Triệu Mặc đi tới trước sân khấu, dáng cao đẹp trai, lông mày hơi giãn ra, ánh mắt sáng ngời, môi cong lên làm nụ cười, hỏi, “Xin hỏi lần này có vị tiểu thư nào có thể lên hợp tác với tôi không?”
Giống như anh hàng xóm nhà bên, khiến cho người ta muốn chủ động đến làm quen.
Bên dưới sân khấu, tiếng fan nữ hét lên chói tai, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm thấy để fan tiếp xúc gần với thần tượng.
Có không ít cánh tay giơ lên, “Mặc Mặc, em được không!”
“Em! Em!”
Chọn em đi! Chọn em đi!”
…
Không khí trong hội trường lập tức được Triệu Mặc làm nóng lên một lần nữa.
Hắn chọn một cô gái hơi mũm mĩm một chút, có đôi mắt tròn, tóc búi cao lên.
Cô gái hoàn toàn không nghĩ mình là người may mắn được chọn, sự căng thẳng đã vượt qua mức hưng phấn. Nhất là khi Triệu Mặc cao hơn cô gần nửa người đi tới bên cạnh, hai bàn tay kích động tới run rẩy.
Cô không hề có một chút tự tin hỏi, “Em… em được chọn sao? Là em thật?”
Triệu Mặc lần này không nói vào micro, thấp giọng khích lệ cô gái, “Thật. Em nhìn đi ở đây nhiều người như vậy, em là người anh liếc mắt là thấy đầu tiên. Tin anh, em rất giỏi!”
Khán giả ngồi xem đương nhiên không nghe thấy Triệu Mặc nói gì, nhưng người đứng trên sân khấu thì nghe rõ.
An Ca than thở một câu phát ra từ trong tâm can, “Tình thương thật cao.”
Hắn phát hiện, với tính cách của Triệu Mặc, người này chắc hẳn không tệ. Cộng thêm điều kiện của bản thân và khả năng làm chủ sân khấu, con đường tiến bước trở thành ngôi sao sáng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Một người như vậy, thật sự không cần phải làm “trai bao bán thân” ở trong giới người giàu làm gì.
Cố Sâm nghiêng đầu nhìn An Ca, hơi mím môi lại.
Cô gái bị lời khích lệ làm ngại ngùng, hai tay che mặt, nhưng sự căng thẳng trong lòng cũng không hề giảm đi.
Lúc đưa ly giấy đựng sữa bò cho cô cắn, ly giấy run đến đáng sợ.
Triệu Mặc quá cao, vì để cho cô có thể thuận lợi đổ sữa, hắn ngậm ly giấy, quỳ một chân xuống, lưng thẳng, ngẩng đầu lên.
Giống như một kỵ sĩ đẹp trai còn đáng tin.
Khoảng cách tiếp xúc với thần tượng quá gần, cô gái căng thẳng tới bối rối. Cho nên khi cô cắn ly giấy nhích đến gần đổ sữa vào ly của Triệu Mặc, cơ thể không đứng yên được, đột nhiên hơi đổ người về trước.
“Rào” một tiếng, ly giấy mất khống chế nghiêng một cái, sữa gần như tạt hết lên gương mặt đẹp trai của Triệu Mặc.
“A!” Các khán giả thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên.
Vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, lại có chút buồn cười, cũng có xíu đau lòng.
Ngay cả nhân viên cũng bị dọa sợ hết hồn, trong lúc nhất thời quên cả cầm khăn tới cho Triệu Mặc lau.
Triệu Mặc thì hoàn toàn không để ý, giống như không có gì xảy ra, dùng ống tay áo lau mặt. Sau đó cắn ly giấy chạy nhanh tới chỗ bình thủy tinh, nghiêng đầu đổ sữa vào bình.
Hoàn thành màn hướng dẫn vô cùng hoàn hảo.
Sau đó hắn cầm ly giấy xuống, nhìn những người tham gia, cười nói, “Mọi người xem rõ chưa ạ? Đây là cách chúng ta thi đấu.”
Sau đó thì chỉ vào áo bị dính sữa của mình, nói đùa, “Yêu người ta thì phải đổ sữa lên mặt nha.”
Trên tóc của hắn còn dính chút sữa chưa lau sạch, nhưng gương mặt vẫn cười tươi sáng lạn.
Trong nháy mắt, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay hoan hô và tiếng tán dương. Không thể nghi ngờ, Triệu Mặc xử lý tình huống bất ngờ vừa rồi, lại thắng được hảo cảm của mọi người thêm lần nữa.
An Ca cũng vỗ tay theo, khen ngợi, “Giỏi thật! Anh ta giỏi thật đó.”
Cố Sâm lại nhìn sang, hơi vểnh môi.
Cô gái gần như muốn khóc, không ngừng nói với Triệu Mặc, “Xin lỗi, xin lỗi anh. Là em làm sai, do em căng thẳng quá…”
“Không sao.”
Triệu Mặc nhận lấy khăn của nhân viên đưa tới, lau mặt một cái, cười dịu dàng với cô, “Là vinh hạnh của anh. Cám ơn em đã hợp tác, cùng anh hoàn thành màn hướng dẫn này.”
“Giỏi ghê.” An Ca lần nữa xúc động.
An Ca vô cùng bội phục với cách làm nghề của Triệu Mặc cùng lòng bao dung của hắn. Nhưng nghĩ tới tình cảnh bị đổ sữa lên người còn chạy lung tung thật chật vật, trong lòng có chút mâu thuẫn.
Cố Sâm có vẻ biết sự lo lắng của hắn, hơi chạm vào mu bàn tay của An Ca, thấp giọng nói, “Lát nữa anh vận chuyển sữa, em đổ vào nha.”
“Được.” An Ca nói, “Lỡ lỡ lỡ như… tôi làm đổ vào mặt anh thì sao?”
Cố Sâm rũ mắt nhìn An Ca, trầm thấp nói, “Không sao.”
Ánh mắt mang một chút dung túng, giống như muốn nói tùy em.
An Ca: … Hey bro, anh đừng như vậy chứ.
Trò chơi bắt đầu.
Mỗi đội ngậm ly giấy xếp thành hàng ngang, chờ tiếng huýt gió của MC.
Cố Sâm cũng vì cao hơn An Ca, hắn cũng làm giống như Triệu Mặc vừa rồi, quỳ một chân xuống, lưng thẳng tắp.
Nhưng mà không có nụ cười sáng lạn như Triệu Mặc. Vẻ mặt nhạt nhẽo, đôi mắt sắc bén, gương mặt tuấn tú nghiêm túc. Rõ ràng chỉ là một trò chơi nhỏ, nhưng trông hắn y như đi ra chiến trường. Nhất là miệng còn ngậm ly giấy, kết hợp với gương mặt nghiêm túc của hắn vô cùng tương phản, khiến An Ca chỉ muốn cười.
Đợi đến khi An Ca ngậm ly giấy đưa tới gần, gương mặt căng thẳng nghiêm túc của người đàn ông kia cũng càng ngày càng sát, ngũ quan của Cố Sâm phóng đại lên nhiều lần.
An Ca nhịn không được “Phụt” một tiếng bật cười.
Cái ly di chuyển theo, sữa bò lảo đảo muốn đổ ra ngoài.
An Ca không hề nghĩ ngợi, lập tức lùi lại, theo bản năng nâng cổ lên, kết quả nửa ly sữa đổ lên mặt mình. Bất thình lình có một chút rót vào trong miệng, An Ca bị sặc ho mấy tiếng.
Cố Sâm vội vàng đứng dậy, rút khăn giấy trong túi áo lau cho An Ca, miệng hỏi, “Sao em lại đổ vào mặt mình thế? Sao mà…”
… Đần vậy.
An Ca cũng bị sự ngu ngốc của mình chọc cười, nhận khăn giấy của Cố Sâm lau mặt, “Không muốn đổ vào mặt anh.”
Còn đưa lưỡi liếm sữa bò dính bên môi, “Sữa bò này ngọt lắm.”
Đầu lưỡi liếm lên chiếc môi hồng, dưới đèn sân khấu làm nó hơi bóng lên.
“Ừ.” Ánh mắt của Cố Sâm dừng lại trên bờ môi của An Ca vài giây, ánh mắt hơi tối, cất giọng hỏi, “… Có chơi nữa không?”
Tiếng nói giống như phát ra từ sâu trong cổ họng.
Trò chơi đã bắt đầu, các đội khác đã đi một vòng, quay lại làm tiếp vòng hai rồi. Bên dưới khán đài vang lên tiếng cổ vũ và cười vui.
An Ca cắn lại ly giấy, nói, “Chơi tiếp, bây giờ bỏ cuộc thì mất mặt lắm.”
Cố Sâm quả nhiên là người có tính cách đối với chuyện gì cũng hết sức nghiêm túc, cho dù là với một trò chơi như thế này, hắn cũng không hề có một chút qua loa.
Cả quá trình không hề có nụ cười, nghiêm túc chuyển từng ly sữa.
Chỉ cần An Ca rót vào cho hắn, hắn có thể một giọt cũng không văng ra ngoài, nhanh chóng chạy tới chỗ bình thủy tinh. Sau mấy phút, có thể vượt qua tất cả những cặp khác.
Hết giờ, trò chơi kết thúc.
Các tuyển thủ đang hoàn thành một nửa thì nghe báo hết giờ, lập tức thả lỏng. Có cặp đang đổ sữa bỏ lại lăn ra cười. Có người cắn ly đang chạy nửa chừng thì hết giờ, cầm ly uống hết sữa.
Trên sân khấu nhất thời hỗn loạn, bên dưới khán đài cũng cười không ngớt.
Chỉ có Cố Sâm bình tĩnh dừng lại, lấy ly xuống trở về chỗ An Ca, nhẹ giọng hỏi, “Có mệt không?”
An Ca: …
Ban đầu hắn còn cảm thấy trò này vui, nhưng chơi cùng với một người vô cùng nghiêm túc như Cố Sâm, đã biến hắn thành tuyển thủ dự thi không một chút tình cảm.
Chỉ căng thẳng lo đổ sữa, sợ đổ lên mặt Cố Sâm.
Không có một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì, cũng không giống mấy cặp khác tình tứ bắn lửa tung tóe.
Ước chừng đối với Cố Sâm mà nói, cho dù là chuyện gì hắn cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ, bao gồm cả chuyện Cố Sâm nói hợp đồng hết hiệu lực, cũng là hắn tự cảm thấy, bản thân có thể làm một người chồng đúng tiêu chuẩn không làm mình phải lo.
Không liên quan gì tới thích, nói chi là tình yêu.
Đúng là thẳng như ruột bò.
An Ca nghĩ trong đầu, chờ kết thúc show rồi phải về nhà nói rõ ràng với Cố Sâm, định rõ ngày tháng ly dị.
Kết quả đã có, bình của hai người có lượng sữa cao hơn các đội còn lại rất nhiều, hơn nữa còn nhiều hơn đội đứng nhì 500 mililít, trở thành đội thắng cuộc.
Khán giả không ngừng vỗ tay ủng hộ, MC trên sân khấu cũng tâng bốc, “Không hổ là đôi chồng chồng nam thần của thành phố S chúng ta, cũng không hổ là Cố tổng đại tài tuổi trẻ tài cao. Chúc mừng hai vị là cặp đôi thắng cuộc trong trò chơi tiếp sức hôm nay, cũng nhận được hai phần quà trị giá 1314 tệ và chuyến đi suối nước nóng trị giá 5200 tệ của chương trình!”
“Xin cám ơn các cặp đôi đã tham dự, mời mọi người nán lại nhận những phần quà trị giá 1314 tệ đến từ chương trình.”
Những cặp tình nhân và vợ chồng trên sân khấu vừa được chơi vui vẻ, còn được nhận quà, mọi người đều hài lòng ôm lấy nhau.
Trong đó có một cặp vợ chồng già, bọn họ nhìn An Ca và Cố Sâm nhận phần quà đi suối nước nóng mà không ngừng hâm mộ.
Bác trai khuyên nhủ bác gái, “Không sao, chúng ta tự đi du lịch cũng được. Bà nhìn quà này đi cũng không tệ, tới 1314 tệ lận.”
Bác gái tuy vui vẻ nhưng cũng có chút mất mát, “Haiz, lúc nãy tôi đổ nhiều sữa cho ông là được rồi.”
Bác trai cười, “Cũng là do tôi chạy chậm, không chạy lại mấy người trẻ. Đừng nghĩ nữa, ngày mai chúng ta tới công ty du lịch, mua vé đi theo đoàn.”
An Ca nghe thấy cuộc đối thoại, xoay đầu nhìn sang.
Phát hiện bọn họ hạng nhì.
Nếu như không phải do Cố Sâm chơi trò này nghiêm túc quá, hạng nhất được đi suối nước nóng sẽ thuộc về hai ông bà.
Với lại, hắn là người muốn ly dị, tại sao còn phải đi suối nước nóng với Cố Sâm chứ!
An Ca cầm vé phần thưởng đi tới chỗ hai ông bà, đưa cho họ, nói, “Dạ con chào hai bác. Con với anh ấy không có thời gian đi du lịch, nếu như hai bác cần thì con tặng cho hai bác. Hy vọng hai bác nhận ạ.”
Bác gái vô cùng kinh ngạc, không dám tin, “A, thật, thật không! Có thể cho bác sao?”
Bác trai vô cùng xin lỗi, “Cái này không tốt lắm đâu, dù sao cũng là do hai đứa chơi thắng được mà.”
An Ca nói, “Không sao, thời hạn của hai chiếc vé này là trong năm nay. Từ giờ tới cuối năm tụi con bận bịu lắm, không đi được, thế thì quá lãng phí cơ hội này rồi.”
Hai ông bà ngạc nhiên muốn nhận, nhưng nhìn thấy gương mặt căng cứng của Cố Sâm đứng phía sau An Ca, liền nhỏ giọng hỏi, “Hai đứa đã thượng lượng xong chưa, cậu kia… có đồng ý không?”
An Ca nghiêng đầu nhìn Cố Sâm, hơi hất cằm, “Có đồng ý không?”
“… Đồng ý.”
Cơ mặt của Cố Sâm hơi giãn ra, chậm rãi nói, “Con sẽ nói với tổ sản xuất, để bọn họ nâng phòng của hai bác lên hạng cao nhất.”