An Ca đột nhiên nhớ tới người đưa hoa cũng không nói tên khách đặt là ai, cả công ty lẫn hắn đều đương nhiên cho là Cố Sâm gửi.
Chờ chút!
Người đưa hoa còn truyền lời, nói ý nghĩa của hoa hồng lam là: Trân ái hiếm có, chung tình cả đời.
Nếu không phải Cố Sâm tặng, người tặng hoa còn phách lối như vậy, chứng tỏ không hề giấu diếm ý đồ phía sau.
An Ca mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng.
Là ai muốn làm chuyện gì nữa?
Điện thoại rung lên, Cố Sâm gọi điện tới, ngay cả tiếng chuông cũng mang theo sự nóng nảy của người gọi.
“Ai tặng hoa?”
An Ca còn chưa mở miệng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Cố Sâm.
Mới nghe được có người tặng hoa đã vậy?
Nếu Cố Sâm biết ý nghĩa của loài hoa được tặng, trân ái hiếm có, chung tình cả đời. An Ca cảm thấy Cố Sâm sẽ lập tức bay tới đây xé nát bó hoa luôn.
An Ca nhìn xung quanh, cầm điện thoại nhỏ giọng nói, “Không biết, là người của tiệm bán hoa đưa tới, cũng không có nói ai gửi. Công ty cũng cho là anh tặng nên ồn ào từ dưới lên đây. Ầm ĩ tới độ giờ ai trong công ty cũng biết.”
Cố Sâm liền hỏi, “Tiệm nào, trên bó hoa có gắn card visit của tiệm không? Người đưa hoa cho em hình dáng thế nào?”
Lại là một chuỗi câu hỏi.
“Làm sao em nhớ được người ta trông thế nào. Vầy đi, em bảo thư ký cầm bó hoa về nhà cho anh tự nghiên cứu.” An Ca vừa nói vừa nhìn bó hoa hồng, giữa hoa được kết hai viên đá san hô đỏ, trên cánh hoa dát vàng.
Cũng có thể đoán được khi Cố Sâm cầm bó hoa này, mặt sẽ đen tới cỡ nào. Nhưng người tặng hoa có dụng ý khác, Cố Sâm giúp hắn điều tra cũng sẽ mau chóng biết được người phía sau là ai hơn.
An Ca trước tiên ổn định cơn ghen tràn qua đường dây điện thoại của Cố Sâm, nói, “Anh bình tĩnh trước đã, chuyện này rõ ràng có người cố tình làm sau lưng, em sẽ nhờ người xem camera, theo dõi biển số xe của người đưa hoa. Cũng sẽ nói thư ký mau chóng báo kết quả cho anh khi có.”
“Ừ…” Cố Sâm ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, trầm giọng nói, “Tiệc tối hôm nay ở nhà em… anh không đi cùng được.”
Dù sao cũng là bữa tiệc do An Thừa Lâm chuẩn bị cho An Ca để lôi kéo quan hệ trong công ty, chủ yếu hay thứ yếu cũng rõ ràng, hắn không thể giọng khách át giọng chủ được.
“Ăn xong em nhắn anh một tiếng, anh đi đón em. Hay là tối nay ngủ ở nhà em, được chứ?”
An Ca suy nghĩ một chút, “Nếu anh không ngại trễ thì cứ qua đi.”
…
An Thừa Lâm và Tề Tĩnh đã chuẩn bị bữa tiệc này từ sáng, trong nhà đã vốn sang trọng, người làm chỉ cẩn thận quét dọn sửa soạn hơn, đã làm nó càng trở nên xa hoa.
Trong phòng, nhìn bàn ghế và chén đĩa chuẩn bị cho các vị khách cũng đủ nhìn ra có bao nhiêu để tâm.
Khi An Ca về đến nhà, trong phòng đã có mấy vị khách tới sớm.
Bởi vì là tiệc tại nhà, cộng thêm khách khứa cũng lui tới quen biết nhau, cho nên bầu không khí rất hòa hợp.
Vẫn chưa đến giờ bắt đầu, An Thừa Lâm bọn họ ngồi trong phòng trà nhỏ uống trà, trò chuyện về mấy chuyện thú vị xảy ra gần đây.
Bọn họ thấy An Ca về tới, ai nấy cùng chào hỏi, “Tiểu An thiếu gia về rồi à.”
“Chúng tôi mới hỏi An đổng, sao tiểu thiếu gia còn chưa về nữa? An đổng nói là cậu còn đi làm, chưa tới giờ tan ca thì không quấy rầy được.”
“Một hậu bối của An thị nghiêm túc làm việc như vậy, đúng là làm cho chúng tôi bội phục.”
Trên mặt An Ca mang nụ cười ôn hòa, đi về phía phòng trà, có lỗi nói, “Công việc của cháu phải hoàn thành giao dịch trong thời gian công sở, xin lỗi đã để chú bác chờ lâu.”
Trên đường về An Ca đã xem kỹ danh sách khách mời, cũng điều tra lý lịch của mỗi người, cộng thêm thư ký của ba hắn ở bên cạnh giới thiệu, đại khái cũng biết tính tình của những vị khách hôm nay.
Trong những người này, có người vẫn luôn một lòng trung thành với An thị và An Thừa Lâm, chỉ cần cho họ thấy hắn khéo léo và tự tin, là có thể ổn định lòng người. Còn đối với những vị khách hợp tác với An thị, để bọn họ thấy hắn là một người nghiêm túc làm việc, là có thể bỏ đi những cố kỵ, tiếp tục giữ gìn mối quan hệ hợp tác.
Còn với những người trong An thị mà có tâm tư khác, ví dụ như Quách Thuần, trước đó trong cuộc họp đã cho họ thấy mình không dễ bắt nạt, bây giờ càng không thể để họ có cơ hội leo lên đầu mình ngồi.
An Ca vốn mang vẻ ngoài tuấn tú, lúc này còn nở nụ cười ôn hòa, càng toát ra vẻ dịu dàng như ngọc.
Nhất là trong căn nhà xa hoa và hoàn cảnh của An gia càng làm nổi bật hơn một tiểu thiếu gia nhà giàu được nuôi dưỡng nâng niu từ bé, khiến cho những người ngồi đây có thêm hảo cảm, còn ý thức được hắn là đứa trẻ duy nhất của An gia, giá trị con người rất cao quý.
Nói chuyện một hồi, An Ca mau chóng hòa vào cuộc trò chuyện của các vị trưởng bối.
Trông bầu không khí rất hòa hợp, nhưng mỗi một người nói chuyện với hắn, bên trong câu chuyện đều có mục đích riêng.
Muốn dò xét hắn sâu cạn cỡ nào, hướng phát triển tương lai của An thị, dù sao An Ca bước vào ban hội đồng quản trị, sau này mỗi một quyết sách của hắn cũng đều liên quan mật thiết đến từng người ngồi ở đây.
An Ca có đáng để ủng hộ không, có đáng để hợp tác không, đều là từ những câu hỏi đáp này, dần dần trở nên sáng tỏ.
An Ca là người lành ghề.
Thật ra hắn chỉ cần cho họ thấy một mặt chân thực của mình cũng đủ để ứng phó, theo thái độ mừng rỡ của ba mẹ ngồi bên cạnh cũng thấy hắn đối đáp rất ổn.
Những vị khách khác lục tục đến, vệ sĩ ngoài cửa thỉnh thoảng đi vào thông báo với An Thừa Lâm về những vị khách mới sắp đến, “Tiên sinh, xe của Lục tổng đã đến trước cửa biệt thự, quản gia đã ra ngoài đón.”
An Thừa Lâm gật đầu, “Được, mau đi chuẩn bị trà cho Lục tổng.”
Sản nghiệp chủ của An thị không phải là tài chính, vì vậy sự có mặt của Lục Phong với những vị khách ở đây cũng coi như là một vị khách hiếm.
Bọn họ nghe thấy tên, tò mò hỏi, “Lục tổng của B&F nghe nói là bạn của tiểu thiếu gia?”
An Ca trả lời đúng trọng tâm, “Ba tháng trước cháu bắt đầu vào ngành AUM của An thị, trong quá trình cần mượn sân của công ty Lục tổng để tiến hành giao dịch. Cho nên khoảng thời gian này cũng thường xuyên liên lạc và hợp tác.”
Có một vị khách khác nói, “Ai da, mấy hôm trước tôi mới xem buổi phỏng vấn của Lục tổng, vị Lục tổng trẻ tuổi này đúng là không đơn giản. Nói thật, trong giới tài chính có thể đi lên vị trí này, ngoại trừ bản thân phải thật sự nổi bật ra, cỡ nào cũng phải dựa vào gia thế và mạng giao tiếp. Nhưng Lục tổng lại xuất thân từ gia đình bình thường, đi lên dựa vào sức lực của chính mình.
“Trong buổi phỏng vấn có nói, bốn năm đại học đều sống dựa vào tiền đi dạy thêm, sau khi tốt nghiệp thì tới Mỹ vừa đi làm vừa đi học, vô cùng cực khổ. Nhưng mà người này từ một đứa trẻ nghèo khó đi lên thành quản lý cấp cao như hôm nay, có thể tưởng tượng dã tâm lớn cỡ nào.”
Mấy vị khách khác nghe mà tấm tắc khen, “Thế hệ này đúng là đáng sợ. Cố tổng của Cố gia, Tiểu An tổng của chúng ta, còn có Lục Phong, tất cả toàn là những nhân tài mới hai mươi mấy tuổi. Tụi nhỏ sau này phát triển như thế nào, thật sự đáng để mong đợi.”
Trong đó cũng có người nghi ngờ, “Lục tổng chắc 27-28 tuổi gì rồi đi, trong giới hình như có đồn đãi là có vấn đề trong tình cảm, vẫn chưa có đối tượng?”
Vị khách đã xem buổi phỏng vấn giải thích, “MC của chương trình đó cũng hỏi cậu ta về vấn đề này. Tiểu Lục này luôn nói là, hồi đại học được một bạn học theo đuổi, nhưng gia thế của người ta quá tốt khiến cậu ta không dám nhận, cho nên sau khi tốt nghiệp mới đi Mỹ học thêm. Còn nói, nếu không nhờ người bạn kia theo đuổi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta phải cố gắng đạt được địa vị để sánh vai, không ngừng cố gắng thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.”
An Ca nghe được những câu này, tim đập bùm bụp.
Chỉ có hắn biết, vị bạn học mà Lục Phong nhắc chính là mình.
Lục Phong đã thích nguyên chủ vào lúc đó? Bây giờ còn công khai nói ra trong buổi phỏng vấn trên TV nữa!
An Ca đột nhiên nhớ tới bó hoa hồng, chẳng lẽ là Lục Phong tặng? Lục Phong biết mình và Cố Sâm có hợp đồng hôn nhân, chẳng lẽ còn muốn cướp mình về?!
Không có gì phải cuống, không có gì phải hoảng.
Ngồi đối diện hắn là Quách Thuần nãy giờ không nói gì, lúc này mang ánh mắt sâu xa liếc nhìn hắn, hứng thú hỏi, “Lục Phong hình như nói trong buổi phỏng vấn ngày xưa học trường S, ta nhớ Tiểu An tổng của chúng ta cũng học trường S nhỉ?”
Quách Thuần… xem ra biết quá khứ của Lục Phong và nguyên chủ.
An Ca cảnh giác trong lòng, mỉm cười, “Dạ đúng, chỉ là con với Lục tổng kém ba khóa, lúc anh ấy học năm tư thì con mới vào năm nhất thôi.”
Quách Thuần gật đầu, “Quan hệ của Tiểu An tổng và Lục tổng tốt như vậy, chắc là quen từ lúc đó đi?”
Trước khi An Ca trả lời, hắn âm thầm tính lợi và hại trong lòng.
Nguyên chủ đúng là thời đại học có theo đuổi Lục Phong, Lục Phong thích nguyên chủ, Lục Phong biết giữa hắn và Cố Sâm có hợp đồng hôn nhân. Cho nên Lục Phong cho là mình có cơ hội, đang đợi hợp đồng của hắn và Cố Sâm hết hạn.
Lục Phong xem hắn là nguyên chủ.
Nhưng mà, Quách Thuần biết những chuyện này có thể dùng làm gì?
Chuyện hợp đồng: Chỉ cần hắn và Cố Sâm nhất quyết khẳng định không có hợp đồng, chẳng ai tin lời Lục Phong cả.
Chuyện nguyên chủ từng theo đuổi Lục Phong: Ai mà chẳng có lúc tuổi trẻ, khi mới biết yêu theo đuổi một người chứ.
Cho nên Quách Thuần không dùng được gì.
An Ca hơi nhướng mày nói, “Dĩ nhiên biết ạ. Học trưởng Lục năm đó là hội trưởng hội sinh viên, các hoạt động trong trường đều do anh ấy tổ chức, cho nên sinh viên trường con không ai không biết học trưởng Lục.”
Đang nói thì Lục Phong được quản gia dẫn vào.
Lục Phong luôn mang sắc mặt nghiêm túc, có hào quang của riêng mình, khiến cho đối phương khi nhìn hắn, tuy trên mặt hắn không mang nụ cười vẫn không có ý thất lễ. Cộng thêm vóc người cao ráo và gương mặt anh tuấn, vừa bước vào liền hấp dẫn ánh nhìn.
Quách Thuần cười nói, “Chúng tôi đang nói chuyện lúc Lục tổng và Tiểu An tổng thời đại học, thì ra hai người đã biết nhau từ thời đó.”
Câu này của ông quả thật rất mập mờ, giống như là An Ca nói với mọi người, hắn đã có giao tình với Lục Phong từ thời đại học. Mà Lục Phong không biết nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, rất dễ bị lừa gạt, để Quách Thuần nắm thóp.
Sắc mặt Lục Phong cứng lại, quay sang nhìn An Ca.
An Ca không hoảng không vội nói, “Học trưởng Lục, chú Quách nghe nói chúng ta học chung trường, còn tưởng bây giờ hợp tác với nhau là do giao tình thời đại học rất sâu đậm. Tôi nói, năm đó học trưởng là hội trưởng hội sinh viên, nhân vật như vậy làm sao tôi có thể có mối quan hệ sâu đậm được, chỉ là biết nhau thôi.”
“Chỉ biết thôi?” Lục Phong nghiêm mặt hỏi lại, cười mỉa mai, “An thiếu gia xuất thân giàu có, được ủng hộ, một người nghèo như tôi làm sao có thể giao thiệp được.”
Châm chọc trong lời nói chỉ có An Ca nghe hiểu.
Nụ cười trên mặt An Ca không đổi, “Lúc đó tôi không hiểu chuyện, cũng không thích học. Lục tổng, anh đang cười nhạo tôi đi.”
Trong lòng hắn chỉ nghĩ, mong là bó hoa hồng kia không phải do Lục Phong tặng, cũng chỉ mong Lục Phong có thể mau chóng từ bỏ hy vọng với hắn. Nếu không, bị một nhân vật này theo đuổi, An gia, An thị, bao gồm cả Cố gia cũng bị cuốn vào, nhiệt độ của đề tài này không thể nào tưởng tượng được.
Cái này đối với An thị nói riêng cũng không phải chuyện gì tốt, đối với phòng AUM của hắn bây giờ, trong quá trình muốn kéo được nhiều nhà đầu tư hơn ở thị trường, cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Còn bình giấm Cố Sâm ở nhà kia, không biết sẽ làm ra hành động đáng sợ gì nữa.