Buổi chiều kết thúc giao dịch, An Ca giao lại số việc còn lại cho Lâm Mãn bọn họ, lái xe về nhà.
Trong tủ treo hai bộ quần áo chuẩn bị cho cả hai tham gia chương trình, mà Cố Sâm thì ngồi trên sô pha, xử lý hồ sơ chờ An Ca về.
An Ca đẩy cửa phòng thì nhìn thấy hắn, cười hỏi, “Mới năm giờ mà Cố tổng đã tan ca rồi? Em về đã tính là sớm rồi, trông anh còn hăng hái hơn em.”
“Tham gia chương trình với bé yêu dĩ nhiên phải hăng hái rồi.” Cố Sâm để tài liệu xuống, đi về phía An Ca, ôm hắn, hôn lên tóc, lên tai, lên má…
An Ca sợ nhột né tránh, “Giờ thay đồ rồi đi hả, sau khi tới có cần làm tóc trang điểm gì không?”
“Mới năm giờ, còn bốn tiếng lận.”
Cố Sâm vòng tay bắt đầu giúp An Ca cởi âu phục, rồi cởi cúc áo sơmi, mới cởi được hai cúc đã luồng tay vào trong ngực.
An Ca cúi người trốn, cảnh cáo, “Không được sờ lung tung!”
“Bé à, năm phút thôi.” Cố Sâm dụ dỗ.
An Ca trừng mắt, “Giờ anh đòi là tối không có đâu đó.”
Cố Sâm “Ừ” một tiếng, tay khác cũng luồng vào trong.
An Ca rụt vai hừ nhẹ, hô hấp dần đổi tiết tấu.
“Năm, năm phút rồi.” Giọng nói An Ca run run, tay đẩy đầu Cố Sâm ra.
Áo sơmi màu trắng chỉ cài hai cúc dưới, áo hơi mở rộng, mơ hồ nhìn thấy làn da trắng và eo thon.
“Còn bên kia nữa.” Giọng của Cố Sâm hơi khàn, môi lưu luyến không rời đi.
An Ca tức giận nắm tóc Cố Sâm, “Anh cũng sờ bên kia nãy giờ còn gì.”
Cố Sâm kề sát, “Cục cưng, anh muốn hôn.”
“Ưm… Cố Sâm!”
Cố Sâm cắn cắn, phát ra tiếng nói mơ hồ, “Bé nhìn bé đi, em cũng có cảm giác rồi.”
An Ca kiềm chế, “Không được… Tối nay còn đi phỏng vấn.”
“Còn đến bốn tiếng lận.” Cố Sâm cởi dây nịt của An Ca, nhẹ nhàng kéo một cái, “Ngoan, đừng nhúc nhích.”
…
Bốn tiếng sau, Cố Sâm lái vào bãi đậu xe của đài truyền hình.
Dừng xe lại, hắn xoay đầu nhìn ghế sau, trong mắt mang ý cười dịu dàng.
Tiểu thiếu gia của hắn mệt, đang ngủ ở hàng ghế sau.
Cơ thể gầy gò cuộn lại, đắp chăn chỉ để lộ cái đầu, ngoan ngoãn như một con mèo.
Cách giờ ghi hình còn nửa tiếng, có thể để bé cưng ngủ thêm một lát.
Trong bãi có một chiếc xe màu trắng lái vào đậu cách xe của hắn không xa, cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Lục Phong.
Mặt Cố Sâm lạnh đi, hắn nhìn An Ca nằm phía sau, cẩn thận mở cửa leo xuống xe.
Lục Phong cũng nhìn thấy hắn, sắc mặt lạnh lùng bất thiện.
Hai người có vẻ đều mang suy nghĩ của mình, cùng đi về phía đối phương, lại vì căm ghét nhau mà đứng cách nhau 1m, đưa mắt nhìn nhau.
“Cố tổng, gặp anh ở đây thật là trùng hợp.” Lục Phong lên tiếng nói trước, ánh mắt châm biếm, lạnh lẽo và căm thù.
Cố Sâm xùy một tiếng, “Thỉnh thoảng mới tới thôi, không giống Lục tổng là khách quen ở chỗ này. Lục tổng giờ là nhân vật quan trọng của thành phố, hở xíu là được đài truyền hình mời tới phỏng vấn.”
Lục Phong châm chọc, “Nào có hot như Cố tổng? Ba ngày lên hot search hai lần, bây giờ chỗ nào cũng bàn về cặp đôi của hai người, rất hâm mộ Cố tổng và An thiếu gia. Chỉ là không biết…” Lục Phong lạnh giọng hỏi, “Cố Sâm anh chế tạo những thứ này cho cuộc hôn nhân giả tạo, tới khi lời nói dối bị vạch trần, những nhà đầu tư và những người bạn trên mạng, sẽ nghĩ Cố tổng là người như thế nào đây?”
Cố Sâm cười, “Hôn nhân giả tạo? Lục tổng chắc là nói tới hợp đồng giữa tôi và An Ca đi.”
Sắc mặt Lục Phong cứng lại, cảnh giác nhìn hắn.
Trên mặt Cố Sâm vẫn mang nụ cười, đột nhiên tiến về phía Lục Phong hai bước, mở miệng, “Lục tổng, tôi xin anh…”
Giọng nói trầm thấp nặng nề như kéo theo bão táp mưa giông, lại như tiếng ác quỷ từ địa ngục, đang kiềm chế không xé nát linh hồn con người. Con ngươi thâm thúy cất đi ý cười, kết hợp với giọng nói làm người ta dựng tóc gáy.
Hắn nói, “Tôi xin Lục tổng, hôm nay nhất định phải công khai bản ghi âm trong điện thoại của anh.”
Từng từ từng chữ nặng nề kíƈɦ ŧɦíƈɦ màng nhĩ của người nghe.
Lục Phong mở to mắt — Sao Cố Sâm biết được hôm nay hắn định làm gì?!
Cố Sâm lại bước về trước một bước, đứng gần Lục Phong.
Hắn nâng mắt từ trên cao nhìn xuống, “Xin Lục tổng ở trước mặt mọi người vạch trần hôn nhân của chúng tôi đi, tốt nhất là ủng hộ tất cả những người đầu tư của Cố gia và An gia rút vốn.”
Sống lưng Lục Phong phát lạnh.
Cố Sâm đang diễn kế bỏ thành trống, chơi chiến thuật tâm lý với hắn.
Không được bị lừa!
Lục Phong muốn lùi ra sau, muốn cách xa Cố Sâm tà khí sắp nổi điên đến nơi, nhưng hắn không yếu thế đứng thẳng người, cười nhạt, “Cố tổng đang hù dọa tôi à? Cho là anh nói như vậy thì tôi không dám công khai?”
“Lục Phong, anh tốt nhất là dám.” Cố Sâm vừa cười vừa nói, “Nếu hôm nay anh không công khai thì anh không phải là đàn ông.”
Mấy từ phía sau là nói với nụ cười chế nhạo.
Hô hấp Lục Phong chợt ngừng, trong lòng dao động.
Cố Sâm rốt cuộc đang chơi trò khích tướng hay bỏ thành trống đây?
Trong tay hắn có bản ghi âm cuộc đối thoại hôm đó giữa hắn và An Ca.
Hắn cố tình nhắc nhở An Ca ở bữa tiệc tối đó, vốn là muốn để thiếu gia biết mình nắm chuôi thì sẽ yếu thế ở trước mặt mình.
Kết quả đổi lấy Cố Sâm càng cao tay hơn, tự đến tặng hoa hồng, đưa đi xem phim, đưa đi hẹn hò. Còn liên tiếp nhìn thấy hình ảnh hai người ân ái, đưa lên hot search.
Cho dù là nhân sĩ nhà giàu lên hot search đi nữa, cũng sẽ không thể vì chuyện hẹn hò mà ở trên hot search mấy ngày không xuống.
Những thứ này đều là có người ở phía sau thao túng, là Cố Sâm làm.
Đó cũng là Cố Sâm tuyên bố chủ quyền với hắn.
Hình của hai người, lời bình luận trên mạng, tất cả những chuyện xảy ra mấy hôm nay đều đánh vào mặt Lục Phong, gϊếŧ chết trái tim hắn.
Lục Phong không muốn im lặng cắn răng chịu nhục.
Hắn muốn công khai cuộc hôn nhân dối trá của An Ca và Cố Sâm, vạch trần mưu đồ làm bẽ mặt đối phương.
Dù là An Ca sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tất cả chỉ là tạm thời. Chỉ cần có thể đánh bại Cố Sâm, hắn cuối cùng có thể cướp được người về.
Nhưng thái độ của Cố Sâm vào lúc này là gì? Khích tướng để hắn công bố bản ghi âm? Không công khai thì không phải là đàn ông?
Thái độ cuồng vọng giống như thợ săn đã chuẩn bị xong bẫy, cười nhìn hắn nhảy vào tròng.
Lục Phong nắm tay lại thành quyền, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
“Cố Sâm, anh làm gì đó?”
Giọng nói của An Ca đột nhiên vang lên từ phía sau, cả hai đồng thời xoay đầu nhìn.
An Ca đi về phía bọn họ, gương mặt tuấn tú trông vừa mới tỉnh ngủ, “Lục tổng cũng ở đây nữa? Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Lục Phong kinh ngạc — An Ca cũng tới? Tại sao?
Khi Cố Sâm nhìn An Ca là một vẻ mặt hoàn toàn khác, dịu dàng kiên nhẫn, giọng nói dễ nghe, “Lục tổng chắc cũng như chúng ta, tham gia chương trình phỏng vấn.”
An Ca hiểu ra, “Trùng hợp vậy, lại có thể ghi hình cùng một ngày với Lục tổng.”
Cố Sâm nắm tay An Ca, liếc nhìn Lục Phong một cái, rồi giải thích tiếp với An Ca, “Không giống như chúng ta, Lục tổng luôn là người đàn ông tiêu biểu của thành phố, tới quay phỏng vấn cá nhân.”
Khi nói, hắn cố tình nhấn mạnh hai từ “đàn ông”, ý bên trong chỉ có Lục Phong hiểu.
Trong nháy mắt đó, Lục Phong đột nhiên hiểu ra tại sao Cố Sâm lại khích tướng mình, muốn mình công khai bản ghi âm.
Cố Sâm và An Ca cùng tham gia phỏng vấn?
Hết lần này tới lần khác lại trùng lịch với hắn?
Bọn họ lên chương trình sẽ nói gì?
… Hợp đồng hôn nhân?!
Đầu ngón tay của Lục Phong run run, hắn nghĩ tới dạo gần đây cả hai thường lên hot search, Lục Phong đã biết đó là bẫy của Cố Sâm.
Cố Sâm, người đàn ông này thả dây dài, đối phó với bằng chứng trong tay hắn.
Hôm nay nếu hắn lấy bản ghi âm đó ra, có thể sẽ cắn trúng mồi của Cố Sâm, thua bại trận.
Mà nếu không lấy ra… thì không phải là đàn ông.
Cố Sâm đang ép hắn, đang chửi hắn.
Mà hắn hôm nay… có cắn lưỡi cũng phải nhận.
Là hắn thua.
Là một cơ hội hắn đã từng có thể bắt lấy nhưng bỏ lỡ, chờ đợi nhiều năm, trở về vẫn không thể nào quên được.
Lục Phong đưa tay che ngực, nhìn An Ca chầm chậm cảnh cáo, “An Ca, tôi khuyên em một câu, đừng vùi vào mộng đẹp mà người khác xây cho em quá lâu, nếu không khi tỉnh lại nhìn thấy thực tế, kết quả sẽ còn thảm hơn tôi nữa.”
…
Bầu không khí trong buổi phỏng vấn cũng rất thoải mái.
An Ca và Cố Sâm ngồi trên một chiếc sô pha, bên cạnh là một cái bàn trà nhỏ bằng thủy tinh, phía trên để một chậu hoa bách hợp.
MC ngồi đối diện bọn họ, trên mặt mang nụ cười thân thiết, hỏi, “Gần đây trên mạng toàn là hình ảnh cp của hai vị, cả tôi mấy hôm trước cũng xem hình hai vị cõng nhau chạy trong mưa, mấy tấm ảnh đó quá ngọt ngào rồi. Tôi muốn hỏi mấy vấn đề mà các bạn trên mạng để ý, đầu tiên, có thể nói hai người quen biết như thế nào không? Làm sao đi tới hôn nhân?”
Cố Sâm nhìn An Ca một cái, trả lời câu hỏi, “Thật ra thì cho đến khi kết hôn, cả hai chúng tôi cũng không biết mặt nhau.”
“Có thật không?” MC ngạc nhiên, “Thông tin này làm cho mọi người sợ đó.”
An Ca cười nói, “Đúng vậy, tôi và Cố Sâm cũng có thể xem là cặp cưới trước yêu sau. Trước khi kết hôn chưa từng gặp mặt, Cố Sâm thậm chí còn mua nhẫn size to hơn ngón tay của tôi nữa.”
“Xin lỗi.” Cố Sâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
MC kinh ngạc phụ họa, “Thì ra thật sự có hôn nhân cưới trước yêu sau, ngay cả size nhẫn của đối phương cũng không biết. Nhưng mà hai người có thể đi tới ngày hôm nay, quá trình cũng đủ khiến chúng tôi tò mò rồi.”
“Ban đầu là cha mẹ chúng tôi quyết định hôn ước.” Cố Sâm nắm tay An Ca, nói với MC, “Bởi vì mẹ tôi và mẹ của An Ca là bạn thân, hai bà đùa với nhau là tính hướng của hai đứa đều thích con trai, tại sao không thử quen nhau. Cho nên, chuyện tình của chúng tôi cũng có thể xem như bắt đầu từ một lời đùa.”
“Vậy ban đầu là do hai mẹ âm thầm định ước, hai người có từng từ chối không?” MC hỏi.
Cố Sâm lắc đầu, “Khi tôi biết mẹ tôi đính ước tôi với một người lạ mặt, tôi cũng không từ chối. Lúc trước tôi là một người cả cuộc đời chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, trong đó bao gồm cả hôn nhân. Đến tuổi phải kế hôn, cũng chuẩn bị tìm một người đàn ông thích hợp. Mà An gia và Cố gia thì môn đăng hộ đối, ở rất nhiều hạng mục cũng là mối quan hệ hợp tác. Kết hôn với thiếu gia nhà họ An, đối với sự nghiệp của tôi chắc chắn có sự trợ giúp nhất định.” Nói tới đây Cố Sâm xấu hổ nhìn An Ca, “Cho nên… anh sai rồi, anh xin lỗi.”
An Ca nhún vai nói, “Điểm xuất phát của cả hai giống nhau, không có ai đúng ai sai cả. Chúng tôi bắt đầu không có tình cảm gì.”
Cố Sâm thở dài, “Sau khi kết hôn, cuộc sống với An Ca giống như hai người xa lạ, nhưng trong quá trình này cũng giúp tôi hiểu về cậu ấy nhiều hơn. Cậu ấy không giống An thiếu gia ham chơi ngỗ nghịch như trong tin đồn, cậu ấy rất thông minh, rất đáng yêu, cũng biết cố gắng. Vì để nâng cao bản thân mà mua sách chất đầy phòng học tập miệt mài.”
An Ca nghe hắn khen tới xấu hổ, giơ tay đụng đụng lên cánh tay Cố Sâm, “Được rồi, đừng có nói thế, em làm gì tốt tới vậy.”
MC ở đối diện cười nói, “Cho nên, Cố tổng thích An thiếu gia trước?”
Cố Sâm gật đầu, “Đúng vậy, tôi dần dần thích cậu ấy, cậu ấy là một người đáng được đối xử thật lòng. Mà thái độ ban đầu tôi đối xử với cậu ấy, bao gồm cả tình cảm này đều không sạch sẽ.”
Cố Sâm thở dài một cái, nói tiếp, “Tôi mới phát hiện, những suy nghĩ chỉ biết công danh lợi lộc ngày trước của tôi thật ích kỷ, ban đầu mang suy nghĩ đó để kết hôn, tôi không xứng với An Ca, cũng không xứng với tình cảm này. Cho nên tôi bắt đầu theo đuổi cậu ấy.”
MC kinh ngạc, “Kết hôn xong mới bắt đầu theo đuổi? Cái này đúng là một tình yêu hiếm có.”
An Ca cười nói, ‘Trước khi kết hôn, tôi cũng hiểu đại khái tính cách của Cố Sâm, tôi biết tôi và anh ấy không phải người cùng một hướng đi, nghĩ chắc anh ấy coi thường tôi. Cho nên tuy làm theo lời cha mẹ đồng ý kết hôn, nhưng luôn cảm thấy vào ngày nào đó sẽ nói ly dị. Vào thời gian đó, tôi cũng chỉ làm những chuyện đàn ông nên làm sau khi kết hôn, cũng chuyên tâm vào công việc của An thị hơn. Không mấy để ý tới chăm sóc và quan tâm của Cố Sâm, cho tới một ngày anh ấy nói muốn theo đuổi tôi, tôi cũng bối rối.”
MC bị giọng điệu nhẹ nhàng của An Ca chọc cười, “Wow, kết hôn rồi mà vẫn còn phải theo đuổi, nghe thật là ngọt ngào! Vậy xin hỏi Cố tổng làm sao theo đuổi được An thiếu gia?”
“Tôi chưa có theo đuổi được.” Cố Sâm lắc đầu.
MC kinh ngạc, “Không thể nào?”
“Là thật, tôi vẫn còn đang theo đuổi, vì để theo đuổi An Ca, tôi còn làm một hợp đồng hôn nhân.” Cố Sâm nói.
Mắt MC sáng lên, vội vàng hỏi, “Còn có hợp đồng hôn nhân để theo đuổi nữa? Có thể hỏi nội dung hợp đồng có cái gì không?”
Cố Sâm gật đầu nói, “An Ca thích chỗ đông vui như chợ đêm, chỉ cần cậu ấy đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi mỗi tuần một lần, mỗi tháng dắt đi du lịch không kế hoạch một lần, trong một năm ngày lễ nào cũng sẽ ăn mừng với cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy đồng ý nhận, tất cả tài sản đứng tên tôi đều là của cậu ấy, sau này tôi kiếm tiền đều là muốn cuộc sống của cậu ấy hạnh phúc vui vẻ. Tôi muốn cho An Ca mọi thứ của tôi, chỉ muốn làm cậu ấy động lòng, nghe được một câu nói em yêu anh.”
“Đây là hợp đồng hôn nhân của chúng tôi.”
Câu hỏi của buổi phỏng vấn đề đã chuẩn bị trước, An Ca và Cố Sâm chỉ cần nói qua loa theo sắp xếp là được. Nhưng trong giọng nói của Cố Sâm chứa đầy sự chân tình, hoàn toàn không nhìn ra ở phía sau có kịch bản, mà là lời bộc bạch từ trong nội tâm.
Nhất là nghe câu nói đó: Muốn nghe một câu “em yêu anh”.
Tim An Ca đột nhiên đập mạnh.
Trong khoảng thời gian này, đúng là cả hai tiếp xúc thân mật rất nhiều lần, nhưng hắn chưa từng nói câu “em yêu anh” với Cố Sâm.
Hắn cho là không cần thiết.
Thì ra là Cố Sâm lại để ý.