An Ca ngồi mới lúc lâu mới phản ứng lại câu nói của Cố Sâm. Hắn chỉ tài xế và người nằm sau cốp, kinh ngạc hỏi, “Bọn họ… đều là bạn của anh? Từ Khải tại sao đúng lúc tìm người gϊếŧ chúng ta vậy?”
Cố Sâm kiên nhẫn giải thích với An Ca, “Trên đảo này chỉ có một mình thế lực của Giang Văn Thành là làm giao dịch mua bán với đất liền, Từ Khải chỉ có thể tìm hắn thôi.” Hắn châm chọc nói, “Chẳng qua hắn không biết anh có lui tới với Giang Văn Thành, hôm nay cho dù hắn bỏ ra bao nhiêu tiền, đều sẽ là tiền mua mạng hắn.”
Giang Văn Thành đại khái chính là anh Thành vừa rồi cho mượn tiền trong sòng bạc.
An Ca lặng im đồng cảm cho Từ Khải, hôm nay chẳng những phải bồi thường tiền, tốn nhiều tiền đi thuê sát thủ, bây giờ còn bị gϊếŧ ngược lại.
“Vậy Triệu Mặc là bị chuyện gì? Chí Hào bọn họ bây giờ vẫn còn ở trong tay anh Thành sao?”
Cố Sâm nói, “Chuyện ngày hôm nay tuy nói không phải hoàn toàn là không liên quan đến chúng ta, nhưng thật ra là Triệu Mặc đang đối phó với Từ Khải, chúng ta chỉ tính là khán giả mà thôi.”
“Triệu Mặc?” An Ca ngày càng mơ hồ, vội vàng níu tay áo Cố Sâm hỏi, “Anh mau nói với tôi là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Sâm từ trước tới giờ làm chuyện gì cũng là bố trí từng nước cờ rõ ràng rành mạch, không cần giải thích cái gì, cũng không giỏi nói lại sự vòng vo bên trong cho người khác nghe. Nhưng khi đối mặt với tiểu thiếu gia tò mò thúc giục hỏi han, hắn sắp xếp lại đầu đuôi, giải thích rõ ràng cho An Ca, “Anh và Giang Văn Thành chỉ là quan hệ bạn bè, ông chủ thật sự chống đỡ cho Giang Văn Thành, chính là người nắm quyền của sòng bạc này, vua bài Lý Tư Vi.”
Vua bài Lý Tư Vi?
Đầu óc An Ca mơ hồ, mặt đầy dấu chấm hỏi: Tại sao lại lòi ra một nhân vật mới rồi?
Cố Sâm cười khẽ, “Em đừng vội, anh từ từ sẽ nói cho em nghe. Vợ đầu tiên của Lý Tư Vi vì nɠɵạı ŧìиɦ với một ngôi sao của nước M, khiến cuộc hôn nhân bọn họ tan vỡ. Nhưng hai người có một người con trai tên là Lý Mặc Phi, sau khi hai vợ chồng ly dị thì vẫn ở cùng Lý Tư Vi.
Ông ta mau chóng có vợ hai, cũng có thêm đứa con. Lý Mặc Phi ở trong nhà mau chóng bị hắt hủi, năm năm trước bỏ nhà ra đi, biệt vô âm tín. Cho nên có rất nhiều người suy đoán, con trai trưởng của Lý Tư Vi, đại khái đã chết. Cho đến hai năm trước, Lý Tư Vi thấy đứa con thứ hai của mình không giống mình, ông ta lén đi giám định ADN, phát hiện cả hai không phải cha con.”
An Ca lặng im, “Vua bài thật là thê thảm, vợ đầu bỏ đi cùng người khác, vợ sau sinh con lại không phải con mình.”
Cố Sâm lại tỏ ra ghét bỏ, nếu không phải vì giải thích cho An Ca, hắn mới không lãng phí vào mấy sự kiện máu chó của nhà giàu này. Hắn nói tiếp, “Lý Tư Vi ly dị lần nữa. Đại khái vì nguyên nhân tuổi tác và bị lừa dối thảm hại, ông ta bắt đầu giăng dây khắp thế giới, điên cuồng tìm người con trai trưởng bỏ nhà đi năm xưa, Lý Mặc Phi. Dù sao hắn cũng là con trai duy nhất và người thân duy nhất của ông ta.”
An Ca nghe tới đây thì đầu óc chợt lóe, kinh ngạc hỏi, “Lý Mặc Phi không phải là Triệu Mặc chứ?”
Thấy Cố Sâm gật đầu, An Ca càng thêm khiếp sợ, “Triệu Mặc là con trai của vua bài?!”
An Ca nhớ trong bảng xếp hạng nhà giàu trên thế giới, Lý Tư Vi cũng là một nhân vật nằm trong bảng.
Mà Triệu Mặc lăn lộn trong giới giải trí, bán thân kiếm tiền, lại chính là con trai của ông ta.
An Ca đột nhiên nhớ tới khi Triệu Mặc bị Quý Danh Thịnh bức ép, hắn đã đùa mình có cha bài bạc, mẹ bỏ nhà theo trai.
Nghe thì rất thảm, ai mà ngờ Triệu Mặc chính là con trai của vua bài, một trong những người giàu nhất thế giới đâu. An Ca cạn lời, “Triệu Mặc kia tại sao vẫn còn lăn lộn trong giới giải trí ở đại lục vậy?”
Cố Sâm còn chưa lên tiếng thì nghe người đàn ông nằm trong cốp sau bất đắc dĩ nói, “Thiếu gia của chúng tôi cố tình ở ngoài ăn chơi trác táng, là để chọc giận ông chủ thôi. Mấy năm trước lúc thiếu gia còn chưa trưởng thành, nhị phu nhân thường xuyên ức hiếp cậu ấy, ông chủ cũng mắt nhắm mắt mở. Nếu năm năm trước thiếu gia không chạy trốn khỏi đảo, đoán chừng đã bị nhị phu nhân hại chết rồi. Khi ông chủ của chúng tôi già đi, cũng bắt đầu tỉnh ngộ, chỉ tiếc, tiểu thiếu gia từ nhỏ đã vô cùng thất vọng về ông chủ. Bây giờ muốn cứu vãn mối quan hệ cha con thật sự không dễ.”
Thì ra nguyên nhân làm Triệu Mặc bất cần đời như vậy, mặc kệ sống chết, chẳng quan tâm mấy kẻ đứng sau, là do trải qua một tuổi thơ như vậy.
An Ca thở dài, hỏi Cố Sâm, “Anh đã sớm biết Triệu Mặc là con trai của vua bài?”
Cố Sâm lắc đầu, “Trước đó thì không, nhưng sau bữa tiệc hai tháng trước thì biết.”
Hai tháng trước, đó chính là lần vì để xóa bỏ tình nghi mà Triệu Mặc đã cố tình dụ dỗ Cố Sâm trong bữa tiệc.
An Ca có chút im lặng, hỏi, “Vậy sao anh không nói sớm với tôi?”
Cố Sâm nói, “Lúc đó anh cũng chỉ suy đoán thôi, dù sao một bữa tiệc như thế không thể nào để một ngôi sao nhỏ muốn vào là vào được. Cho nên anh đã điều tra quá khứ của hắn, phát hiện Triệu Mặc có rất nhiều chỗ khả nghi, bao gồm thân phận và quốc tịch cũng đều là giả.
Hôm đó sau khi lên thuyền, anh so sánh thời gian Lý Mặc Phi biến mất và Triệu Mặc xuất hiện ở đại lục, suy đoán cả hai là một người.” Cố Sâm cười nhạt, “Lần này hắn cố tình cấu kết với Chí Hào, để Chí Hào mang hắn lên thuyền. Sau đó cố tình chọc giận Từ Khải, để Từ Khải lên hòn đảo này rồi ra tay. Nhưng thực tế là hắn đã cài bẫy trong bóng tối, chuẩn bị giải quyết Từ Khải ngay trên hòn đảo này.”
Mấy câu này cũng giải bày nghi ngờ trong lòng An Ca.
Triệu Mặc đóng giả rất đạt.
Trông như đi ngủ với người tình nhỏ của Từ Khải chọc hắn ta tức giận, để hắn âm thầm hạ sát thủ, nhưng sự thật là Triệu Mặc tự lấy mình ra làm mồi, dẫn dụ Từ Khải vào địa bàn đã cài sẵn bẫy của mình.
Sau chuyện này, có là ai cũng không ngờ được một ngôi sao nhỏ như Triệu Mặc lại có thể gϊếŧ một nhân vật như Từ Khải.
Đới Chí Hào bị Triệu Mặc lợi dụng, ngay cả mình và Cố Sâm cũng bị hắn lợi dụng.
Tim của An Ca đập mạnh, thế giới trong quyển sách này có quá nhiều cạm bẫy và thiết kế, đều là những chuyện đáng sợ mà hắn hoàn toàn không nắm bắt được.
Hắn hỏi Cố Sâm, “Triệu Mặc sẽ làm gì Từ Khải?”
Tài xế cuối cùng cũng mở miệng, nhẹ hẫng nói một câu, “Còn có thể làm gì, gϊếŧ thôi.”
An Ca trợn tròn mắt, “Gϊếŧ… gϊếŧ?!”
Đây là gϊếŧ người đó.
Cố Sâm cho là An Ca sợ, nhẹ nhàng nắm tay hắn, “Bàn tay của Từ Khải không sạch sẽ, chết cũng đáng.”
Tài xế hung hăng mắng, “Tên biếи ŧɦái đó có chết một trăm lần cũng không đủ. Hắn hại chết bao nhiêu người không đếm xuể, còn ngược chết bạn của thiếu gia chúng tôi. Thế lực của Từ Khải ở đại lục khổng lồ, thiếu gia nhà chúng tôi không có cách nào ra tay được. Hôm nay có cơ hội kéo hắn lên đảo, nếu không gϊếŧ thì còn chờ tới bao giờ!”
An Ca cứng người không biết nên phản ứng thế nào, người hôm qua còn mới phát bao lì xì cho hắn, hôm nay vừa ngồi đánh bài với hắn xong, bây giờ đã sắp sửa đối mặt với cái chết, hơn nữa còn là dưới tình huống hắn đã biết nữa.
Hắn là một công dân tốt tuân theo pháp luật, trong lúc nhất thời khó chấp nhận một thực tế đáng sợ như vậy.
Mà Cố Sâm thì nắm chặt tay hắn, trầm giọng nói, “Triệu Mặc không gϊếŧ hắn thì anh cũng gϊếŧ. Khi nãy Triệu Mặc lấy danh nghĩa đánh bài thua một trăm triệu. Một trăm triệu đó là Từ Khải muốn mua Triệu Mặc để…”
Cố Sâm đột nhiên im bặt, mắt nhìn xuống ghế, ánh mắt âm u lạnh lẽo như muốn gϊếŧ người.
Lòng An Ca trầm xuống, theo bản năng cảm thấy là chuyện không tốt, hơn nữa còn liên quan tới mình, hắn dò xét hỏi, “Hắn mua Triệu Mặc để làm gì?”
Cố Sâm ngẩng đầu nhìn An Ca, giống như là ráng nặn ra từng chữ trong kẽ răng, nói, “Ngủ với em. Còn chuẩn bị kế hoạch quay phim lại, đem đi khống chế chúng ta.”
An Ca đột nhiên lạnh cả người.
Là tình tiết ở trong tiểu thuyết.
Quả nhiên, kẻ đánh một đòn cuối cùng vào nguyên chủ chính là Từ Khải.
Nguyên chủ là người bị hại, bản thân cậu ta chẳng biết gì cả.
Mà hắn bây giờ cũng là dưới tình huống hoàn toàn chẳng biết gì, sau lưng có một âm mưu chờ hắn.
Nếu người Từ Khải mua không phải là Triệu Mặc, nếu như không trùng hợp Cố Sâm và vua bài có quan hệ. Vậy thì bây giờ mình đang phải trải qua chuyện gì?
Hắn tưởng tượng một hồi, cảm thấy lạnh run hết cả người.
“Em sợ?” Cố Sâm nhìn hắn, trong đôi mắt là vẻ phức tạp mà hắn không đọc được, giọng nói trầm thấp vang bên tai, “Anh còn sợ hơn cả em nên không dám rời em nửa bước.”
An Ca hỏi, “Anh biết từ lúc nào?”
Cố Sâm nói, “Sáng nay, sau khi xuống thuyền, Triệu Mặc đã nói kế hoạch của Từ Khải cho anh nghe.”
An Ca kinh ngạc, “Các anh… vào lúc đó đã bắt đầu tất cả kế hoạch này sao? Bao gồm cả ván bài giữa tôi và Từ Khải?”
Cố Sâm lắc đầu, “Ván bài đó là quyết định nhất thời. Anh lo là em sợ, nên không dám nói cho em biết. Chỉ muốn em chơi vui vẻ, ngắm phong cảnh thôi. Trong thời gian đó Triệu Mặc đã giải quyết xong Từ Khải, anh cũng sẽ xóa bỏ tất cả mối nguy hiểm xung quanh em. Nhưng hôm nay ở trên đường, Chí Hào ngu ngốc lại muốn đi sòng bạc chơi, em cũng dung túng nó. Kết quả trùng hợp gặp Triệu Mặc đang diễn trò, anh nghĩ dù sao cũng phải chơi, nên để cho em dưới tình huống không biết chuyện, chơi thật vui.”
Ở bên ngoài, trong đường hầm tối tăm chỉ còn chiếc xe của bọn họ, bên trên là đèn đường cùng hai bên vách tường kín đáo.
Trong xe có thể nghe tiếng gió thổi vù vù ở bên ngoài.
Giọng nói trầm ổn của Cố Sâm vang lên ở trong xe, làm người ta cảm thấy yên tâm lạ thường.
An Ca cúi đầu lắng nghe.
Hôm nay hắn đúng là rất vui, cho dù là khi mua những món đồ từ người bán hàng rong, cho tới khi đánh bài với Từ Khải, hắn đều rất vui vẻ. Điều kiện tiên quyết chính là hắn không biết sau lưng có họng súng đang chỉa vào mình.
Cố Sâm có thực lực và tự tin tuyệt đối để bảo vệ hắn, mới khiến hắn trong cơn nguy hiểm còn có thể nhàn nhã vui chơi. Hắn được lá chắn kiên cố của vị Cố Sâm này bảo vệ rất tốt.
Tay của An Ca vẫn đang được Cố Sâm nắm, ấm áp, mềm mại.
Hắn thử rụt tay về, lại hỏi, “Ngay cả máy đánh bạc ở trên đường, tôi thắng ba lần được hai trăm triệu cũng là do anh thiết kế?”
Cố Sâm cười khẽ, “Anh làm gì có khả năng đó, cũng không thể tính được tất cả máy đánh bạc đều tự động nhả tiền cho em, là do khả năng và vận may của em hết.”
Cố Sâm muốn hóa giải bầu không khí căng thẳng trong xe, đùa giỡn nhỏ giọng nói, “Chí Hào nói đúng, em đúng là tiểu thần tài, chiêu tài miêu.”
An Ca cũng không cười, rũ mắt xuống, cố ý không nhìn Cố Sâm.
Giống như là đang tức giận.
Nụ cười của Cố Sâm cứng đờ trên mặt, trong lòng hắn lo lắng cuống cuồng, cúi đầu tìm ánh mắt của An Ca, nhẹ nhàng hỏi, “An Ca? Em giận anh sao?”