Một bên ông vừa hận ba đứa con muốn gϊếŧ Duẫn Nam, một bên cũng không ngừng gọi điện liên lạc nhờ giúp ba người không bị xử phạt. Tuổi ông đã già, không còn quan tâm tới tiền bạc và quyền thế nữa, chỉ muốn những người có máu mủ ruột thịt với mình sống cuộc đời yên ổn, đầy quang vinh.
Cho nên dù xảy ra chuyện như vậy, ông một bên vừa trấn an Duẫn Nam, vừa muốn bảo đảm ba đứa con kia không đi tù. Bởi vì những đứa con của ông mang trên lưng những sai lầm mà ông phạm phải khi còn trẻ, là ông không chịu trách nhiệm cho cuộc sống phong lưu của mình gây ra.
Ông muốn trong mấy năm còn lại của mình có thể bồi đắp cho tất cả bọn họ, làm hết sức để cứu vãn gia tộc danh tiếng đã tan nát của Duẫn gia.
Ông cho đi rất nhiều điều kiện, cũng không ngừng phái luật sư đi đàm phán với An Thừa Lâm, chỉ cần An Thừa Lâm rút đơn tố cáo ba người con của ông, ông tình nguyện tặng cho An thị một khoản đầu tư kếch xù.
Cho đến khi ông nhận được tin, Duẫn Nam cầm tiền để thành lập công ty, toàn bộ bỏ vào An thị.
Duẫn Đông Minh cầm điện thoại, gào thét vào tai Duẫn Nam, “Con lấy tiền đưa cho An thị để làm gì?! Con suy nghĩ kỹ chưa! Là một tỷ! Con lập tức lấy tiền về cho ba!”
Duẫn Nam bị tiếng thét của ông làm tai ù ù, hắn cầm điện thoại giơ ra xa, lạnh nhạt nói, “Muộn rồi, tôi ký hợp đồng với An thị rồi.”
“Con!”
Duẫn Đông Minh giơ một tay che ngực, gương mặt già nua đỏ au, “Con biết rõ số tiền này là các nhà đầu tư tài trợ, con lại cầm đi xài lung tung, con bảo ba phải ăn nói với người ta như thế nào!”
“Ăn nói như thế nào?” Duẫn Nam chậm rãi đưa ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, “Lúc ông góp vốn cũng nói với các nhà đầu tư là hợp tác với An thị mà, bây giờ tôi đầu tư vào An thị, sao ông vẫn không hài lòng?”
Duẫn Đông Minh tức giận, “Con nói vậy mà nghe được?! Thành lập quỹ cho con với đem tiền bỏ vào An thị là hai cái khác nhau, sao mà so sánh được?! Con có phải…”
Giọng của Duẫn Đông Minh dần trầm xuống, “Con cố tình đưa tiền cho An Thừa Lâm, để ông ta đối phó với các anh của con đúng không?”
Duẫn Nam cười âm hiểm, hỏi ngược lại, “Ông nói gì tôi nghe không hiểu. Gϊếŧ người là phạm pháp, cảnh sát phải bắt tội phạm, liên quan gì tới An Thừa Lâm? Tôi nghe lời ông, tiếp xúc với An gia, làm bạn với An Ca, chẳng phải là để An gia giúp tôi củng cố địa vị sao? Thế nào, giờ tôi làm được rồi, mắc gì ông lại không vui.”
Duẫn Đông Minh giận dữ nói, “Đừng tưởng ba không biết con muốn làm gì! Tối hôm qua con kéo An Ca theo, là vì, là vì con muốn An Thừa Lâm đối phó với các anh của con!”
“Đúng vậy, con trai của nhà họ An thiếu chút nữa bị gϊếŧ, An Thừa Lâm làm cha tất nhiên sẽ đòi lại công bằng cho con mình. Nhưng ba tôi thì sao, ông ta vẫn đang tìm cách bao che cho tội phạm gϊếŧ người.” Tiếng cười của Duẫn Nam càng thêm chói tai, nghe vào mà rợn tóc gáy, “Tôi không có ai để dựa dẫm, chỉ có thể dựa vào mấy cách hèn hạ để tìm công bằng cho chính mình thôi.”
Tay cầm điện thoại của Duẫn Đông Minh run rẩy, tiếng thở gấp vang lên liên hồi, mang theo sự tức giận nhẫn nhịn, “Tiểu Nam, con nói, nói đi, con còn muốn làm gì nữa?!”
Duẫn Nam thở ra một hơi, không để ý tới câu hỏi của Duẫn Đông Minh, hắn nhìn trần nhà trong phòng khách vắng vẻ, giọng nói chậm rãi, “Tối qua tôi lại nằm mơ thấy mẹ. Thấy bà nhảy từ tầng 100 xuống, người nát bét tan tành, não giống như ruột dưa hấu, vung vãi trên đường. Bà chỉ còn một cánh tay nguyên vẹn, trên đó có một con mắt. Bà nói với tôi…”
“Tiểu Nam!” Duẫn Đông Minh cắt ngang lời hắn, giọng nói già nua run rẩy, “Con, con còn nhắc tới làm gì nữa. Bao nhiêu năm qua ba bồi thường cho con vẫn chưa đủ sao?”
Duẫn Nam cười haha, “Bà nói, ông là người đàn ông già nhất, xấu xí nhất, cũng là thời gian ngắn nhất mà bà từng quen. Nếu không phải ông bỏ nhiều tiền, thì bà chẳng thèm theo ông làm gì. Tôi đã xem video mẹ tôi quay cảnh ông làʍ ŧìиɦ với bà, đúng là mới ba giây đã ra. Ông nói xem tôi có nên công khai video này cho bàn dân thiên hạ xem không hahahahahaha!”
“Con điên rồi, con im miệng…”
Tiếng nói giận dữ của Duẫn Đông Minh dần chuyển sang gấp gáp, mấy chữ cuối giống như nén giận, không thể thở nổi để thốt lên…
Sau đó điện thoại vang lên tiếng “Lạch cạch”, di động rơi xuống đất.
Ngay lập tức có tiếng người gọi, “Duẫn lão tiên sinh! Duẫn lão tiên sinh!”
“Duẫn lão tiên sinh té xỉu rồi! Mau, mau gọi cấp cứu, gọi xe cấp cứu!”
Duẫn Nam giơ điện thoại ra xa, trong mắt mang ý cười, “Mới thế đã tức chết rồi?”
Sau đó hắn cúp máy ném điện thoại đi, trầm trầm nói, “Dễ chết như vậy thì tốt biết mấy.”
Số tiền kếch xù đầu tư vào AUM sẽ do An Ca toàn quyền chi phối. Sau khi hắn xác nhận tài khoản công ty, liền kêu gọi nhân viên vào họp, quyết định phương hướng đầu tư của khoản tiền này.
“Chuyền tiền dollar không cần đổi, đầu tư thẳng vào sàn giao dịch nước ngoài, dùng thị trường to lớn ở nước ngoài tốt hơn. Lâm Mãn và Tiểu Trương tiếp tục theo sát thị trường trong nước, những người khác giúp tôi làm báo cáo phân tích sàn giao dịch nước ngoài, điều tra thị trường cùng thu thập tin thời sự quốc tế.”
Phòng AUM không có phòng họp, An Ca ngồi trên bàn làm việc trong phòng mình, phân bổ công việc cho nhân viên ngồi xung quanh.
Trên gương mặt tuấn tú, nội dung nói ra đều mang sự nghiên cứu tìm hiểu kỹ càng, khiến ai cũng tín phục.
An Ca không có sự kiêu ngạo của thiếu gia nhà giàu, cũng không có sự xúc động và vội vàng của tuổi 23. Thái độ tỉnh táo và lý trí trong công việc khiến Lão Từ bọn họ bội phục vô cùng, không kiềm được đi theo bước chân của hắn, ghi nhớ từng câu hắn nói.
Sau khi cuộc họp kết thúc cũng đã tám giờ tối.
Mọi người bụng đói kêu ọt ọt, nhưng tinh thần thì hăng hái vô cùng. Thậm chí còn mong ngày mai đến nhanh một chút, để bọn họ nhìn An Ca dùng một tỷ có thể đem về bao nhiêu tài sản.
An Thừa Lâm phái vệ sĩ tới đón An Ca, đã chờ hắn ở ngoài hơn hai tiếng rồi.
An Ca nhìn đồng hồ, áy náy xin lỗi, “Xin lỗi đã để mọi người tăng ca, vốn định mời mọi người ăn tối, nhưng mà…”
Hắn không biết làm sao nhìn vệ sĩ đứng bên ngoài cửa kính gật đầu cười một cái, “Tình huống của tôi bây giờ hơi đặc biệt, tôi tốt nhất vẫn là chú ý an toàn, chờ qua khoảng thời gian này rồi, tôi nhất định sẽ mời mọi người ăn cơm. Chúc mừng team mới của chúng ta vừa thành lập!”
Hắn vừa nói xong, Lão Từ bọn họ đều hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng kịp:
Bọn họ bây giờ có một tỷ dollar!
Là phòng có nhiều tiền nhất An thị!
Là team do chính An tiểu thiếu gia dẫn dắt!
Bọn họ cũng sẽ không bị nói là phòng ban có hay không cũng được trong An thị nữa!
Lão Từ vốn đã có tuổi nhưng giờ phút này giống như vừa mới uống chén máu gà, đưa tay ra, “Nào! Vì team của chúng ta cố gắng lên!”
Mười người lập tức vây thành vòng tròn, tất cả đưa tay ra, đặt lên tay của Lão Từ, người cuối cùng là An Ca. Mọi người đặt tay lên nhau, hô lên, “Cố gắng! Cùng cố gắng!”
…
Lúc An Ca trở về nhà đã là chín giờ tối.
Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa cơm, chẳng qua An Thừa Lâm và Tề Tĩnh đều đang ngồi chờ An Ca về ăn chung.
Cố Sâm cũng ở đây.
An Ca xin lỗi, “Cả nhà khỏi chờ con, cứ ăn trước đi.”
Tề Tĩnh nhận lấy cặp sách của hắn, cùng hắn vào bàn ngồi, “Không sao, khó khăn lắm con với Cố Sâm cùng tới, một nhà bốn người ăn cơm vui biết bao.”
Một nhà bốn người…
An Ca nghiêng đầu nhìn Cố Sâm ngồi bên cạnh, Cố Sâm cũng quay lại nhìn hắn.
Trông không hề có một chút mất hứng vì mấy lời này quấy nhiễu.
An Thừa Lâm gắp thức ăn cho An Ca, hỏi, “Con nói đi, con làm sao để Duẫn Nam đầu tư vào An thị? Con coi chừng lại bị nó lợi dụng nữa.”
An Ca rất đói bụng, vùi đầu ăn cơm, “Con nói với hắn, nếu không đầu tư vào An thị, con sẽ nói ba rút đơn tố cáo mấy ông anh của hắn.”
An Thừa Lâm sợ run, giơ tay đánh vào đầu hắn một cái, không biết làm sao cười nói, “Thằng nhóc thúi, cũng biết học xấu nữa.”
An Ca hừ một tiếng, “Không thể để hắn lợi dụng nhà mình như vậy, cũng không thể để mẹ bị kinh sợ như thế được.”
Tề Tĩnh than thở, “Mẹ không sao, bản thân đừng rước lấy phiền phức là được rồi.”
An Thừa Lâm suy nghĩ một chút, cười nhạt, “Gây chuyện ngược lại cũng không sợ, chỉ là tiền của Duẫn Đông Minh cho Duẫn Nam thành lập công ty, bây giờ đã thành cổ phần của An thị. Ông già Duẫn không biết sẽ không cam tâm thế nào.”
An Ca: “Con cũng không phải cầm tiền không của hắn, ngày mai mở sàn là có thể kiếm tiền hoa hồng cho hắn rồi. Duẫn Nam nên vui mới phải.”
Tề Tĩnh vui vẻ, “Tiểu Ca của mẹ có tự tin vậy sao?”
Trên mặt An Thừa Lâm mang vẻ mặt tự hào, “Bà không biết đâu, Tiểu Ca vào phòng AUM hai ngày, ngày nào cũng tạo kỷ lục cao nhất. Lão Từ khâm phục khẩu phục, bây giờ hoàn toàn nghe theo lời chỉ huy của nó.”
Tề Tĩnh: “Ai da, con trai mẹ giỏi thế, bận rộn cả ngày rồi, mau ăn đi con.”
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, chỉ có Cố Sâm không nói gì.
Trừ lúc nói chuyện với hai ông bà vô cùng khách sáo, đối với An Ca thì trông như mất hứng, nhất là khi vào phòng ngủ, Cố Sâm càng tỏ ra lạnh lùng hơn.
Mình đắc tội gì với ông thần này sao?
An Ca suy nghĩ một chút, chắc là tại mình về trễ quá, Cố Sâm không thích chờ cùng ba mẹ mình. Hắn vừa cởϊ áσ vest, vừa thương lượng với Cố Sâm, “Thật ra thì anh không cần ở cùng tôi. Ba mẹ tôi không biết anh bận rộn, cũng cảm kích anh đã cứu tôi. Nhưng mà anh không cần giả bộ, ba mẹ tôi cũng không nói gì đâu.”
Sau khi nói xong, hắn cảm giác người kia càng lạnh hơn.
An Ca: …
Hắn cười haha nói, “Dù sao anh ở nhà tôi làm ảnh hưởng đến công việc của anh, tôi cũng áy náy.”
Cố Sâm nhìn hắn, một lúc lâu mới trầm giọng nói, “Là cậu chủ động muốn hợp tác với Duẫn Nam? Tại sao?”
An Ca: “Vì hắn có tiền, một tỷ đó, còn là dollar nữa!”
Cố Sâm: “Nhưng tiền đó cũng không phải của hắn.”
Trong giọng nói mang sự khinh thường, cũng như có chút bất mãn.
“Tôi biết là do Duẫn Đông Minh góp vốn.” An Ca giải thích, “Chủ yếu là phòng AUM của An thị không đủ vốn để chạy. Tôi dùng tiền của hắn đánh ra, là để cho những nhà đầu tư khác biết bỏ tiền vào An thị sẽ không lỗ, cả vốn lẫn lời tôi cũng sẽ trả lại cho hắn.”
An Ca vừa lấy quần áo ngủ, vừa cười nói với Cố Sâm, “Dĩ nhiên nếu Cố tổng coi trọng tôi, cũng có thể bỏ tiền vào An thị.”
Trông vô cùng tự tin, giống như chuyện bắt tay vào kiếm tiền với hắn là chuyện nhỏ.
Cố Sâm vẫn trông như mất hứng không vui, nhưng thấy An Ca định đi tắm thì hắn vén tay áo lên muốn đi cùng.
“À, hôm nay không cần phiền tới Cố tổng.” An Ca cười, từ trong túi đựng laptop lấy ra cuộn bọc đồ ăn, giơ lên cho Cố Sâm nhìn, “Lát nữa tôi bọc vết thương lại, sẽ không dính nước được. Với lại vết thương cũng lành bớt rồi, không cần cẩn thận tới vậy.”
Nói xong hắn xoay người đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Cố Sâm mang vẻ mặt phức tạp, vểnh môi trông như muốn cười, lại như muốn nói cái gì, nhưng vẫn nén lại không nói ra.
Kết quả chưa tới hai phút, An Ca đột nhiên đẩy cửa phòng tắm, thò đầu ra nói, “Cố tổng, tôi quên lấy qυầи ɭóŧ rồi, anh giúp tôi lấy được không? Ở trong tủ quần áo đó.”
An Ca trần như nhuộng núp sau cánh cửa, lộ ra một nửa bả vai, dưới ánh đèn của phòng tắm làm làn da hơi sáng bóng lên.
Hô hấp của Cố Sâm trở nên hơi khó khăn, sau đó hắn nhắm mắt thở ra một hơi, xoay người đi tới tủ quần áo của An Ca.
Kết quả mới mở cửa tủ ra, An Ca đột nhiên kêu lên, “A, không cần, không cần, tự tôi lấy!”
Hắn lật đật lấy khăn tắm quấn vào, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm.
Nhưng đã quá muộn, Cố Sâm đã thấy qυầи ɭóŧ trong tủ, đủ loại màu sắc đủ loại hoa hòe.
Nguyên chủ có sở thích sưu tầm qυầи ɭóŧ, trong tủ quần áo đã ngăn ra thành một bên chuyên treo đủ loại qυầи ɭóŧ nam tình thú, đủ loại màu sắc, khiến cho người ta hoa cả mắt.
An Ca lần đầu tiên thấy nhìn thấy đã nghĩ mình ếch ngồi đáy giếng, kiến thức ít ỏi. Nhưng hắn không có thời gian dọn dẹp lại, bây giờ còn bị Cố Sâm nhìn thấy!
Hắn chạy tới định đóng cửa tủ lại, thốt lên, “Đừng đừng đừng, cái này không phải của tôi!”
Khi mở cửa tủ ra Cố Sâm rất sửng sốt, sau đó trên gương mặt lạnh nhạt xuất hiện nụ cười. Hắn lấy từ trong tủ một chiếc quần chữ đinh (丁) in hình da beo, cầm giơ lên cao, hỏi ngược lại, “Để ở trong tủ của cậu, không phải của cậu thì của ai?”
Một chiếc quần da beo giơ lên cao, trông như một mặt cờ treo trên cánh tay dài của Cố Sâm, càng khiến An Ca thêm lúng túng xấu hổ.
Hắn vốn định chạy tới lấy lại, một tay giữ khăn tắm, một tay giơ lên nhảy nhảy muốn giật lại chiếc quần, “Đừng phá, trả lại cho tôi!”
Cố Sâm nhìn An Ca có nhảy cũng không với tới, tâm trạng càng thêm vui vẻ, “Tối nay cậu định mặc cái này?”
“Không phải! Anh đừng nói bậy!” An Ca quýnh lên, càng dùng sức nhảy. Nhưng sơ ý làm chân trượt một cái, thân thể nặng nề ngã về phía Cố Sâm.
Cố Sâm sợ An Ca bị ngã, theo bản năng choàng cánh tay giữ chặt eo An Ca. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, giống như cái ôm thân mật.
“Bộp” một tiếng, chiếc khăn tắm quấn ngang hông An Ca rơi xuống đất.
Đồng thời, cánh cửa vốn không đóng lại đột nhiên bị Tề Tĩnh đẩy vào, trong tay bà cầm khăn tắm và quần áo ngủ chuẩn bị cho Cố Sâm.
Cố Sâm: …
Tề Tĩnh: …
An Ca cuối cùng cũng cướp được chiếc quần da beo, không để ý tới khăn tắm rơi xuống đất, càng không để ý tới eo mình bị Cố Sâm ôm. Một tay vịn lên vai Cố Sâm, hung hăng nói, “Đừng hiểu lầm, tôi sẽ không mặc cái này!”
Cố Sâm ho khan một tiếng, nói, “Mẹ mình kìa.”
An Ca: !!
Hắn nghiêng đầu nhìn ra cửa phòng ngủ, Tề Tĩnh đang mở to mắt nhìn Cố Sâm ôm An Ca không mặc quần áo.
Bà bừng tỉnh, để đồ xuống, lui ra sau, “Trời ơi, tiếp tục, tiếp tục, hai đứa tiếp tục đi.”
An Ca tránh thoát khỏi cánh tay Cố Sâm, nhặt khăn tắm lên quấn lại chạy ra cửa, “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm!”
Tề Tĩnh vừa trốn vừa kêu, “Biết, biết, mẹ hiểu mà.”