Là dáng ôm rất chặt.
Trong trí nhớ của Cố Sâm, hắn chưa từng tiếp xúc với ai ở khoảng cách gần thế này, thời thiếu niên khi biết tính hướng của mình thì cũng rất giữ khoảng cách với đàn ông.
Tình huống ôm chặt dán sát vào hắn như thế này, cũng chỉ có An Ca.
Hắn muốn đẩy An Ca ra, nhưng hai tay xuôi bên người không thể nhúc nhích.
Hắn đột nhiên nghĩ hai người đã kết hôn, là mối quan hệ chồng chồng hợp pháp. Vốn nên có da thịt gần gũi thế này.
Thân thể của Cố Sâm cứng lại, hắn theo bản năng xoay mặt đi không để ý tới An Ca.
Tóc của An Ca cạ cạ vào da, lành lạnh cũng ngưa ngứa. Mùi trên người An Ca đập vào mũi, toàn thân thoang thoảng mùi sữa tắm cùng dầu gội trên tóc.
Là mùi bạc hà, rõ ràng là xài cùng một loại với hắn, bây giờ hắn lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cố Sâm nhịn không được ngửi nhiều thêm.
Nửa người trên của An Ca dựa vào hắn lại không biết điều cọ cọ.
Lần này An Ca nhúc nhích chân, cái chân đặt giữa hai chân hắn rũ xuống, đụng vào chỗ không nên đụng.
Cố Sâm: …
Trong chớp mắt tỉnh táo đi nhiều.
Hắn mặt lạnh, đẩy cái chân của An Ca ra, lần nữa gọi, “An Ca!”
Lần này trong tông giọng mang chút cảnh cáo.
“Huh…” Giọng nói buồn ngủ có chút âm mũi.
Trong miệng hừ hừ tay buông Cố Sâm ra, xoay đi chỗ khác.
Cơ thể gầy gò cuộn lại trong chăn, tìm một tư thế thoải mái, biếng nhác ngáp một cái rồi lại ngủ tiếp. Lại trở về dáng ban đầu xoay lưng về phía Cố Sâm, hai người lại cách nhau nửa mét, giống y như lúc hai người trước khi ngủ vậy.
Hơn nữa cả quá trình, hai mắt vẫn nhắm nghiền, chẳng khác gì con mèo nằm phơi nắng ngoài ban công cả.
Cố Sâm: …
Cố Sâm hít sâu một hơi, cũng không ngửi thấy mùi dầu gội bạc hà dễ chịu nữa.
Hắn mở mắt nhìn đèn treo trên trần không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng tâm trạng phiền muộn ngồi dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Cuối tuần, sáu giờ sáng như lúc giờ vẫn chưa có ai thức dậy, trên hành lang yên tĩnh. Chỉ có dưới bếp là vang lên tiếng bận rộn nấu ăn của đầu bếp.
Cố Sâm xoay đầu nhìn An Ca ngủ say không nhúc nhích ở trên giường, nhẹ nhàng khóa cửa, qua phòng bên cạnh.
Khi An Ca tỉnh lại thì gần tám giờ sáng, hắn vò cái đầu tóc rối, nhìn bên cạnh.
Gối lệch, có dấu vết có người từng ngủ ở đây, nhưng không thấy ai. Chăn lật lên, giường cũng lạnh, hẳn đã dậy từ sớm.
An Ca vươn vai một cái, thoải mái chiếm cả chiếc giường. Tự nhủ, “Không hổ là tổng tài nam chính, cả cuối tuần cũng không ngủ nướng, đúng là biết tự kiểm soát.”
An Ca tâm tình thư thái suy nghĩ: Hình như trừ biết kiểm soát ra, trong tiểu thuyết còn có mấy đặc tính khác về nam chính. Ví dụ như bá đạo, cấm dục, cuồng công việc, năng lực làm người ta kinh sợ…
An Ca im lặng đếm trong lòng: À, đúng rồi, còn có một đêm bảy lần.
Bảy lần…
Hắn nghĩ tới bạn chung chăn gối tương lai của Cố Sâm, lặng thầm thông cảm cho người ta.
…
Bữa ăn sáng phong phú ngoài dự đoán, An Ca thấy món ăn bày ra đầy bàn, còn tưởng Cố gia định tiếp đãi vị khách gì quan trọng.
Nhưng mà mới sáng sớm đã chiêu đãi ai?
Đới Nhã thấy hắn xuống lầu thì ngoắc tay gọi, “Tiểu Ca, dậy rồi hả con. Mau xuống ăn sáng.”
Còn nhìn một bàn đầy đồ ăn, nói, “Chỉ là không biết khẩu vị của Tiểu Ca thế nào, nếu không hợp thì bảo dì nói bọn họ làm lại.”
An Ca: … Đây là bữa sáng của hắn?!
Một bàn ăn lớn thế này, mỗi món ăn một miếng thôi cũng no rồi.
An Ca thấy không tốt lắm, “Dì Nhã, nấu nhiều quá rồi, ăn không hết bỏ uổng lắm.”
Đới Nhã: “Tại vì không biết con thích ăn cái gì, sau này sẽ làm đồ con thích ăn thôi.”
“Cám ơn dì Nhã.” An Ca ngồi xuống, thấy bàn ăn lớn thế này mà chỉ có hai người, nghi ngờ hỏi, “Dì Nhã, chú Cố với Cố Sâm đâu?”
“Chú Cố đi từ sớm rồi, sáu giờ phải bay nên năm giờ đã đi. Tiểu Sâm nó…”
Đới Nhã không biết làm sao lắc đầu, “Nó còn đang đánh boxing trong phòng thể dục, không xuống liền đâu. Con ăn trước đi, khỏi chờ nó.”
An Ca nhìn sắc mặt Đới Nhã, dò xét, “Dạ không xuống ăn không sao chứ ạ?”
“Không sao.” Đới Nhã than thở, “Thằng nhỏ Tiểu Sâm, mỗi lần có tâm sự là lại đi đánh boxing. Một khi đánh thì đánh tới mấy tiếng, cho đến khi mệt tới mức không chịu nổi nữa mới ngưng.”
“Hỏi nó có tâm sự gì, nó cũng không nói, haiz.”
An Ca nghĩ, Cố Sâm có chuyện gì phiền lòng mà cần đánh boxing để phát tiết? Chẳng lẽ hôm qua bị Duẫn Đông Minh cố ý khiêu khích mà nổi giận?
Đới Nhã nhìn sắc mặt của An Ca, trong lòng có vài suy nghĩ.
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc tối qua đã lan truyền khắp giới kinh doanh. Đới Nhã biết vào hôm công ty của Cố Sâm đưa ra thị trường, là An Ca rót vốn vào mới dẫn tới thị trường chú ý cao như vậy. Cũng biết An Ca thắng Duẫn Đông Minh bằng thực lực, còn được ông tán thưởng mời An gia tới làm khách.
Duẫn Đông Minh mặc dù không thích Cố gia, nhưng ông là nhà đầu tư, có vốn hùng mạnh, sức ảnh hưởng rất lớn trong giới.
Đới Nhã biết cuộc hôn nhân này không có ý tốt, nhưng cũng vì để phát triển sự nghiệp cho Cố Sâm. Cơ mà sau khi kết hôn, An Ca lại hiểu chuyện hơn, cũng làm cho bà càng ngày càng hài lòng.
Với chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng khiến bà nhìn An Ca với cặp mắt khác xưa.
Bà thậm chí vui mừng vì ông trời đã để mắt tới Cố Sâm.
Nhưng mà tính cách của Cố Sâm quá lạnh nhạt, bây giờ bà còn lo An Ca chịu uất ức, có ý kiến với Cố Sâm.
Bà ngồi đối diện An Ca, nói khuyết điểm của Cố Sâm với hắn, “Tiểu Sâm nó có tính cách lạnh nhạt, không thích nói chuyện. Cộng thêm nó vào làm lãnh đạo trong công ty rất sớm, giọng nói nghiêm túc, có lúc nghe như ra lệnh, khó làm ai thích mình.”
Nói xong Đới Nhã nhìn An Ca, “Điểm này của nó, chắc… hay chọc con giận?”
Quả nhiên vẫn là mẹ ruột hiểu con trai mình nhất.
An Ca nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì nói, “Dạ không có, bình thường tụi con rất tốt, không có giận dỗi gì cả.”
Dù sao hai người cũng nên nói đỡ cho nhau, có qua có lại.
Đới Nhã hơi an tâm, lại từ từ nói, “Tiểu Sâm lúc còn nhỏ rất thích cười, tính cách sáng sủa. Bây giờ nó trở nên như vậy, cũng là vì…”
“Hồi 5 tuổi, nó từng bị bắt cóc.”
An Ca đang ăn ngon, bị một câu của bà làm trợn mắt, “Dạ?!”
“Vậy sau đó, anh ấy thế nào?”
Đới Nhã than thở, “Năm đó cả nhà về quê nội ăn tết, tụi nhỏ tụ tập sau núi đi chơi. Lúc người lớn không để ý, Tiểu Sâm bị anh chị nó dẫn ra ngoài, nơi không thuộc về nhà họ Cố. Rồi tụi nó lừa Tiểu Sâm chơi một trò mạo hiểm, nhét nó ở vùng ngoại ô thưa thớt người. Khi đó Tiểu Sâm mới có 5 tuổi, nó không biết đường về nhà. Khi cả nhà không thấy nó đâu thì ông nội nhận được một cuộc gọi uy hiếp…”
Giọng nói của Đới Nhã có chút run rẩy, cố nén lại rất lâu mới nói tiếp, “Người kia nói Cố gia chuẩn bị hai triệu tiền mặt, sáng mai đi chuộc Tiểu Sâm.”
An Ca cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng nghe quá khứ bi thương của nam chính, khi nghe thấy con số tiền chuộc, còn tưởng là mình nghe nhầm, “Hai triệu… cũng không, không nhiều.”
Đới Nhã tỏ ra chế giễu, “Đúng vậy, hai triệu với Cố gia chỉ là con số nhỏ. Đem ra so sánh với tính mạng của Tiểu Sâm, chỉ là tiền lẻ không đáng lo.”
“Đây là số tiền tên bắt cóc đòi, bởi vì nhỏ so với tính mạng của Tiểu Sâm, cả nhà quyết định không báo cảnh sát, tránh làm to chuyện.”
“Dì với ba nó đã chuẩn bị xong hai triệu, lúc đi chuộc Tiểu Sâm thì… Có người trong Cố gia báo cảnh sát.” Đới Nhã lạnh lùng nói, “Hơn nữa trong số bọn họ không chỉ có một người báo, có nói Tiểu Sâm mất tích, có nói Tiểu Sâm bị bắt cóc, cũng có nói Tiểu Sâm bị côn đồ bắt làm con tin, uy hiếp Cố gia.”
“Tối hôm đó, tiếng xe cảnh sát vang cả thành phố, mỗi một tiếng như lấy đi một mạng của Tiểu Sâm!”
An Ca hiểu rõ.
Tên bắt cóc chỉ cần hai triệu, nói rõ không phải tổ chức xã hội đen lớn. Mà có người tình cờ gặp thiếu gia nhà họ Cố đi lạc nên nổi lòng tham. Cũng biết số tiền này đối với nhà họ Cố chỉ là món tiền nhỏ.
Cố gia có thể chuộc Cố Sâm về an toàn rồi báo cảnh sát, đây là một trong những cách tốt nhất bảo vệ Cố Sâm.
Nhưng khi tên bắt cóc đang chờ lấy tiền chuộc, nghe thấy tiếng còi cảnh sát thì có thể làm ra chuyện gì, chẳng ai biết được.
Là người nhà họ Cố muốn lấy mạng của một đứa trẻ.
Khó trách quan hệ của Cố Sâm với đám họ hàng chú bác không hề tốt, cũng khó trách tuy Cố Sâm cầm cổ phần lớn trong công ty, nhưng vẫn nhất quyết muốn mở công ty riêng.
An Ca lặng lẽ đổ mồ hôi giùm đứa nhỏ 5 tuổi khi xưa.
Đới Nhã nói tiếp, “Ông trời có mắt, không để mấy người họ được như ý. Lúc dì và chú tìm thấy Tiểu Sâm thì trời đã khuya, một đứa nhỏ 5 tuổi bị trói vứt ở ven đường, hơi thở thoi thóp, trên đầu toàn là máu…”
“Nhưng từ đó về sau, Tiểu Sâm không thích nói chuện nữa…” Đới Nhã lau nước mắt, nghẹn ngào nói, “Tự nhiên lại đi kể cho con nghe chuyện này, thật là… Để Tiểu Ca chê cười rồi.”
An Ca lặng lẽ thêm một đặc tính cho nam chính, chỉ có một từ: Thảm.
Thì ra hắn xuyên vào một bộ tiểu thuyết có nam chính kiên cường bất khuất. Trải qua một thời thơ ấu thê thảm, từ đó tính cách thay đổi, tự cường, cuối cùng đạt được thành tựu huy hoàng.
Hắn khuyên Đới Nhã, “Cái này cũng qua rồi mà đúng không dì? Dì nhìn Cố Sâm bây giờ đi, rất tốt, cũng rất… giỏi. Mặc dù tính cách lạnh nhạt, nhưng rất có tính lãnh đạo nha, tuổi còn nhỏ mà đã làm lãnh đạo Cố thị, giờ còn mở công ty riêng nữa, công ty sau này sẽ phát triển tốt hơn Cố thị nữa…”
An Ca thuộc ưu điểm của Cố Sâm như lòng bàn tay, khiến Đới Nhã khóc đỏ mắt phải bật cười, “Viễn Đằng của nó mới ra thị trường vài hôm, sao con biết sau này sẽ phát triển tốt hơn Cố thị?”
Vì trong sách viết như vậy mà dì!
Ngoài mặt thì lại nói, “Nhất định sẽ.”
…
Ăn sáng xong, An Ca về phòng ngủ, trên đường đi thì đi ngang qua phòng tập, bên trong vang lên tiếng đấm vào bao cát.
An Ca tò mò, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào trong.
Hắn thấy giữa căn phòng rộng lớn có treo một bao cát to màu đen.
Cố Sâm đứng một bên, mặc một bộ màu trắng trông như karate, mơ hồ để lộ cơ thể tráng kiện.
Cố Sâm không thấy An Ca đi vào, lưu loát đấm từng quyền, sau đó vung chân đá lên bao cát.
Lực đá mạnh mẽ làm xung quanh hơi chấn động, khiến bao cát nhất thời cứ đong đưa không dừng lại được.
“Đánh hay quá.” An Ca nhịn không được hô lên.
Cố Sâm nghiêng đầu nhìn, hàng lông mày nhíu lại, trong mắt vẫn còn mang chút tàn bạo nặng nề chưa cất đi.
Bởi vì thở hổn hển nên lồng ngực cũng phập phồng theo.
Giống như một con thú giống đực bị nhốt.
An Ca bị Cố Sâm nhìn như vậy, hơi sợ lui ra sau, “Quấy… quấy rầy rồi.”
Tính công kích trong mắt Cố Sâm dần lui đi, giọng nói trầm thấp bình thản như trước, “Chuyện gì?”
An Ca lúc này mới nói, “Dì bảo anh đang đánh boxing, nên tôi tới xem thử.”
Hắn sờ bao cát, hỏi, “Tôi có thể thử không?”
Cố Sâm lui ra sau, nhường chỗ cho hắn, “Được, nhưng cẩn thận một chút, coi chừng bị thương.”
“Anh xem thường tôi, hồi trước tôi từng học võ đó.” An Ca vừa nói vừa vén tay áo lên, đấm một quyền vào bao cát.
Sau một tiếng “Bụp” bí hơi, An Ca la lên thảm thiết, rút tay về.
Hắn đau đớn hít một hơi, ôm tay hỏi Cố Sâm, “Đây là bao cát? Bên trong chứa sắt hả?!”
Sau khi đấm một cái, bao cát không hề nhúc nhích, mà tay hắn thì như bị bể xương rồi, đau tới nửa cánh tay cũng tê dại.
Chỉ là hắn rất nhanh nhớ lại lúc nãy mình mở cửa đi vào, thấy Cố Sâm đánh rất hăng.
Dùng sức mạnh hơn hắn nhiều, bao cát cứng như đá này lắc lư qua lại, tựa như bên trong chỉ chứa không khí vậy.
Cùng là đàn ông, sao mình kém hơn người ta nhiều vậy?! Sau khi An Ca nhận ra sự chênh lệch của cả hai mà trợn mắt há mồm.
Không, không hổ là thiết lập của nam chính.
Thể trạng thế này thì một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề.
Cố Sâm còn tưởng hắn ra quyền sai, làm trật khớp. Vội vàng chạy qua hỏi, “Bị thương rồi? Để tôi nhìn xem có cần đi cấp cứu không?”
An Ca giơ tay ra cho Cố Sâm, “Đánh lên bao cát đau muốn chết, sao anh đánh được ba tiếng hay vậy!”
“Khớp xương hình như cũng bị sưng rồi.”
Cố Sâm thấy cổ tay không sao, nhưng chỗ khớp xương thì hơi đỏ.
Hắn không tưởng tượng nổi, hỏi, “Đau? Đánh bị đau à?”
Khóe mắt An Ca hơi đỏ lên, “Đúng vậy! Bên trong có cái gì vậy, anh chắc chắn cái này là bao cát chứ không phải bao sắt chứ?”
Cố Sâm nhìn tiểu thiếu gia thở hổn hển: Yếu ớt như vậy, rốt cuộc làm sao lớn lên vậy?
Hắn nhịn không được dùng ngón trỏ xoa lên khớp xương bị đỏ, tựa như muốn giảm đi đau đớn, lại giống như an ủi trong im lặng.
An Ca cười rụt tay về, “Nhột quá, anh đừng xoa nữa.”
Cố Sâm: … Còn nhạy cảm nữa chứ.