• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Sâm đánh Triệu Mặc vừa ác vừa nặng, An Ca nhìn mà sợ. Hắn thấy máu chảy ra len vào gạch sứ, hòa tan vào nước thành một vũng đỏ, trông mà giật mình.

An Ca đang ngâm trong hồ liền bơi về phía này, nhoài người lên bờ, nói với Cố Sâm, “Anh đừng hiểu lầm… Hắn cũng không làm gì.”

Cố Sâm vẫn ấn đầu Triệu Mặc xuống nền, nhưng đưa lưng về phía An Ca, cất giọng nói, “Em lên bờ trước đi.”

“Ờ…”

An Ca giờ mới nhớ ra mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm trong hồ, trông Cố Sâm tức giận tới mức hung hăng như vậy, chắc là lại ghen rồi. Ấn đầu Triệu Mặc xuống, đại khái là không muốn để Triệu Mặc thấy mình không mặc đồ.

An Ca đỡ trán — Cái đồ đàn ông chủ nghĩa thân sĩ đáng chết này.

Vừa lúc cả hai đều không nhìn An Ca, hắn không một chút áp lực từ từ leo lên, dưới chân tích nước đi dọc bờ hồ, từng bước đi qua.
Lúc đi ngang qua Cố Sâm, thấy bóng lưng của Triệu Mặc bị đè dưới đất không nhúc nhích được, trong lòng An Ca chợt nổi lên một cảm giác an toàn chưa từng có. Hắn há miệng định nói gì đó nhưng không nói được gì. Cuối cùng chỉ đành khuyên một câu, “Anh ra tay nhẹ thôi, coi chừng đánh chết hắn.”

Cố Sâm vẫn không xoay đầu nhìn An Ca, hắn chỉ nghe tiếng nước rào một tiếng khi An Ca leo lên, cùng tiếng bước chân tích nước khi giẫm lên gạch sứ. Còn có lúc An Ca đi ngang qua hắn, cơ thể bị nước nóng ngâm bốc ra khí ấm bao lấy hắn.

Bằng tưởng tượng, hắn cũng biết An Ca đứng phía sau đang trông như thế nào.

Cố Sâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Tay ấn đầu Triệu Mặc càng dùng sức, trầm giọng nói, “Đi mặc quần áo vào.”

Triệu Mặc đại khái bị đánh ngất, nằm dưới đất một lúc lâu mới kêu lên, “Má!”
An Ca vừa mới trùm khăn lên: …


Triệu Mặc anh bị như vậy rồi còn mắng người, tôi làm sao cứu nổi anh.

Quả nhiên hắn thấy Cố Sâm lập tức dùng sức bẻ cánh tay Triệu Mặc, giơ tay lên định đấm một cú vào mặt Triệu Mặc.

Triệu Mặc hô lên, “Cố tổng, anh dừng tay! Tôi vừa rồi cũng là vì cứu em họ anh, Đới Chí Hào đó!”

Đới Chí Hào?

An Ca đang tìm quần áo cũng khựng lại.

Đới Chí Hào không phải là em họ của Cố Sâm, mới vừa gặp trên đường sao, muốn đi chung nhưng bị Cố Sâm từ chối mà. Thằng bé gặp chuyện gì?

Nghe thấy cái tên này, Cố Sâm cũng ngừng lại. Nhưng tay ấn đầu Triệu Mặc không hề giảm lực đi, trầm giọng hỏi, “Nó làm sao?”

Triệu Mặc bị buộc dán mặt xuống sàn, cắn răng giải thích, “Thằng bé ở phòng bên cạnh chính là em họ anh, Đới Chí Hào. Tôi là do cậu ta gọi tới.
Bạn trai cậu ta là Từ Khải, tôi và cậu ta đang định vào việc thì Từ Khải nghe tin đột nhiên xông vào. Vì không để Từ Khải biết Đới Chí Hào cằm sừng mình, tôi mới chạy qua đây. Mới vừa rồi tìm anh là Từ Khải đúng không? Nếu tôi không trốn kịp thì chuyện em họ anh mua ‘vịt’ sẽ bị bạn trai cậu ta phát hiện. Không cám ơn tôi thì thôi, mà còn… A!”

Tay đè đầu Triệu Mặc của Cố Sâm càng dùng sức hơn, nói, “Ăn nói cho sạch sẽ vào!”

Triệu Mặc đại khái vì đau quá, hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới nói, “Anh thả tôi ra trước đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện!”

Cố Sâm không nhúc nhích, lạnh giọng hỏi, “Sao cậu biết Từ Khải là bạn trai của Chí Hào? Là ai nói?”

Triệu Mặc nói, “Chuyện này anh hỏi em họ anh là được mà. Tôi… nếu không phải bị anh đánh gần chết, tôi sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin của khách hàng. Anh buông ra đi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cố Sâm không hỏi lại nữa, hàng mi nhíu lại ra vẻ trầm tư, nhưng tay vẫn không có dấu hiệu thả ra.

Ở bên này, An Ca vừa tìm quần áo vừa nghe cuộc đối thoại của hai người, không ngừng lắc đầu than thở: Giới nhà giàu thật loạn.

Thấy Triệu Mặc thê thảm, hắn lại cảm thấy nếu mình không ăn mặc tử tế, Cố Sâm sẽ không để Triệu Mặc đứng lên. Vì thế hắn lấy đại một bộ rộng rãi mặc vào, nói, “Cố Sâm, tôi mặc quần áo vào rồi, anh thả hắn ra đi.”

Quả nhiên, Cố Sâm nghe xong liền thả Triệu Mặc ra.

Triệu Mặc rốt cuộc cũng thoát.

An Ca lại tìm một bộ cho Triệu Mặc, lúc định đi qua ném cho hắn thì bị Cố Sâm ngăn lại, nhíu mày hỏi, “Hắn có tư cách gì được mặc quần áo của em?”

An Ca nhìn về phía Triệu Mặc đứng cạnh hồ nước nóng, “Cũng không thể để hắn không mặc gì như thế được?”
Triệu Mặc cuối cùng cũng được đứng lên, đang ngửa mặt lên cầm máu mũi.

Bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, làn da màu mật khỏe mạnh đều lộ ra, cơ bắp tráng kiện, vai rộng mông cong, xương sống lưng thẳng tắp.

Chỉ có thể nói, không hổ là dáng người mẫu.

An Ca nhịn không được dừng ánh mắt trên người Triệu Mặc thêm một lúc.

Cố Sâm mím môi, đi hai bước tới, cơ thể to lớn chắn hết tầm mắt của An Ca. Còn nâng tay bưng mặt An Ca chỉ vào phía phòng khách, nói, “Em ra phòng khách chờ đi, để anh nghĩ cách.”

Lúc nói chuyện, hai tay giống như đang cố gắng nhịn xuống, gân xanh nổi hết lên, nhưng tay để trên gò má An Ca cũng chỉ nhéo má giống như nhào nặn đất sét vậy.

Thấy An Ca cau mày “A” một tiếng, hắn mới buông ra, vỗ lên lên cánh tay, dụ dỗ, “Đi đi.”

An Ca: …

Vừa rồi An Ca cũng xem như là lừa gạt Cố Sâm, trong lòng cũng có chút áy náy. Bây giờ cũng chỉ có thể đứng im để người ta nhéo má mình, ngoan ngoãn đi ra phòng khách ngồi chờ.
Cố Sâm lấy áo choàng tắm có sẵn trong tủ, ném cho Triệu Mặc, bảo, “Mặc vào rồi cút ra ngoài nói chuyện.”

Triệu Mặc vừa rồi bị Cố Sâm đánh ác như vậy, nhưng ngoại trừ trán với mũi bị bầm đỏ ra, từ trên xuống dưới đều toát lên sự nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời. Khoác áo choàng tắm lên người ra ngoài, vạt áo theo bước chân đong đưa làm lộ đôi chân thon dài.

Triệu Mặc đi ra phòng khách, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Cố Sâm và An Ca, “Tôi sẽ nói thông tin của khách hàng cho hai người, sẽ không giấu diếm gì cả. Cố tổng muốn biết cái gì thì hỏi đi.”

Cố Sâm hỏi, “Chí Hào bắt đầu qua lại với Từ Khải từ lúc nào?”

Triệu Mặc suy nghĩ, “Chắc là mấy tháng trước?”

“Thời gian cụ thể!” Cố Sâm lạnh giọng nói, “Lúc đó Chí Hào đã qua sinh nhật 18 tuổi chưa?”
Triệu Mặc vừa nghe xong thì cười nói, “Cái này anh phải tự hỏi em họ của mình, dù sao tôi cũng đâu có biết sinh nhật của khách hàng. Tôi chỉ biết là Chí Hào thiếu gia phát hiện Từ Khải nuôi minh tinh ở ngoài, ghen tức muốn trả thù nên mới gọi tôi. À đúng rồi!”

Triệu Mặc đột nhiên cảnh giác nói, “Tôi cảm thấy anh nên qua gõ cửa phòng Từ Khải đi, em họ của anh cũng không phải đối thủ của tên biếи ŧɦái đó, nói không chừng đang bị người ta ngược đó.”

An Ca hốt hoảng, hắn vội vàng hỏi Cố Sâm, “Từ Khải là ai vậy? Dám đụng vào em họ của anh?”

Cố Sâm lạnh lùng nói, “Chồng trước của cô anh.”

An Ca “Hả?” một tiếng, chồng trước của cô Cố Sâm, bây giờ lại ở chung với con trai của dì Cố Sâm, còn cắm sừng nhau nữa!

Hắn chỉ có thể nói: Giới nhà giàu thật loạn.
Cố Sâm ước chừng rất lo em họ mình xảy ra chuyện, cầm điện thoại bấm gọi vào một số. Khi đối phương bắt máy, hắn rất bình thản nói, “Từ tổng, tôi vừa nghe chú hai bọn họ đang thảo luận muốn mở một hạng mục. Ngài có muốn qua một chuyến không?”

Giọng nói của Cố Sâm nghe thì thấy vui, nhưng mặt thì lạnh như tờ.

Ở đầu dây bên kia, không biết Từ Khải nói cái gì, Cố Sâm phát ra giọng mũi cười khẽ, “Ngài không có ở đây, mọi người cũng không thảo luận được gì, vẫn phải dựa vào ngài làm chủ.”

“Đúng, bọn họ đang ở lầu hai tiếp khách.”

Cúp điện thoại, Cố Sâm liền nhắn tin cho Đới Chí Hào: Qua phòng anh ngay!

Triệu Mặc vẫn chưa cầm được máu, nhưng vẫn giơ ngón tay nhạo báng Cố Sâm nói, “Điệu hổ ly sơn, vẫn là Cố tổng cao tay!”

Cố Sâm dùng ánh mắt “Còn dám nói nữa, tôi sẽ gϊếŧ cậu” liếc Triệu Mặc.
Triệu Mặc rụt cổ lại — Thật đáng sợ. An Ca có mấy cái mạng mới dám ở mỗi ngày với cái người đáng sợ này.

Nhưng hắn thấy An Ca lười biếng dựa vào sô pha, liếm liếm môi hỏi Cố Sâm, “Có nước không? Khát nước quá.”

Cố Sâm lập tức đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy một chai nước, quay lại mở nắp đưa cho An Ca, dặn dò, “Lạnh lắm đó, em uống từ từ thôi.”

Thần thái lẫn giọng nói cũng rất lạnh lùng, nhưng đem ra so với kiểu muốn gϊếŧ người khi nãy, thì rõ ràng cái này dịu dàng hơn bao nhiêu, làm người ta muốn chìm vào.

Cũng khó trách tại sao tiểu thiếu gia không muốn tìm mình.

Có một người đàn ông thế này, ai lại muốn nɠɵạı ŧìиɦ chứ!

Mười phút sau Đới Chí Hào qua gõ cửa phòng Cố Sâm. Vừa vào trong thì thấy Triệu Mặc, hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra. Thằng bé cảm kích tới muốn khóc, “Sâm ca, may là anh giúp em giấu Mặc Mặc, nếu không em và Mặc Mặc sẽ bị tên Từ Khải đó xử chết.”
Hắn đỏ mắt tố cáo, “Em không muốn ở cùng tên biếи ŧɦái đó nữa, em muốn chia tay!”

Cố Sâm rất ngại ồn, bảo hắn im lặng, hỏi, “Em quen hắn lúc nào?”

Đới Chí Hào lau nước mắt, “Hai tháng trước.”

Cố Sâm lại hỏi, “Trước đó có cùng xuất hiện lần nào không?”

Đới Chí Hào gật đầu, “Có, mấy năm trước cũng đã gặp qua, còn nói chuyện mấy câu nữa.”

Cố Sâm gặng hỏi, “Hắn lấy cái gì để lừa gạt em, để em quen hắn?”

Đới Chí Hào cúi đầu, “Hắn… hắn không có gạt em, là em… chủ động.”

Tiếng càng ngày càng nhỏ, còn chột dạ nhìn Cố Sâm một cái.

Sắc mặt Cố Sâm vốn đã âm u, giờ còn lạnh lùng hơn, hắn nhả từng chữ cảnh cáo Đới Chí Hào, “Nhớ cho kỹ! Là Từ Khải dụ dỗ em, lúc đó, em còn chưa đủ 18.”

Đới Chí Hào ngơ ra, “Hả? Tại sao?”

An Ca nhìn thằng em trai ngờ nghệch này, than thở: Chỉ số thông minh của người Cố gia đại khái cũng chỉ có Cố Sâm là cao nhất.
Triệu Mặc cười hì hì, “Bé ơi, Cố tổng là vì cứu chúng ta đó. Em muốn sống thì phải nghe lời anh họ nha.”

Đới Chí Hào nhìn mọi người, cái hiểu cái không hỏi, “Anh họ có phải định đối phó với Từ Khải không? Vậy em càng không thể ở chung với hắn. Với lại, vừa rồi mặc dù Mặc Mặc nhảy ra ngoài cửa sổ không bị bắt, nhưng hắn cũng bắt đầu nghi ngờ em rồi. Lúc nãy còn tàn bạo nói muốn xử em.”

Đới Chí Hào nhào tới chỗ Cố Sâm, nắm cánh tay hắn, năn nỉ, “Em không muốn ở cùng Từ Khải đâu, anh họ cứu em với!”

Cố Sâm bị bệnh sạch sẽ, từ trước đến giờ rất ghét ai đụng chạm vào người mình. Cho dù là em họ thân thích nắm cánh tay, trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ bài xích không hề che giấu.


Lúc hắn giơ tay lên định gạt tay Đới Chí Hào ra thì nghe đối phương nói, “Em cũng không ở phòng Từ Khải nữa đâu, anh, anh cho em ở lại phòng anh đi!”

Còn nhấn mạnh, “Em ngủ sô pha là được, chắc chắn sẽ không làm phiền tới hai anh!”


Tay Cố Sâm nâng lên nửa chừng thì khựng lại, lạnh lùng trong mắt tan đi, dò xét nhìn An Ca.


An Ca: …



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK