoài.
An Ca ngồi trong xe ấm áp rộng rãi, trái tim cùng thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Cơ thể lập tức thấy mệt mỏi rã rời.
Hắn nằm xuống ghế, thở dài một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm sau khi trải qua cơn mạo hiểm. Trong tay vẫn còn cầm điện thoại của Cố Sâm, trên màn hình là cả chục cuộc gọi nhỡ của An Thừa Lâm, hắn vội vàng bấm gọi lại.
“Tiểu Ca đâu?! Tìm được chưa con?!” Giọng nói của An Thừa Lâm gấp gáp đến run rẩy từ đầu dây bên kia vang lên.
An Ca: “Ba, là con. Con không sao.”
“Tiểu Ca!!” An Thừa Lâm gọi một tiếng, sau đó bị nghẹn lại, “… Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Bây giờ con đang ở đâu? Ba tới đón con liền.”
Sau khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn thấy ba mình bối rối và luống cuống như vậy.
Mất đi sẽ không có lại nữa.
Mấy tiếng trước còn đứng ở trước mặt bạn cười cười nói nói, đột nhiên nhắm mắt lại không bao giờ thức dậy nữa, chuyện này hắn đã tự trải qua một lần rồi.
Thật may là hắn còn sống.
Không phải làm cho ba mẹ trải qua sự đau buồn này.
An Ca cảm thấy mũi mình xót xót, nước mắt tự nhiên trào ra, nhưng miệng vẫn cười nói, “Ba đừng lo, con không sao.”
Mấy chiếc xe kia đã tới, đến nơi đầu tiên là vệ sĩ của Duẫn Nam. Bọn họ thấy vết thương trên mặt Duẫn Nam, còn tưởng là hai tên bắt cóc đánh. Lập tức chạy qua chỗ hai tên bắt cóc đấm đá khí thế.
Thật may là cảnh sát cũng có mặt cản lại, nhanh chóng bắt hai tên bắt cóc đi,
Duẫn Nam bị bầm một nửa bên mặt, sưng vù, khóe miệng chảy máu, nhờ vệ sĩ đỡ mà miễn cưỡng đứng dậy.
Nhân viên y tế cũng tới, cẩn thận quan sát hiện trường có ai bị thương cần cấp cứu không. Thấy Duẫn Nam như vậy, vội vàng hỏi, “Duẫn tiên sinh, có cần ngồi xe cấp cứu về bệnh viện không?”
Duẫn Nam đưa tay lau máu dính trên khóe miệng, nhìn Cố Sâm đứng bên ngoài giữ cửa, An Ca ngồi trong xe, trầm trầm phát ra từng từ trong miệng, “Không cần.”
Đôi mắt xanh sẫm trên gương mặt nhợt nhạt trông vô cùng đáng sợ, giữa đêm khuya buốt lạnh càng thêm âm u.
Bác sĩ còn định khuyên hắn nhưng nhìn thấy hắn như vậy thì chỉ sờ mũi một cái rồi đi.
An Ca và Duẫn Nam khai với cảnh sát xong thì cũng ai về nhà nấy.
Bờ biển ồn ào cuối cùng cũng trở về dáng vẻ yên tĩnh vốn dĩ của nó.
Trong xe.
An Ca nói với Cố Sâm đang định lái xe đi, “Tôi nói với ba không cần tới. Vì để ba mẹ yên tâm, tôi phải về nhà một chuyến trước.”
Cố Sâm đánh tay lái, nghiêm túc lái xe, “Tôi biết rồi.”
An Ca: “Đã trễ vậy rồi, nếu không thì anh bảo vệ sĩ đưa tôi đi? Ngày mai anh còn phải đi làm nữa?”
Cố Sâm không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn An Ca, trong mắt là một chút cảm xúc khó đọc vị. Không nhạt nhòa như trước cũng không phải tức giận, nhưng chắc chắn là không vui vẻ gì.
An Ca: “… Vậy làm phiền anh.”
Sau khi nói xong cũng thấy mình khách sáo, kiểu cách quá.
Cố Sấm gấp gáp chạy tới đây cứu hắn, làm sao có thể để vệ sĩ đưa hắn về An gia được. Nhưng tối nay Cố Sâm lo lắng và bảo vệ hắn, đã vượt qua mối quan hệ trong hợp đồng. Nhất là lúc Cố Sâm đánh Duẫn Nam, giống như là người thân bị ăn hiếp nên mới tức giận như vậy.
An Ca trong lòng thấy là lạ, mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói, “Tối nay… cám ơn anh.”
Cố Sâm không đáp, mấy giây sau mới mở miệng dạy dỗ hắn, “Sau này cậu phải cảnh giác hơn, đừng để người ta có cơ hội hại mình. Còn có mấy thứ bỏ vào miệng nữa, chưa bao lâu đã bị người ta bỏ thuốc hai lần rồi.”
Lần trước là bị Trình Quý Hạo bỏ thuốc khi vừa tới thành phố này, lần này thì bị hai tên bắt cóc bỏ thuốc mê.
An Ca cũng cảm thấy uất ức, “Chuyện này… ai mà nghĩ tới.”
Thật là xui xẻo.
Cố Sâm nghiêng đầu nhìn, thấy tiểu thiếu gia tuấn tú rất chật vật. Áo khoác bị dơ dính máu, tóc bù xù, trên mặt là sự mệt mỏi không biết làm sao.
Hắn há miệng, lời dạy dỗ tới bên miệng lại trở thành, “Cậu ngủ một lát đi, về tới nhà tôi gọi cậu.”
…
Nếu không phải Cố Sâm gửi định vị cho hai ông bà, cả hai chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên ở nhà chờ.
Bây giờ An Thừa Lâm và Tề Tĩnh cầm điện thoại nhìn màn hình, chấm đỏ đang dần đến nhà, lòng cũng càng nóng hơn, nói, “Tới tới! Tiểu Ca sắp tới nhà rồi!”
Quản gia và mấy người hầu đã ra cửa chờ sẵn.
Cố Sâm mới lái xe vào An gia, An Thừa Lâm và Tề Tĩnh liền chạy ra đón.
Thấy An Ca mới bước xuống xe, Tề Tĩnh đã lập tức kéo hắn lại ôm, lo lắng hỏi, “Tiểu Ca, con sao rồi?!”
An Ca bị mẹ ôm có chút ngơ, đưa tay vỗ vỗ lên tấm lưng đơn bạc của bà, trấn an nói, “Mẹ, con không sao, mẹ nhìn đi.”
Tề Tĩnh quan sát hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn quả thật không bị thương gì nặng, mới đưa tay lau nước mắt, “Đúng là… hù chết mẹ. Con dẫn theo vệ sĩ vẫn bị trói bắt đi, vậy sau này làm sao? Quá nguy hiểm rồi.”
An Ca cười nói, “Không tới vậy đâu mẹ. Lần này là đặc biệt.”
Tề Tĩnh căm hận, “Bên cảnh sát nói là do bên người nhà họ Duẫn làm! Mục đích là gϊếŧ Duẫn Nam.”
“Người nhà họ Duẫn bị cái gì vậy! Cũng tại ba con, nói muốn xây dựng mạng giao thiệp cho con, bây giờ bị cuốn vào chuyện gia đình người ta. Làm hại Tiểu Ca xém nữa mất mạng. Tiểu Ca, sau này đừng lui tới với người nhà họ Duẫn nữa, mối quan hệ trong gia đình họ phức tạp, vì tranh đoạt gia sản mà tới chuyện gϊếŧ người cũng làm được.”
An Thừa Lâm trầm mặt, “Lão hồ ly Duẫn Đông Minh này tính rất giỏi, lần này tôi cũng sẽ không nể mặt gì nữa, ai dám ám hại Tiểu Ca, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
Ông đi tới chỗ Cố Sâm, vỗ một cái nặng nề lên vai hắn, uy nghiêm nói, “Hôm nay nhờ có con, nếu không… hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi, An gia lần này phải cám ơn con nhiều.”
Tề Tĩnh cũng bình tĩnh lại, kéo tay Cố Sâm, “Ừ, may là có Tiểu Sâm, đã bảo vệ Tiểu Ca nhà dì.”
Cố Sâm: “… Đều là người một nhà, dì chú đừng khách sáo.”
Lúc nói là người một nhà, giọng nói có chút thiếu tự tin hiếm thấy.
Sau đó hắn nhìn về phía An Ca, “Con bảo vệ cậu ấy, là chuyện phải làm.”
An Ca: …
An Thừa Lâm: “Rất tốt, rất tốt, bây giờ không nói cái này nữa. Mau về phòng để Tiểu Ca với Tiểu Sâm nghỉ ngơi.”
Đi vào nhà có đèn sáng sủa, giờ mọi người mới phát hiện An Ca có bao nhiêu chật vật. Quần áo bẩn cả, trên áo khoác còn bị rách mấy chỗ. Trên tóc trên người lẫn mặt mũi cũng dính lấm tấm máu.
Có thể tưởng tượng hắn đã trải qua những gì.
Tề Tĩnh vừa đau lòng vừa lo, nước mắt cứ chảy xuống, “Tiểu Ca thật sự không bị thương? Con nhìn con đi.”
An Ca: “Mẹ, không phải máu của con, con thật sự không sao.”
Tề Tĩnh cởϊ áσ khoác ra, kiểm tra trên người hắn, đột nhiên thấy tay áo của An Ca dính rất nhiều máu.
Bà kéo cổ tay An Ca nhìn kỹ, lập tức hít một hơi, kêu lên, “Con còn nói không sao, con bị thương tới như vậy rồi!”
An Ca giờ mới để ý, trên cổ tay có rất nhiều vết trầy nặng, còn có vết bầm tím. Hằn trên làn da trắng trông càng thêm đáng sợ.
Cố Sâm lập tức đi tới, cau mày kêu lên, “Sao bị thương nặng vậy?”
An Ca: “… Chắc lúc cố thoát khỏi dây trói thì bị thương đi.”
Lúc đó hắn chỉ lo cố gắng giãy khỏi dây thừng, căn bản không để ý tới lực ma sát làm đau tới cỡ nào, chỉ cố gắng giãy ra cho bằng được. Lúc thoát được thì cổ tay đã bị trầy tới mức này.
Bây giờ mới nhận ra: … Đau thật.
Vì để an ủi mẹ, An Ca cười nói, “Chỉ bị trầy thôi mẹ, qua một đêm là ổn mà.”
Tề Tĩnh: “Nhiều vết thương như vậy sao mà lành nhanh như thế được, qua đây mẹ băng bó lại cho.”
Quản gia mau chóng mang hộp y tế tới, Tề Tĩnh cẩn thận lấy thuốc sát trùng từng vết thương, rồi băng bó lại cho An Ca. Còn không ngừng dặn dò, “Sau khi băng lại rồi thì không được tiếp xúc với nước, một ngày thay băng hai lần. Mấy ngày kế ở nhà đi, để mẹ lo cho con.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn mặt và tóc An Ca đều dơ hết, “Tối nay tắm…”
Nói được phân nửa, bà ngẩng đầu nhìn Cố Sâm.
Cố Sâm: ???
Tề Tĩnh cho là hắn nghe không rõ, nhẹ giọng nhắc nhở, “Cổ tay của Tiểu Ca không được dính nước, buổi tối đi tắm, con xem có thể… giúp nó được một chút không.”
An Ca: …
Cố Sâm: “Dạ… dạ được.”