• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em vì lo cho anh nên mới tới đúng không?”

Không ai biết đằng sau gương mặt trầm ổn của Cố Sâm, là hắn đang có tâm trạng gì.

Từ giây phút An Ca xuất hiện, hắn như được dội nước rửa tội từ đầu đến chân. Lòng háo thắng bẩm sinh, tranh đấu thương trường, thị phi trong gia tộc đều bị rửa sạch sẽ không còn gì.

Một giây đó trong lòng hắn chỉ nghĩ — Có người biết hắn gặp nguy hiểm mà đến cứu hắn.

Người đó còn là An Ca.

Cố Sâm từ nhỏ đã rất tự lập, tạo được niềm tin cho mọi người.

Vì thế ngay cả ba mẹ cũng vô cùng yên tâm về hắn, ủng hộ tất cả mọi mặt, thậm chí còn có chút lệ thuộc vào hắn.

Chẳng qua không ai biết hắn cũng biết sợ, giống như bất kì mọi sinh vật khác, gặp chuyện vượt khỏi khả năng của mình, cũng sẽ căng thẳng.

Khi xe bị rơi xuống vực, trong đầu hắn trống rỗng, tinh thần hoảng loạn.
Sau khi hôn mê tỉnh lại, hắn vô cùng bình tĩnh, mau chóng nhận ra tình cảnh của mình. Hắn ở nơi thung lũng không người cố gắng tìm cách liên lạc với người ngoài, sống sót trở về.

Cố Sâm phát hiện một chiếc xe khác cũng rơi xuống vực, cùng mười mấy học sinh và thầy giáo hốt hoảng không biết làm sao, hắn lập tức trở thành người dẫn đầu cho bọn họ. Sơ cứu cho bọn họ, dạy bọn họ cách sinh tồn, ổn định tâm trạng chờ người đến cứu viện.

Hắn trở thành chỗ dựa cho mọi người, cũng chủ động gánh phần trách nhiệm này.

Hắn thường xuyên mấy ngày không liên lạc về nhà, không có công việc quan trọng hay cần chỉ thị của hắn thì trợ lý cũng sẽ không quấy rầy. Vì thế ước chừng một ngày trôi qua, hắn không nghĩ sẽ có ai nhớ đến mình, lo lắng cho mình, càng không nghĩ tới sẽ có ai để ý hắn đang trải qua những gì.
Ngay cả bản thân hắn, hắn cũng không nghĩ cần ai cứu, vẫn luôn tỉnh táo tìm cách tự cứu mình.

Cho đến khi hắn thấy An Ca chạy về phía mình.

Trong đêm khuya giá rét, đi theo đội cứu viện ngồi trực thăng bay đến đây, không kịp chờ vội vàng nhảy xuống thang leo, không nói một lời chạy về phía hắn.

Nếu không phải lo cho mình, vội vàng muốn gặp mình, An Ca nào lại làm như vậy chứ?

Nhưng Cố Sâm vẫn muốn hỏi, muốn tin chắc sự kinh hỉ trong lòng mình là thật.


“Ừ…”

Một tiếng ừ nhẹ nhàng vang lên từ hõm vai hắn, giống như là đi theo hô hấp phát ra, nhưng cũng đủ làm Cố Sâm mừng phát điên rồi, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ sáng ngời, nhẹ giọng gọi, “An Ca.”

An Ca là quan tâm mình.

Cố Sâm ôm chặt An Ca, đầu ngón tay vì quá vui mừng mà hơi run run.

“Chú, anh này là bạn của chú ạ?”
“Cũng tới cứu chúng ta sao?”

“Anh này làm sao lại xuống đây vậy ạ?”



Bên cạnh có ba đứa nhỏ tò mò nhìn hai người đàn ông ôm nhau, há miệng hỏi.

Giọng nói trong trẻo ngây thơ, quấy rầy đến suy nghĩ của hai người, xém nữa là quên mất tình cảnh hiện tại của mình, cũng đánh thức An Ca.

Hắn ổn định lại cảm xúc của mình, hơi thả lỏng Cố Sâm ra.

Cố Sâm vẫn ổn, là do hắn quá lo lắng nên mới làm ra hành động khác thường.

Lúc này quay mặt nhìn Cố Sâm, tấm bình phong trong lòng cũng dần dần biến mất.

Quan hệ của bọn họ bắt đầu thay đổi từ giây phút này.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Cố Sâm, An Ca có chút không được dễ chịu, là một cảm giác xa lạ mà hắn không biết tên.

Hắn né tránh Cố Sâm, nhìn ba đứa nhỏ, ra vẻ bình tĩnh cười hỏi, “Mọi người sao lại bị tai nạn?”
Cố Sâm không trả lời, ba đứa nhỏ bắt đầu nhao nhao kể lại, “Tụi em ngồi trên xe đi học thì mặt đất tự nhiên sụp xuống, xe lăn xuống vực, lúc xe lăn xuống tụi em nghĩ là mình sắp chết rồi.”

“Ba đứa em thắt dây an toàn nên không bị thương, có mấy bạn không thắt bị đập đầu chảy máu nhiều lắm, thầy vì lúc đó ôm mấy bạn nên cũng bị té gãy chân, không đứng dậy nổi.”

“May là gặp được chú, chú sơ cứu cho tụi em, cầm máu băng bó vết thương cho mấy bạn, còn giúp tụi em tìm nước uống, dạy tụi em nhóm lửa.”

Ba đứa nhỏ sùng bái nhìn Cố Sâm, “Chú giỏi quá trời luôn, cái gì cũng biết! Chú làm bác sĩ ạ?”

Cho dù là nhìn mấy đứa nhỏ được mình cứu, Cố Sâm vẫn không mang cảm xúc gì, nghiêm túc nói, “Không phải.”

Ba đứa thấy hắn như vậy cũng không nghịch ngợm nữa, ngồi yên bên đống lửa chờ trực thăng quay lại.
Thì ra mấy ngày nay mưa liên tục, chỗ bị tai nạn vốn là bị mưa thấm ướt nên sụp xuống, khi xe chở học sinh lái qua vì quá nặng nên xe rơi xuống núi. Khi Cố Sâm lái xe tới thì gặp cái hố lập tức thắng xe, giống như đây là tai nạn định sẵn chờ hắn đến vậy.

Ngay khi hắn dừng xe, đất đá trên núi vì mấy ngày mưa liên tục cũng đổ xuống, đẩy xe hắn xuống vách núi.

Cũng may là độ cao rơi xuống cũng an toàn, Cố Sâm không bị gì đáng lo.

Cộng thêm hắn gặp mấy đứa trẻ này là dân sống trong núi từ nhỏ, biết leo trèo hái trái cây, còn nhận ra loại nào có thể ăn được.

Ngày hôm sau, bọn họ không bị đói bụng nhưng rơi vào tình trạng mất nước.

Ba đứa nhỏ tò mò nhìn An Ca, “Anh biết chú gặp nguy hiểm nên tới cứu chú ạ?”

Lời nói ngây thơ của tụi nhỏ, luôn có thể hỏi ra suy nghĩ trong lòng người lớn.
Cố Sâm lập tức nhìn An Ca, cũng giống như tụi nhỏ thiết tha chờ câu trả lời.

“Anh…” An Ca hơi khựng lại, ngồi xuống bên cạnh ba đứa nhỏ, cố làm ra ung dung nói, “Coi như là vậy đi. Anh không liên lạc được nên đi tìm.”

“Anh giỏi ghê á, mang trực thăng tới cứu tụi em.”

Có cô bé như là đang nghẹn ngào, nói, “May là có anh tới cứu chú, nếu không tụi em sẽ phải ở đây chờ qua đêm.”

An Ca lúc này mới cẩn thận quan sát ba đứa nhỏ, ba đứa không có kiểu tinh thần tốt như trong tưởng tượng, mặt mũi hơi bẩn, chật vật và tiều tụy.

Dù sao chờ ở đây một ngày một đêm vẫn không ra được, cũng không ai phát hiện bọn họ, người lớn còn khủng hoảng huống chi là con nít.

Ban đêm rất lạnh, ba đứa nghe lời Cố Sâm, ngồi nhặt cành cây với lá rơi nhóm lửa sưởi ấm cho nhau. Áo khoác dài của Cố Sâm giống như một cái nón rộng vành, ấm áp khoác lên người bọn nhỏ, mà Cố Sâm thì chỉ mặc một chiếc áo len.
Người này bình thường trông lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra cũng có một mặt rất ấm áp.

An Ca liếc mắt nhìn Cố Sâm, an ủi bọn nhỏ, “Bây giờ không sao rồi, hai chiếc trực thăng sẽ quay lại đón chúng ta nhanh thôi. Chờ ngày mai anh mua cho tụi em đồ ăn ngon.”

Ba đứa nhỏ vừa nghe có đồ ăn vặt lập tức trở nên vui vẻ.

“Cho em ăn bánh quy con gấu được không?”

“Em muốn ăn kẹo xoắn!”

“Em đói quá, cái gì cũng muốn ăn.”

An Ca không biết mấy món này là gì, dỗ tụi nhỏ, “Ngày mai anh đi siêu thị mua hết đồ ăn vặt trên quầy cho tụi em, được không?”

“Cám ơn anh!”

Ở thung lũng yên tĩnh, giọng nói non nớt của tụi nhỏ vang vọng quanh đống lửa, làm tăng lên sức sống trong khu rừng tĩnh mịch.

Cố Sâm đi tới bên cạnh An Ca, ngồi xuống bên cạnh.

Ban đầu giữa hai người còn khoảng cách chừng một bàn tay, dần dần Cố Sâm nhích gần lại, cánh tay chạm vào đầu vai An Ca.
An Ca không né tránh, cảm nhận xúc cảm bắp thịt của Cố Sâm.

“Có lạnh không?” Cố Sâm không đầu không đuôi hỏi một câu.

An Ca lắc đầu, “Không lạnh, còn anh?”

Đầu xuân, trong thung lũng rất rét, mà Cố Sâm đã đưa áo khoác cho tụi nhỏ, trên người chỉ còn áo len thôi.

“Anh cũng không lạnh.” Cố Sâm vừa nói, tay hơi dò xét chạm nhẹ vào tay An Ca.

Thấy An Ca không phản ứng, hắn đưa ngón trỏ hơi móc lấy ngón tay An Ca. Sau đó càng ngày càng to gan nắm tay đối phương, đến khi An Ca tỉnh ngộ thì tay hai người đã đan vào nhau rồi.

Hai người thường xuyên nắm tay, nhưng mười ngón tay đan nhau thì đây là lần đầu tiên.

Cũng may là buổi tối, ánh sáng từ đống lửa cũng không chiếu được rộng, ba đứa nhỏ không thấy động tác của hai người.

Tim An Ca nhanh chóng đập mạnh, dư quang nhìn thấy Cố Sâm đang nhìn mình.
“Đừng nhìn.” An Ca không được tự nhiên nói.

Cố Sâm hỏi nhỏ bên tai hắn, “Em biết anh gặp chuyện từ lúc nào?”

An Ca nói, “Gọi điện cho anh không được nên gọi điện hỏi ba.”

Mấy tiếng trời chìm trong lo âu kinh hoảng, lại chỉ hóa thành một câu giải thích ngắn gọn.

“Em gọi cho anh? Có chuyện gì sao?” Cố Sâm hỏi.

An Ca hỏi ngược lại, “Không có gì… Phải có chuyện mới gọi cho anh được hả?”

Cố Sâm cười.

Ngón tay bấu vào bàn tay hắn hơi nhéo nhẹ một cái.

An Ca lại hỏi, “Anh có đói bụng không?”

“Đói.”

“Vậy anh chờ một lát đi… Trên trực thăng hình như có thức ăn.”

Ai ngờ Cố Sâm lại trả lời, “Bây giờ thì không đói.”

An Ca: …

Rất nhanh, trên trời mau chóng vang lên tiếng cánh quạt trực thăng.

Ba đứa nhỏ lập tức hưng phấn.

Không quan tâm đến lời dặn dò của Cố Sâm nữa, ba đứa đứng lên làm rơi áo khoác, nhảy cẫng lên vui mừng, huơ huơ tay về phía trực thăng kêu, “Tới rồi! Tới rồi!”
“Lần này là tới đón chúng ta, chúng ta có thể về nhà rồi, có thể đi học rồi!”

An Ca cũng nhìn lên trời, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ, “Nhanh quá! Tốt rồi, anh sắp có đồ ăn rồi…”

Đột nhiên có một hơi thở ấm áp đến gần hắn, chạm thật nhẹ lên mặt rồi rời đi.

Là Cố Sâm thừa dịp ba đứa nhỏ không để ý, hôn lên má An Ca một cái.

An Ca ngạc nhiên ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh mắt của Cố Sâm.

Trong đôi mắt sâu đó phản chiếu lại ánh lửa màu cam, hắn nhìn thấy cả ảnh ngược của mình, nhưng ánh mắt này mang sự vui mừng sáng rỡ.

Tim An Ca đập mạnh, chuyển ánh mắt nhìn về phía ba đứa nhỏ.

Không nói gì, chỉ ngầm thừa nhận.

Cố Sâm siết chặt tay An Ca.

Ba đứa mau chóng được đưa lên trực thăng, nhưng vì buồng trực thăng có hạn, nên Cố Sâm và An Ca chỉ có thể chờ chiếc thứ hai hạ xuống.
Trước khi chiếc thứ hai hạ xuống, dưới đất chỉ có An Ca và Cố Sâm.

Cùng với một đống lửa.

Trong thung lũng trống trải không ai nhìn thấy bọn họ, chìm vào thế giới hai người bị bóng tối bao trùm.

Bọn họ vẫn đan tay nhau.

Cố Sâm đứng đối diện An Ca, một tay kia đặt lên vai đối phương.

Trước khi An Ca kịp phản ứng, hắn hơi cúi người, nghiêng đầu nhích lại gần, hôn An Ca một cái.

Lần này là hôn lên môi, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi.

An Ca còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc.

An Ca như bị đóng đinh vào mặt đất, trừng mắt không nhúc nhích nhìn Cố Sâm.

Cố Sâm đứng thẳng người, ánh mắt dò xét, như là hỏi: Anh có thể hôn em không?

Trực thăng cứu viện đang hạ xuống, gió từ cánh quạt quay thổi phần phật, rất ồn ào, tiếng gió gào thét bên tai.

Bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Trong đêm rét lạnh, An Ca có thể cảm nhận mặt mình nóng lên.

Hắn hơi liếc về Cố Sâm, trong đầu nghĩ: May là buổi tối, Cố Sâm không thấy mặt mình đỏ lên.

Thang leo đã thả xuống, đội cứu viện sẽ mau chóng xuống tới.

Xung quanh rất ồn, không ai nhìn thấy hai người đang làm gì, cũng không ai thấy Cố Sâm vui mừng đến run ngón tay.

An Ca không vì bị hắn hôn mà tức giận, đây chính là sự ngầm cho phép về quan hệ của hai người.


Cố Sâm đặt tay lên vai An Ca, cúi đầu đặt nụ hôn lên môi hắn.


Không giống như lần trước chỉ chạm nhẹ rồi thôi, lần này là hôn sâu, đôi môi cảm nhận được sự đàn hồi và ấm nóng.


An Ca phát hiện, Cố Sâm chính là được voi đòi tiên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK