• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ca ngược lại cũng không bị thương, chỉ là cơ thể của nguyên chủ không vận động nhiều nên yếu ớt, nện tay một cái chỉ bị đau chút thôi, lát sau cũng hết.

Hắn lại giơ tay đấm đấm bao cát, hỏi Cố Sâm, “Anh dậy từ sớm để đánh boxing? Đánh hơn ba tiếng?”

Cố Sâm dựa vào máy chạy bộ để cạnh cửa sổ nghỉ ngơi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

An Ca bình thường chỉ thấy Cố Sâm mặc vest, hoặc mặc áo sơmi. Nút áo luôn cài kín đáo, chỉnh tề ngay ngắn, không hề có một chút qua loa.

Bây giờ thì mặc áo tập võ đứng dựa vào, có một chút mùi vị của đàn ông thô lỗ. Nhất là cổ áo mở rộng thấy bờ ngực rắn chắc cùng đường nét của bắp thịt.

Ước chừng thấy đường cong mơ hồ cùng một chút da thịt, làm người ta dễ dàng liên tưởng đến mấy bức tranh chụp cơ thể hoàn hảo của đàn ông.
An Ca đột nhiên nghĩ, nếu mà áo kéo xuống một chút nữa, là có thể thấy cơ bụng và cái eo săn chắc rồi.

Chẳng qua An Ca cũng không dám đi qua kéo áo Cố Sâm. Hắn chỉ suy nghĩ mà thôi.

“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Cố Sâm đột nhiên nhìn hắn hỏi.

An Ca: “Tạm được, ngủ bù luôn đêm hôm trước, tinh thần bây giờ rất sảng khoái!”

Còn rất đắc ý hỏi, “Tôi ngủ ngoan mà ha?”

Cố Sâm nhìn An Ca, môi hơi cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ.

Hắn không trả lời mà hỏi lại An Ca, “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

An Ca bắt đầu thi triển công phu mèo quào, đánh đấm bao cát, nói, “Nguyên bàn đồ ăn to như vậy còn có món không hợp khẩu vị sao? Bữa trưa với bữa tối đừng nói cũng phong phú như vậy chứ?”

Cố Sâm: “Lần đầu cậu tới đây, mẹ tôi sợ không chăm sóc tốt cho cậu. Cho nên chuẩn bị hơi đầy đủ quá, coi như để bà an tâm đi.”
“Tôi xin nhận tấm lòng vậy.” An Ca cười nói, đá một cái vào bao cát, “Nhưng mà sau này tôi vẫn nên ít tới nhà anh một chút.”

Cố Sâm: “Tại sao?”


An Ca nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng nhắc nhở Cố Sâm, “Anh quên là chúng ta sẽ ly dị sao? Bây giờ được dì đối xử tốt quá, sau khi ly dị cũng không biết nhìn mặt dì thế nào.”

Cố Sâm trong phút chốc trợn tròn mắt nhìn An Ca.

Lúc An Ca nói câu đó, giọng nói rất bình thường, trên mặt thậm chí còn mang ý cười. Nói xong lại tiếp tục đánh bao cát.

Không hề có một miếng sức nào, nhưng lại như đấm từng đòn vào tim Cố Sâm vậy, làm nó đập “Bịch bịch bịch” không yên.

Hắn muốn nói gì với An Ca, nhưng há miệng thì trong đầu hỗn loạn không nói được gì. Hắn cứ nhìn An Ca một lúc lâu, chậm rãi hỏi, “Cậu… sẽ tuân thủ theo hợp đồng?”
An Ca nghi ngờ ngừng lại, “Ừ?”

Rồi hỏi ngược lại Cố Sâm, “Chẳng phải anh nói tôi phải tuân theo sao?”

Cố Sâm không nói được lời nào, nhìn hắn một hồi, xoay người rời khỏi phòng.

Đến chiều, ngoài trời có tuyết rơi, bông tuyết trắng phủ đầy bầu trời xám xịt.

An Ca ở thế giới của hắn rất ít khi nhìn thấy tuyết, nên bây giờ rất vui vẻ. Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, còn giơ điện thoại lên chụp hình lại.

Chỉ là hiệu quả chụp ảnh không tốt lắm, Đới Nhã lấy máy chụp ảnh chuyên nghiệp của Cố Tín Hồng đưa cho hắn, “Tiểu Ca, con thử xài cái này không?”

An Ca không nghĩ tới bà lại quan tâm mình như vậy, không tiện từ chối. Đứng trước cửa sổ chụp ảnh một hồi cùng Đới Nhã.

Trong chốc lát, An Ca liền hiểu tâm trạng của những người mê chụp ảnh, tại sao lại thích mua máy chụp ảnh tốt như vậy.
Hình ảnh chụp ra có cảm giác hoàn toàn khác biệt, bông tuyết bay tứ tung trong không khí được camera chụp lại trong một khoảnh khắc, mà cảnh sắc vườn hoa trắng của Cố gia cũng làm cảnh này thêm đặc sắc.

Đới Nhã đột nhiên hỏi, “Tiểu Ca, con có sợ lạnh không?”

An Ca: “Dạ không.”

Đới Nhã vui vẻ nói, “Vậy chúng ta gọi Tiểu Sâm ra sân chụp đi.”

An Ca: …

Cố Sâm ngồi suốt trong thư phòng bị Đới Nhã gọi xuống.

An Ca đứng trong sân nghịch tuyết vô cùng vui vẻ.

Tới gần hoàng hôn, tuyết rơi còn nhiều hơn, rơi xuống bao tay màu đen còn có thể nhìn thấy hình bông tuyết rõ ràng. Chỉ vài giây sau thì tan ra thành nước.

An Ca lại đưa tay ra chụp bông tuyết khác, hình dáng khác bông hồi nãy, nhưng vẫn long lanh trong suốt rất đẹp.

Chóp mũi hắn lạnh đến đỏ lên, thở ra khói trắng. Nhưng ánh mắt thì lóe sáng, trông cực kì vui vẻ.
Khi Cố Sâm bị kéo ra sân, đã nhìn thấy An Ca như thế.

Đới Nhã nâng cùi chỏ chọt chọt hắn, hướng về phía An Ca, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: Con ra chơi với nó đi, đừng có ở suốt trong phòng bỏ rơi Tiểu Ca.

Cố Sâm không biết làm sao, đi ra sân.

An Ca nhìn thấy hắn liền hỏi, “Cố Sâm, nếu tuyết rơi cả đêm, ngày mai không biết tuyết đọng dày thế nào, chúng ta có thể ở trong sân chơi đắp người tuyết không?”

Cố Sâm nhắc nhở An Ca, chậm rãi nói, “Ngày mai còn phải đi làm, cậu cũng phải tới công ty.”

An Ca: “Đúng ha, hết giờ làm quay về thì trễ rồi. Ai biết tuyết có tan hết không.”

Cố Sâm liếc mắt thấy vẻ mặt mất mát của tiểu thiếu gia, trông có vẻ rất thích tuyết nhỉ.

Hắn mở miệng nói, “Dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết vẫn còn rơi, đi làm về tuyết sẽ dày hơn chứ không tan đâu.”
“Thật không!” An Ca mừng rỡ, “Vậy thì tốt quá, mai tan ca tôi muốn ở trong sân chơi một lúc.”

Cố Sâm đứng trong tuyết nhìn An Ca, sự lạnh lùng trên mặt cũng dần mất đi, trên môi là nụ cười khẽ.

Trước cửa, Đới Nhã giơ máy chụp hình, chụp lại cảnh hai người đang cười.

Bà chụp xong thấy rất đẹp, vui vẻ về phòng bỏ vào máy tính lấy hình.

Trong màn hình là hai chàng trai, tiểu thiếu gia anh tuấn giơ hai tay ra ngẩng mặt lên trời, trên gương mặt là sự hớn hở vui vẻ.

Bên cạnh là Cố Sâm khôi ngô, ánh mắt nhìn tiểu thiếu gia mỉm cười. Nét mặt không hề giả vờ, đẹp mắt lại có tình yêu.

Đới Nhã cực kì hài lòng.

Bà gửi tấm ảnh cho Tề Tĩnh, sau đó lại đăng lên nhóm bạn bè.

Tựa đề là: Hai đứa con trai của tôi.

Lúc ăn cơm tối, Đới Nhã ngồi đối diện hai người không ngừng lướt điện thoại, cứ cười mãi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Cố Sâm: “Mẹ, mẹ xem cái gì vậy?”

“Xem tụi con đó.”

Đới Nhã giơ màn hình về phía Cố Sâm, “Rất nhiều người khen nha, bình luận nào cũng kêu hai đứa đẹp trai.”

Cố Sâm nhìn một cái, nhíu mày, “Không được An Ca đồng ý, mẹ đừng đăng lung tung.”

An Ca bị nhắc tên ngẩng đầu, “Hả, cái gì cơ?”

Đới Nhã trừng mắt nhìn Cố Sâm, dịu dàng nói với An Ca, “Tiểu Ca, hồi chiều dì có chụp một tấm con với Tiểu Sâm, rất đẹp, dì có đăng lên cho mấy bà bạn xem.”

An Ca nhìn hình Đới Nhã chụp mình với Cố Sâm, nói thật, chụp rất đẹp.

Mà bình luận đầu tiên chính là mẹ của An Ca, Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh bình luận: Rất đẹp trai!

Ba từ đơn giản thô bạo, y hệt như tựa đề mà Đới Nhã ghi.

An Ca haha nhìn Cố Sâm, “Không sao, mẹ em cũng thích đăng mấy cái này lắm.”

Cố Sâm vẫn rất nghiêm túc hỏi An Ca, “Nếu em để ý thì nói mẹ anh xóa đi.”
An Ca: “Không sao, em không ngại.”

Đới Nhã tức giận đạp chân Cố Sâm, “Dì Tĩnh của con cũng đăng rồi nè!”

An Ca vội vàng lấy điện thoại ra xem, quả nhiên Tề Tĩnh cũng đăng tấm hình này trong nhóm bạn bè.

Tựa đề là: Hai đứa con trai cưng của tôi.

Bên dưới bình luận đầu tiên là của Đới Nhã: Hạnh phúc. Vui vẻ.jpg

An Ca: …

Không thể không nói hai bà là một cặp bạn thân rất ăn ý.

Chẳng qua hai bà mẹ lấy le đăng ảnh con trai lên, nhưng cũng không biết hai đứa con trai của hai bà đã ký hợp đồng hôn nhân, chừng mười tháng nữa là ly dị rồi.

An Ca nhìn kỹ tấm hình, càng xem càng thấy tư thế mình giơ tay ra ngẩng đầu nhìn trời thật đẹp, chả khác gì người mẫu ảnh cả.

Hắn không kiềm được khen ngợi, “Dì Nhã chụp khoảnh khắc đẹp quá, có thể gửi ảnh gốc cho con không?”

“Được chứ con.” Đới Nhã lúc này rất vui vẻ, mà dưới bàn thì len lén đạp chân Cố Sâm, cuối cùng nói với An Ca, “Lát nữa dì mở máy tính gửi cho con, con lấy để đăng lên hả?”
An Ca: “Dạ không, con lấy làm hình nền điện thoại thôi.”

Đới Nhã càng cười vui vẻ hơn, để đũa xuống, không ăn cơm nữa mà chạy lên lầu, “Được! Dì đi gửi cho con liền!”

Lấy hình chụp hai người làm hình nền điện thoại là có ý gì, không có chuyện gì mập mờ hơn chuyện này cả.

Cố Sâm nhìn An Ca, chậm rãi hỏi, “Cậu nghiêm túc?”

An Ca: “Ừ, chụp đẹp mà, anh không thấy vậy sao?”

Đúng là… rất đẹp.

Nhưng mà nếu nói lấy làm hình nền điện thoại thì…

Cố Sâm không muốn mình suy nghĩ nhiều, càng không muốn để mình suy nghĩ về chuyện này.

Hắn cúi đầu ăn cơm, dư quang để ý màn hình của An Ca, hình như nhận được ảnh của Đới Nhã gửi sang, mấy phút sau để điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.

Định set làm hình nền thật?

Hay là chỉ để dỗ bà thôi?

Cố Sâm suy đoán không ngừng nghỉ, nhưng không thể cầm điện thoại của An Ca lên xác nhận được.
Mãi cho đến tối, khi An Ca nằm trơ ra ngủ, Cố Sâm ngồi tựa vào giường xem điện thoại.

Tầm mắt luôn không tự chủ nhìn sang điện thoại của An Ca để trên tủ đầu giường.

An Ca ngủ rất sâu, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đặn của hắn.

Chỉ nhìn màn hình điện thoại thôi, cũng đâu có xem nội dung gì khác trong điện thoại đâu.

Cố Sâm ngồi tựa vào giường đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.

Bỏ đi.

An Ca làm chuyện gì với tấm hình này là chuyện của An Ca, hắn không cần để ý tới vậy, càng không cần vì chuyện này mà lãng phí tâm tư và thời gian.

Nghĩ tới đây,Cố Sâm tắt điện thoại đi ngủ.

Ngay lúc đó, không biết điện thoại của An Ca nhận được thông báo gì, màn hình sáng lên.

Cố Sâm vội vàng nhìn sang.

Cách khá xa không nhìn rõ, hắn hơi nghiêng người, rướn cổ nhìn.
Lần này cuối cùng hắn cũng thấy rõ màn hình điện thoại khiến hắn xoắn xuýt cả buổi tối.

Chính là tấm mà Đới Nhã chụp không sai.

Nhưng mà trên màn hình chỉ có An Ca, tiểu thiếu gia giơ hai tay ngẩng mặt lên trời chiếm cả màn hình.

Còn hắn thì đã bị cắt phăng khỏi khung ảnh, không thấy một chút gì.


Hừ!


Trong lòng Cố Sâm bốc lên một ngọn lửa vô danh, lại không nói được gì cả.


Hắn chui vào chăn, kéo chăn lên che hết cả người.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK