Cho đến khi Cố Sâm đi tới trước mặt, gọi một tiếng, “An Ca.”
An Ca lúc này mới có phản ứng, kinh ngạc hỏi, “Anh… vào bằng cách nào?”
Cố Sâm ôm bó hoa hồng lớn chắn giữa hai người, hắn chỉ có thể nghiêng đầu nói chuyện với An Ca, “Anh gọi điện cho ba, là ông ấy phái người ra đón anh vào.”
Hắn đưa bó hoa tới trước mặt An Ca, ánh mắt mang một chút mong chờ, chậm rãi nói, “Vì anh muốn tạo cho em sự bất ngờ.”
Đúng là rất bất ngờ, làm hắn luống cuống trong lòng.
An Ca nhận lấy bó hoa.
Bó hoa hồng đỏ rực, gần như lây sang làm gò má An Ca ửng lên, đập vào mặt là mùi thơm thoang thoảng bao lấy xung quanh hắn.
An Ca đè xuống sự căng thẳng trong lòng, hô hấp vững vàng hỏi, “Anh tìm em… có chuyện gì?”
Hỏi xong liền cảm thấy đầu mình có vấn đề, lập tức ngậm miệng.
Cố Sâm nhìn An Ca, giải thích, “Tới tặng hoa cho em, chúc mừng buổi hẹn hò đi xem phim đầu tiên của chúng ta.”
“Chúc mừng buổi hẹn hò đi xem phim đầu tiên?” An Ca không hiểu hỏi, “Chúng ta đã xem phim nào đâu?”
Cố Sâm cười nói, “Sẽ đi bây giờ.”
Người đàn ông này…
Quả nhiên Cố Sâm vừa nói ra, các nhân viên phía sau liền than thở thở than.
“Hẹn người ta đi xem phim còn mua cả bó hoa to như vậy đi chúc mừng, ông trời ngó xuống mà coi nè.”
“Cho nên rốt cuộc ý chính là tặng hoa hay là hẹn đi xem phim?”
“Đừng hỏi, cái này là lãng mạn. Câu trả lời chính là thâm tình, ai mà từ chối được!”
Trái tim của An Ca mới ổn định lại, bây giờ tiếp tục đập thình thịch.
Hắn đúng là không thể nào từ chối một lời mời đi xem phim được, hắn cuối cùng cũng biết tại sao người ta yêu vào là mê mệt không tự kiểm soát được bản thân, chỉ số IQ tụt xuống bằng không. Sau khi phát hiện đối phương không thương mình nữa, tại sao phải nổi điên lên, không giải thoát được.
Bởi vì khi trải qua những khoảnh khắc tốt đẹp cùng nhau, trái tim loạn nhịp, cảm xúc này giống như thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ tê dại lý trí, chỉ có sự vui sướng và mừng rỡ khắc sâu vào thân thể mà thôi. Khiến cho người đang yêu như đeo kính lọc, chỉ có mình nhìn thấy mặt tốt đẹp của người mang tới thuốc mê kia. Cho nên, những kẻ khi yêu luôn có ý muốn chiếm đối phương làm của riêng mình.
Hắn bỗng nhiên nghĩ ra, nếu như hắn của ngày trước khờ khạo tách khỏi Cố Sâm, hắn sẽ không bao giờ quên được người này.
Nếu như biết Cố Sâm cũng đối xử dịu dàng, nhẫn nại như thế với người khác, hắn cũng sẽ điên lên.
Bó hoa hồng rất nặng, Cố Sâm thấy An Ca cố sức để ôm nó, liền nhận lấy, rồi nhét vào tay An Ca một phong bì đựng vé xem phim.
Phòng bì rất dày, An Ca mở ra xem, thấy nguyên một xấp vé, không hiểu hỏi, “Sao nhiều vé quá vậy?”
Cố Sâm nhìn nhân viên trong phòng, cười nói, “Mời cả phòng em cùng đi xem phim.”
Lão Từ bọn họ hơi sửng sốt, sau đó “wow” một tiếng mừng rỡ, đồng thanh nói, “Cám ơn Cố tổng!”
Cố Sâm ôn hòa nói, “Một người hai vé, là ghế cạnh nhau, mọi người có thể đưa bạn hoặc người yêu đi cùng.”
Sau khi nói câu này, mọi người càng hớn hở hơn.
“Cố tổng thật chu đáo, cám ơn Cố tổng!”
“Tôi có thể dẫn vợ đi cùng không?”
“Dân FA không bồ có thể gọi anh em đi cùng không?”
…
Mấy phút sau, phòng AUM của An Ca kết thúc công việc.
Hai người ôm bó hoa hồng, dưới ánh mắt ủng hộ của các nhân viên đi ra hành lang bước vào thang máy, tan ca.
Sau khi hai người đi, bầu không khí ở đây lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, nhìn thấy không? Cố tổng nam thần người ta tự đến tặng hoa cho Tiểu An tổng luôn.”
“Cổ tổng ra thang máy còn chắn cửa cho Tiểu An tổng nữa, ga lăng gì đâu á!”
“Nhà giàu có gia thế, mặt mày đẹp trai, còn lãng mạn ga lăng, tại sao trên đời này lại có thứ tình yêu thần kỳ như vậy?”
“Cố tổng mời toàn bộ nhân viên trong phòng AUM của Tiểu An tổng đi xem phim, tại sao tôi không làm ở trỏng chứ?!”
“Hai người đẹp trai như vậy, xung quanh toàn là trái tim, cần gì đi xem phim nữa, phim có đẹp bằng bọn họ không?”
Cũng có không ít người lén chụp hình hai người, lặng lẽ gửi cho bạn bè, kể lại chuyện này.
Vì thế, tin tức An Ca được nhận bó hoa hồng lam hôm qua mau chóng bị chuyện Cố Sâm mang hoa hồng đỏ đến tặng lấn át.
Tất cả mọi người đền bàn tán về câu chuyện: Cố Sâm tự mang hoa đến tặng An Ca, mời đối phương xem phim, lãng mạn muốn ngất xỉu.
…
Trong rạp chiếu phim.
An Ca và Cố Sâm đeo khẩu trang đứng xếp hàng vào trong rạp chiếu phim.
Ngoại trừ vóc dáng của hai người, chỉ cần nhìn âu phục trên người thôi cũng biết giá trị không nhỏ.
Bọn họ cũng như những người khác, tay cầm bắp rang và nước ngọt, từng chút từng chút bước đi theo hàng vào trong.
Đi theo bọn họ còn có mười mấy nhân viên rất biết che chắn, đứng trước và sau bọn họ, cản tầm nhìn của mọi người.
Sau khi vào rạp mới phát hiện Cố Sâm mua ghế tình nhân, trên ghế sô pha dài không có tay vịn ngăn trở. Mà toàn bộ ghế tình nhân đã bị Cố Sâm mua hết, cho đến khi phim bắt đầu cũng không thấy ai vào.
Hai người ngồi giữa không gian trống trải, trong phòng dần tối đèn đi hình thành một hoàn cảnh tự vệ bao lấy hai người.
Có một không gian riêng tư như vậy, toàn bộ sự chú ý của Cố Sâm đều đặt trên người An Ca, hắn nhích lại gần, nói nhỏ, “Có phải anh đột nhiên xuất hiện tặng hoa, mời nhân viên phòng em đi xem phim làm em mất hứng không?”
An Ca mặc dù nhận hoa, cũng đi xem phim với hắn, nhưng trên đường đi không nói nhiều.
Cố Sâm mơ hồ cảm thấy lo lắng trong lòng.
“Không có.” An Ca nói thật, “Lần đầu tiên em được tặng hoa, còn lần đầu tiên đi xem phim với người khác…”
Có chút không biết nên dùng sắc mặt gì để đón nhận.
Lần đầu tiên.
Cố Sâm nghe thấy mấy từ này, ánh mắt lóe sáng, môi cong lên, bàn tay đặt trên ghế lặng lẽ nắm tay An Ca, nói, “Anh cũng là lần đầu tiên tới rạp phim, trước khi đi còn tìm hiểu phim đang hot là phim gì. Anh nghĩ em không thích phim tình yêu đô thị mới chọn phim này.”
An Ca nghe nói mới nhớ, cả đường vào trong chỉ lo né tránh ánh mắt mọi người, ngay cả tên phim còn chưa kịp nhìn.
Bây giờ mới lấy vé xem phim ra nhìn.
Tên phim là: “Linh Oán”.
An Ca có một dự cảm chẳng lành, “Đây là phim gì?”
Cố Sâm nói, “Phim kinh dị, rất hợp với chúng ta.”
Phim kinh dị?!
Ai nói với anh là tui thích coi phim kinh dị?!
An Ca giờ mới nhớ tới lúc nãy xếp hàng đi vào, hắn thấy một tấm poster tuyên truyền dán bên ngoài. Trên poster có mấy gương mặt xanh xao, mang nụ cười quỷ dị.
Lúc đó hắn sợ tới nổi da gà, bây giờ còn ngồi xem cái phim đó!
“Sao anh lại chọn phim này, chúng ta xem phim khác đi được không?” An Ca hết nói nổi, hắn muốn kéo Cố Sâm ra khỏi phòng.
Ngẩng đầu lên, thấy Lão Từ bọn họ đã vào chỗ, ngồi cách bọn họ không xa, còn xoay lại nháy mắt với An Ca.
Cố Sâm mời mọi người đi xem phim, xem còn chưa chiếu hắn đã đi, vậy sẽ bị mọi người nghĩ Cố Sâm như thế nào?
An Ca không biết làm sao ngồi xuống, hỏi, “Có tai nghe không?”
Cố Sâm nhìn thấu sự khác thường của hắn, hơi giật mình hỏi, “Em… sợ phim kinh dị?”
Giống như kinh ngạc là trên đời này có một người nhát gan như vậy.
An Ca khó giữ mặt mũi, mạnh miệng nói, “Ai lại thích xem thể loại này, không có ý nghĩa gì.”
Cố Sâm biết An Ca sợ, kéo tay An Ca vào lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành, “Có anh ở đây, nếu em thấy sợ thì cứ ôm anh.”
Ôm cũng vô ích, sợ thì vẫn sợ thôi.
An Ca chính là kiểu người chỉ cần nghe một từ “ma” thôi là đã sợ tới nổi hết da gà lên.
Thời trung học năm đầu tiên, hắn bị bạn kéo tới nhà ma ba xu chơi, hắn còn sợ tới mức về nhà bị sốt cả đêm. Bây giờ kêu hắn xem phim kinh dị, có phải kêu hắn đừng sống nữa không?
An Ca bây giờ chỉ muốn tìm tai nghe bịt lỗ tai lại, che mắt đi, không thấy không nghe sẽ không sợ.
Cố Sâm còn cho hắn một lời đề nghị, “Nếu không thì em gối đầu lên chân anh chơi điện thoại đi, ghế này dài, em nằm cũng đủ chỗ mà.”
An Ca chán nản nói, “Anh mua nhiều vé như vậy, mời cả phòng em đi xem phim chỉ để em nằm chơi điện thoại?”
Cố Sâm dỗ hắn, “Phim điện ảnh bây giờ chỉ toàn phim tình yêu hay đạo lý gia đình, anh nghĩ em không thích xem mấy loại đó, cho nên chọn phim này… Nếu như em sợ thì giờ chúng ta ra ngoài?”
An Ca cãi lại, “Ai nói em sợ? Chỉ là thấy không có nghĩa thôi, bỏ đi, em lên mạng nghiên cứu thị trường.”
Màn che dần dần mở ra, màn ảnh đen to lớn hiện ra trước mặt mọi người, âm nhạc trầm thấp vang lên, một vài hình ảnh quỷ dị xuất hiện.
Bộ phim còn chưa bắt đầu, không khí kinh khủng đã bao trùm cả rạp.
An Ca lạnh sống lưng, màn hình cũng không nhìn một cái, tay cầm điện thoại đã sắp nhũn ra.
Hắn làm bộ như không có gì xảy ra, dựa vào người Cố Sâm, cuối cùng thật sự gác đầu lên đùi đối phương, cầm điện thoại xem thị trường chứng khoán.
Đam mê kiếm tiền kéo sự chú ý của hắn đi, nhưng âm hiệu trong rạp có khả năng xuyên thấu, tiếng hét chói tai và âm nhạc kinh dị thỉnh thoảng kíƈɦ ŧɦíƈɦ màng nhĩ của An Ca.
Lúc này, cơ thể của An Ca cứng ngắc, đầu không tự chủ nhích gần người Cố Sâm hơn.
Cố Sâm nhìn An Ca nhát gan như con thỏ, cảm thấy vừa dễ thương vừa đau lòng. Tay hắn không ngừng vuốt tóc An Ca, còn cúi đầu hôn bên tai, gò má, trấn an đối phương cũng tranh thủ xơ múi.
An Ca vẫn thấy sợ, lâu lâu nghe âm thanh kinh dị cũng giật mình.
Đột nhiên, hắn xuyên qua khe hở giữa tay mình và điện thoại, thấy có hai người đi vào ngồi xuống ghế tình nhân.
Hắn nằm nên tầm mắt tương đối thấp, chỉ có thể thấy chân của họ thôi.
Dáng chân thon dài, nhìn chất liệu của quần áo cũng biết giá trị không rẻ, hơn nữa hai người không giống đi từ cửa bên hông tới, giống như là đột nhiên xuất hiện giữa đường đi vậy.
An Ca tò mò, để điện thoại xuống, xoay đầu nhìn.
Vừa nhìn một cái, hắn liền bị hấp dẫn.
Một trong hai người có vóc dáng rất cao, cảm giác cũng cỡ Cố Sâm, nhưng mà… đây là anh tuấn? Đẹp trai?
An Ca không tìm được từ nào chính xác để hình dung gương mặt người này.
Đẹp, rất đẹp mắt, ngũ quan, gương mặt, mọi cử động đều là hoàn mỹ khiến người ta không khỏi rời mắt. Nhưng sự lạnh lùng ở giữa hai hàng chân mày, với không khí khiếp sợ còn lạnh hơn cả Cố Sâm nữa.
Khi hắn xuất hiện, không khí xung quanh bất giác lạnh xuống, giống như là băng hàn vậy.
Mà bên cạnh người đàn ông thì có một cậu bé, trông khoảng 18 – 19 tuổi.
Cậu bé chẳng qua chỉ tùy ý đứng bên cạnh, nhưng có thể làm người ta cảm giác rất ngầu, giống như một thiếu niên bướng bỉnh rất khó thuần phục.
Tóc mái của thiếu niên hơi dài, che đi mi mắt, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy đôi mắt sáng phía sau.
Người đàn ông đưa tay muốn vén tóc mái của thiếu niên, ngón trỏ còn chưa chạm tới đã bị thiếu niên nghiêng đầu né tránh.
Tay của người đàn ông dừng lại giữa không trung, thấp giọng hỏi, “Không thích chỗ này?”
Thiếu niên hé môi, nhẹ giọng nói, “Ồn quá.”
Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên bướng bỉnh, trên mặt lạnh lùng mang một chút dung túng, bàn tay thon dài rũ xuống nắm tay thiếu niên.
Một giây kế tiếp, hai người đàn ông biến mất.
Giống như đổi kênh TV vậy, hai người đàn ông cao lớn đang đứng chình ình ở đó, chưa hề chớp mắt một cái, biến thành hư không, chỗ ngồi trống trơn.
“Cố, Cố Sâm…”
Trong nháy mắt, lưng An Ca lạnh toát, da gà chạy toàn thân, giọng hắn run run, chui vào trong lòng Cố Sâm ôm lấy đối phương.
Cố Sâm cho là An Ca muốn thân mật với mình, đưa tay xoa tóc hắn, hỏi nhỏ bên tai, “Sao vậy bé?”
An Ca bắt đầu thở cũng run rẩy, “Lúc nãy có hai người đàn ông đứng đây, lại đột nhiên biến mất. Anh có thấy không?”
Cố Sâm cau mày, “Chỗ nào?”
Hắn ngồi nên tầm mắt rộng hơn, nếu như xung quanh có ai hắn sẽ nhìn thấy ngay. Với lại hàng ghế này hắn đã mua hết rồi, không thể nào có ai tới được.
An Ca đưa tay chỉ một cái ghế tình nhân gần đó, nói, “Ở đó, em nhìn thấy có hai người đàn ông.”
Cố Sâm: …
Tiêu rồi, cục cưng của hắn sợ ma tới bị ảo giác rồi.
Hắn đỡ An Ca ngồi dậy, dịu dàng nói, “Anh không nhìn thấy, đi, anh đưa bé về nhà.”
An Ca vẫn còn trợn to mắt nhìn chỗ hai người đàn ông biến mất, hắn tuy sợ ma nhưng hắn rất tôn trọng khoa học. Hắn không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng hắn cũng không thể không tin vào tai vào mắt mình. Lúc nãy hắn thật sự nghe thấy cuộc đối thoại của hai người đàn ông đó.
An Ca hoảng hốt bị Cố Sâm kéo ra khỏi rạp, thái độ của hắn bỗng nhiên trở nên kiên định, hỏi, “Không được, em muốn xem camera giám sát.”
Hắn muốn thông qua camera để xác nhận hắn chắc chắn nhìn thấy có người, nếu không chuyện này sẽ thành bóng ma trong lòng hắn cả đời.
Trong rạp được gắn nhiều camera, Cố Sâm lợi dụng quan hệ, để cả chủ rạp chạy tới, tự mình đưa hai người đến phòng giám sát.
Bọn họ ngồi trong rạp khoảng nửa tiếng, mà trong video, nửa tiếng đó cũng chỉ có hắn và Cố Sâm ngồi một mình trên khu ghế cho tình nhân, đến cuối cũng không hề có bất kì ai xuất hiện.
An Ca chính mắt nhìn thấy, hai người đàn ông đẹp mắt đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, không hề bị camera quay được.
Lần này An Ca lạnh toát cả người.
“Nhưng mà…” An Ca nắm lấy tay Cố Sâm, “Em nhìn thấy thật!”
Cố Sâm dỗ dành, “Anh biết rồi, tại bé mệt mỏi quá thôi, đi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi.”
Tay thì lặng lẽ lấy điện thoại nhắn tin hỏi bác sĩ tâm lý: Xem phim kinh dị bị ảo giác dọa sợ, làm sao để trấn an?
An Ca thật sự bị dọa, không dám rời xa Cố Sâm nửa bước.
Sau khi về đến nhà, đi tắm cũng muốn Cố Sâm ở cạnh, ngay cả đi vệ sinh Cố Sâm cũng phải đi theo, lúc ngủ thì càng ôm chặt hơn.
Cố Sâm không ngừng trấn an An Ca, nói là ảo giác, bảo hắn đừng sợ.
An Ca cứ không ngừng lặp đi lặp lại nói đó là ảo giác, trên đời này không có ma quỷ tồn tại. Nhưng trong đầu luôn không tự chủ nhớ tới hai người đàn ông cực đẹp kia, làm cách nào cũng không đẩy ra khỏi đầu được.
An Ca muốn tìm chuyện làm để quên đi cơn sợ, tốt nhất là hoàn toàn quên mất chuyện sợ hãi xảy ra trong rạp.
Cánh tay có lực của Cố Sâm, cơ ngực cường tráng khiến hắn có một tí ti cảm giác an toàn, cũng là chỗ duy nhất mà hắn có thể gửi thân, hắn ôm chặt Cố Sâm tìm sự an toàn, chủ động hôn đối phương.
Cho dù bị chìm trong sự cường thế nhưng An Ca cũng không né tránh, chỉ tìm cơ hội để hô hấp trong những khe hở, hắn mau chóng có phản ứng. Cố Sâm rất hiểu cơ thể An Ca, động tác vô cùng quen thuộc, bàn tay ấm nóng tới lui khiến An Ca run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Hình ảnh nhìn thấy trong rạp hoàn toàn biến mất không còn tí nào.
An Ca muốn cảm giác tê dại này tiếp tục, tìm nhiều cảm giác an toàn hơn. Hắn cắn Cố Sâm một cái, nhẹ nhàng nói một câu xen lẫn tiếng hô hấp gấp gáp, “Cố Sâm, hay là chúng ta thử một lần đi?”
Cố Sâm: ?!?!?!