Nội dung trong cuộc họp của hội đồng quản trị sẽ không được ghi thành báo cáo gửi cho toàn công ty xem. Nhưng sẽ có không ít người kể lại chuyện trong cuộc họp với trợ lý tâm phúc của mình hoặc thư ký, trợ lý sẽ kể lại cho nhân viên thân thiết.
Vì thế mấy lời này sẽ từ một đống lửa nhỏ từ từ cháy thành một đống lửa to, lan cả khu rừng.
Đến trưa, gần như cả công ty đều biết An Ca sắp trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong hội đồng quản trị, càng có thể trở thành người thừa kế tiếp theo của An thị.
Mặc dù mọi người cũng đã đoán trước khi An Ca đến công ty, nhưng sự thật một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người, lòng tin mới vững chắc hơn.
Lần này ánh mắt của mọi người nhìn An Ca đã không còn giống trước.
Nhân viên vào giờ cơm trưa tụ tập trong phòng ăn, bàn luận sôi nổi.
Mấy cậu nhân viên trẻ:
“Mấy người nhìn mắt tôi đi, đỏ tới độ sắp viêm kết mạc luôn rồi.”
“Cho nên có vài chuyện không phải ước ao là có được. Năm tôi 23 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, cầm đồng lương ba bọc ba đồng sống qua ngày, còn thái tử gia của chúng ta thì trị giá mấy tỷ.”
“Cho nên, đầu thai là một môn kỹ thuật, ai bảo ban đầu cậu không đầu thai vào nhà giàu làm gì.”
Mấy cô gái ở bên cạnh cười khúc khích nói, “Nè, để tui lấy gương ra cho mấy anh soi.”
Mấy cậu nhân viên không hiểu, “Là sao? Soi gương gì?”
“Để xem sự chênh lệch giữa thiếu gia với các anh, còn đầu thai là một môn kỹ thuật? Bủn xỉn như mấy anh mà đòi đầu thai vào nhà giàu. Tiểu thiếu gia của An thị chúng ta cho dù không dựa vào gia đình, bước vào giới giải trí thôi cũng đủ nghiền nát bao nhiêu nghệ sĩ nam rồi, trở thành minh tinh tỏa sáng trong lòng công chúng.”
“Huống chi tiểu thiếu gia là dựa vào thực lực, các anh kéo nổi mấy tỷ tiền đầu tư không? Các anh có thể vực dậy một ban ngành, tăng lợi nhuận lên 5000% không? Đừng ngồi ở đây mọc nấm nữa.”
“Không chỉ có thực lực, còn có hôn nhân nữa. Đừng quên chồng người ta là nam thần quốc dân, Cố Sâm người nối nghiệp có thực lực nhất của Cố thị.”
“Trời má, nhắc mới nhớ. Sau này một là tổng giám đốc của An thị, một là tổng giám đốc của Cố thị, hai người kéo nhau lên sao Hỏa đi.”
Đang bàn luận ầm ĩ, trước cửa phòng ăn xuất hiện hai người đàn ông — Tiểu Trương và Lâm Mãn thuộc phòng AUM.
Sau khi nhìn thấy hai người, trong phòng ăn đột nhiên im bặt.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cả hai.
Tiểu Trương lắc đầu, nói với Lâm Mãn, “Thấy chưa, bình thường chả ai để ý chúng ta, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta nhìn chằm chằm như vậy. Tất cả đều là nhờ hào quang của Tiểu An tổng.”
Bên cạnh có người anh em chơi thân với Tiểu Trương lặng lẽ kéo hắn, nói, “Ê, tin đồn là thật hả, Tiểu An tổng của chúng ta thật sự đối chọi với Quách tổng? Còn nữa… chuyện hội đồng quản trị, cũng là thật?”
Tiểu Trương vào công ty đã lâu, xem như cũng là lão làng, hắn tỏ ra cao thâm khó lường, nói, “Những cái này có phải thật không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là, sáng nay phòng chúng tôi kiếm được năm mươi triệu lợi nhuận cho công ty trong ba tiếng, riêng Tiểu An tổng kiếm được bốn mươi triệu.”
“Cái ŧɦασ má, thiệt hay giả, sao mà làm được?!”
Tiểu Trương nói tiếp, “Tôi còn biết, Tiểu An tổng làm việc một ngày mười tám tiếng, ban ngày thì xem thị trường trong nước, ban đêm là thị trường quốc tế, gần như không ngừng kiếm tiền cho phòng ban chúng tôi. Các cậu có phải cảm thấy lợi nhuận 5000% là con số không tưởng đúng không, tôi nói cho các cậu biết, khoảng mấy hôm nữa là phòng chúng tôi đạt được mục tiêu này rồi.”
Mấy người nghe lời hắn nói mà trợn mắt há mồm, “Một ngày làm mười, mười tám tiếng?! Ma cuồng công việc hả, má ơi!”
Tiểu Trương vỗ lên đầu người anh em, nói lời thấm thía, “Trước khi ước mơ thành người ta, cậu phải xem lúc cậu tán gái chơi game thì người ta làm cái gì. Mắt đỏ cũng vô ích, người phàm như chúng ta có đầu thai vào nhà giàu thì cũng chỉ là bánh bao thôi.”
Trong phòng làm việc của An Thừa Lâm, hai cha con đang ngồi ăn cơm với nhau.
Sau khi trợ lý rời khỏi phòng, An Ca cầm đũa gắp cà chua bi trong dĩa salad, thử thăm dò, “Ba, lúc nãy ba nói trong phòng họp là giúp con giải vây với Quách Thuần hay là nghiêm túc vậy? Còn nữa, cổ phần của Từ Khải ba mua hết thật sao?”
An Thừa Lâm liếc hắn một cái, “Dĩ nhiên là nghiêm túc. Từ Khải khi còn sống mang một bụng dao găm với chúng ta, ai biết được người nhà của hắn có cùng suy nghĩ hay không. Trên danh nghĩa hắn giữ cổ phần của An thị, cũng tương đương nắm tiền đặt cược của chúng ta trong tay, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người của hắn được, phải thu về toàn bộ.”
An Ca nghi ngờ, “Vậy… người nhà của hắn chịu bán cho ba không?”
An Thừa Lâm cười nhạt, “Thiếu tiền dĩ nhiên là muốn bán những thứ có thể bán được, bao gồm cả cổ phần. Với lại cách để làm bọn họ thiếu tiền có rất nhiều, cho nên bây giờ cả nhà họ Từ lẫn công ty của Từ Khải đều đang trong tình trạng đứt vốn, khiến bọn họ không thể không bán cổ phần của An thị được.”
An Ca nghe thấy dao kiếm giấu trong cuộc chiến thương trường, nuốt nước miếng một cái, hỏi, “Có phải ba đã làm gì không?”
An Thừa Lâm ăn một miếng, ngẩng đầu nhìn An Ca, “Những cái này phải cám ơn vị kia của con. Cố Sâm, thủ đoạn của nó đúng là…”
An Thừa Lâm dừng một chút, trong lòng vẫn còn hơi sờ sợ, “May là nó không phải kẻ thù.”
An Ca ngạc nhiên, “Ảnh đã làm gì?”
Khoảng thời gian này Cố Sâm không hề nhắc lại chuyện của Từ Khải với hắn. Mỗi ngày hắn gặp Cố Sâm là chiều nào cũng cẩn thận mua hoa, mua đồ ăn vặt, mua trà sữa cho mình.
Sau đêm ở thung lũng trở về, Cố Sâm trở thành một thanh niên não tàn chỉ biết lấy lòng An Ca. Không nghĩ tới ở sau lưng lại làm nhiều chuyện như vậy, còn khiến An Thừa Lâm sợ nữa.
An Thừa Lâm nói, “Trong này có liên quan tới nhiều lợi ích, ba nói chắc con cũng không hiểu, tốt nhất là tan ca con về nhà hỏi nó đi.”
An Ca gật đầu, hắn quả thật muốn hỏi Cố Sâm đã làm gì.
“Vậy muốn mua cổ phần của Từ Khải thì cần bao nhiêu tiền, ba với mẹ có nhiều vốn lưu động vậy sao?”
Giá trị con người của An Thừa Lâm và Tề Tĩnh cộng lại hơn mười tỷ, nhưng đây là trị giá mà thị trường cổ phần đánh giá, chứ không phải đổi trực tiếp thành vốn lưu động. Bây giờ hai người muốn mua lại cổ phần của Từ Khải đưa cho An Ca, số tiền lớn như vậy, bọn họ làm sao có thể kiếm đủ tiền trong thời gian ngắn được.
An Thừa Lâm dừng đũa, cười hỏi, “Con bận tâm đến chuyện này? Cổ phần trong tay Từ Khải bây giờ tính ra khoảng hơn hai tỷ, ba với mẹ đúng là không thể trong thời gian ngắn lấy ra số tiền lớn như vậy. Nhưng An gia có nhà, Tề gia cũng có. Tổ tiên của chúng ta mấy đời truyền xuống, tùy tiện đem đi cầm cho ngân hàng cũng mấy được mấy tỷ.
“Năm nay là năm tuổi của con, ba với mẹ cũng tính tặng quà cho con, vừa may có cổ phần xem như là quà sinh nhật tuổi 24 tặng con.”
An Ca nghe xong nhíu mày.
Ý của ba hắn là, muốn cầm nhà cũ của An gia và Tề gia đi thế chấp, lấy ra một số tiền lớn, chỉ làm quà sinh nhật tặng hắn.
Hắn muốn điều tra nội bộ của An thị có nhân tố nào không ổn, thì nhất định phải sớm xây nền móng trong công ty.
Trở thành thành viên của hội đồng quản trị đúng là cách hiệu quả nhất, nhưng trên căn bản là xây dựng từ tiền của ba mẹ.
An Thừa Lâm thấy An Ca nhíu mày, hỏi một tiếng, “Sao thế, con không muốn?”
An Ca quyết định dứt khoát, “Muốn chứ!”
An Thừa Lâm cười một tiếng, đánh hắn một cái, “Thằng nhóc thúi! Được tặng quà to như vậy thì phải vui vẻ lên chứ.”
An Ca rũ mắt, “Cám ơn ba.”
Hắn dĩ nhiên muốn vào ban hội đồng quản trị, trở thành nhân vật có thể can dự quyết định mọi việc của An thị. Nhưng hắn không muốn ba mình bỏ số tiền lớn như vậy, hắn muốn dựa vào bản thân có thể góp bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Tan ca xong về nhà, An Ca lập tức chui vào phòng mình, bắt đầu sửa sang lại vốn mình đang có.
Trước mắt khoảng tiền lớn nhất là do đầu tư cho Cố Sâm.
Vì hắn lục tục lấy tiền bỏ vào công ty của Cố Sâm, mới qua mấy tháng đã tăng gấp mấy lần, bây giờ rút ra có thể lấy được hơn một trăm triệu, cộng thêm tiền gửi trong ngân hàng cũng chưa tới hai trăm triệu, đem so với hai tỷ đúng là nhỏ nhặt không đáng kể.
Làm sao mới có thể mau chóng kiếm được một tỷ tám đây…
An Ca nghĩ tới đây, đột nhiên thấy buồn cười — Sau khi đến thế giới này, hắn thích ứng thật là nhanh.
Tự nhiên cảm thấy một tỷ tám rất dễ kiếm?!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Cố Sâm vang lên, “An Ca, em có ở bên trong không?”
An Ca đang rầu rĩ vì tiền, ngồi dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, miễn cưỡng nói, “Vào đi.”
Cửa mở ra một nửa, Cố Sâm cao to xuất hiện trước cửa. Trông như vừa tắm xong, đổi quần áo trong nhà rộng rãi, hắn đi tới sau ghế An Ca, hai tay đặt lên vai, ấn nhẹ, hỏi, “Có đói không? Em muốn ăn cơm chưa?”
Giọng nói trầm trầm bên tai, mang dư âm khàn khàn đặc biệt của Cố Sâm.
Mà bả vai hắn được xoa bóp, bắp thịt căng cứng vì ngồi máy ví tính nhiều cũng được thả lỏng. An Ca càng lười hơn, xung quanh thoang thoảng mùi sữa tắm và dầu gội trên người Cố Sâm, khoan khoái hỏi, “Bữa tối đã nấu xong rồi?”
“Ừ.” Cố Sâm cúi đầu, hôn nhẹ lên trán An Ca, “Chuẩn bị xong rồi, món ăn chính là tôm hùm nướng phô mai Úc mà em thích, tôm hùm là sáng nay đưa tới, chắc chắn là đồ tươi.”
Ống tay áo mềm mại vì cúi đầu nên chạm vào má An Ca, lành lạnh rất thoải mái, giống như nụ hôn của Cố Sâm, làm trong lòng cũng thư thái.
An Ca cười hỏi, “Bữa cơm xa xỉ như vậy, em phải trả cho Cố tổng bao nhiêu tiền đây?”
Cố Sâm vẫn duy trì thế đứng phía sau, hai tay xoa bóp bả vai An Ca, khom người xuống, hôn thêm một cái lên trán rồi nói, “Chỉ cần em thích ăn, bao nhiêu tiền cũng đáng.”
Hắn nói rất nhỏ, tiếng nói phát ra giống như thở vậy thôi, chậm chậm khàn khàn, thậm chí còn có chút hấp dẫn.
Lời ân ái còn dùng giọng này, khiến cho An Ca tê rần cả người.
Mà giây kế tiếp, Cố Sâm hôn lên mí mắt An Ca, chóp mũi, cuối cùng đến môi thì ngừng lại, nhẹ giọng hỏi, “An Ca… tối nay có qua phòng anh ngủ không?”
An Ca bật cười.
Hắn đẩy hai tay Cố Sâm ra, xoay ghế lại nhìn thẳng đối phương.
Hắn vẫn ngồi trên ghế, hơi nghiêng người, đôi mắt xảo quyệt nhìn Cố Sâm, cười hỏi, “Muốn ngủ với em? Giống như hôn em?”
Vừa nói hắn vừa cởi cúc áo, từ trên xuống từng cái một, cả quá trình đều nhìn Cố Sâm cười.
Gương mặt mềm mại trắng trẻo, hàng lông mày nhướng lên mang theo chút ma mị, đôi mắt sáng chuyển động hiện lên nét cười khiêu khích, đôi môi hồng hào cong lên.
Một chàng trai vốn tuấn tú, thái độ khoe khoang càng lộ ra tà khí.
Nhất là cơ thể gầy gò đơn bạc dần lộ ra trước mặt, có thể làm cho người ta đạt tới trình độ điên cuồng cao nhất.
Hắn đưa tay chỉ vào cổ họng mình, “Anh muốn hôn ở đây?”
Chỉ lên xương quai xanh, “Ở đây?”
Hắn hơi vén áo sơmi ra, “Còn muốn hôn… ở đây?”
Con ngươi Cố Sâm co lại, hô hấp bắt đầu không theo đúng tiết tấu, hắn khó khăn gọi, “… An Ca.”
Xung quanh bỗng nhiên nóng lên, không khí sặc mùi du͙ƈ vọиɠ.
An Ca cười khẽ, nhấc chân đè lên bụng Cố Sâm ngăn lại, mũi chân hơi dùng sức đẩy đối phương ra. Gương mặt tuấn tú hất lên, cười tùy ý nói, “Trả tiền thù lao thì em cho hôn, một cái một trăm triệu, chịu hay không?”