• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ca không cam lòng vì sự chênh lệch giữa cả hai, biện bạch cho mình, “Không sao, vừa rồi đứng không vững thôi, tôi đi được.”

“Anh biết.” Cố Sâm dụ dỗ hắn, “Có khát nước không? Anh rót nước cho em.”

Mấy tiếng tiêu hao tinh thần và thể lực, thân thể cần bổ sung nước và thức ăn. Cố Sâm không hỏi thì thôi, hỏi xong An Ca liền thấy miệng khô khốc, lần này hắn thành thật trả lời, “Khát.”

Cố Sâm ấn An Ca xuống giường, đưa tay xoa đầu hắn, nói, “Em nghỉ ngơi đi, anh đi lấy nước cho em.”

“Được.” An Ca nói.

Nhìn bóng lưng Cố Sâm rời đi, An Ca sờ lên tóc chỗ Cố Sâm vừa xoa, bừng tỉnh, cảm thấy như vừa trở lại thế giới cũ khi còn cha mẹ.

Có một lần bị bệnh, mẹ hắn ở nhà chăm sóc hắn, hắn cũng như thế nằm trên giường, bị mẹ dụ uống thuốc, ru ngủ.

Cảm giác hạnh phúc đó sau khi cha mẹ mất đi, hắn đã lâu lắm rồi không có lại nữa. Nhiều năm sau nhớ lại, hắn cảm thấy chỉ cần có người quan tâm mình ở bên cạnh, dù có bị bệnh thì cũng là một loại hạnh phúc.
Cố Sâm mau chóng cầm ly nước từ phòng khách trở lại, vừa bước vào liền nhìn thấy gương mặt ỉu xìu của An Ca.

Hắn đi tới, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”

“Không có gì, hơi mệt thôi.” An Ca nhận ly nước trong tay hắn, “Có nóng không?”

Cố Sâm nói, “Nóng, anh có bỏ thêm đường viên vào, em uống cái này trước để bổ sung tinh lực.”

An Ca cầm ly, nhỏ giọng lầm bầm, “Tôi có sức mà.”


Nước đường pha rất vừa, uống vào nước đường tản ra trong miệng, dễ chịu, sưởi ấm dạ dày trống rỗng.

Cảm giác đón năm mới cùng gia đình hạnh phúc vui vẻ, sắp bị hắn quên mất cũng dần trở lại.

Cố Sâm mở cửa sổ, để không khí bên ngoài thổi vào phòng. Một mùi không khí mới mẻ tràn ngập căn phòng ấm nóng ngột ngạt, thổi tan mùi cơ thể nồng đậm của cả hai. Đồng thời, tiếng sóng vỗ thư giãn cùng tiếng du thuyền chạy cũng truyền vào phòng.
Tâm trạng cũng trở nên khoan khoái nhẹ nhàng theo.

Hắn uống hết ly nước đường, dựa vào giường nhìn Cố Sâm.

Hắn thấy người đàn ông này lấy drap giường mới ra, sau đó dọn hết đống khăn giấy ở dưới đất.

Một người bình thường trong mắt chỉ có sự nghiệp, bây giờ làm công việc nhà, còn làm không biết mệt.

An Ca nhịn không được mở miệng nói, “Anh không mệt sao?”

Cố Sâm hỏi ngược lại, “Sao lại mệt?”

An Ca: …

Cùng là giúp đỡ nhau mà? Sao khác biệt nhiều dữ vậy?

Cố Sâm nhìn hắn cười, nói, “Bởi vì em là người cần được chăm sóc. Em đợi anh thêm năm phút, anh tắm xong sẽ xuống lấy đồ ăn cho em.”

Nói xong thì đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Hả? Mình cần được chăm sóc á?

Hắn suy nghĩ tới thâm ý mà Cố Sâm nói, đại khái đây là chỉ tới vấn đề trên dưới của mình và Cố Sâm sao?
An Ca nhíu mày, nghĩ tới vóc người của Cố Sâm, sức mạnh còn có kích cỡ chỗ kia, hắn giơ cổ tay của mình lên nhìn.

Đúng là không công nổi.

Chờ đã!!

An Ca đột nhiên tỉnh táo lại, tại sao mình phải suy nghĩ tới vấn đề này chứ?!

Trước đó đã nói chỉ là quan hệ hợp đồng, sau này còn phải ly dị nữa mà. Chỗ đó của Cố Sâm lớn vậy… mình cũng không chịu nổi.

Chuyện của hai người hôm nay là gặp nạn giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Qua tối nay, cả hai lại trở về thành bạn cùng phòng!

Chỉ thế thôi!

An Ca bình tĩnh lại, để ly xuống, nghiêng đầu thấy laptop để trên bàn.

“Tiêu rồi, tiêu rồi!” An Ca kêu lên, vội vàng nhảy xuống giường, chạy tới bàn đọc sách.

Mấy tiếng trước hắn còn đang giao dịch hàng hóa mà, chết rồi! Lúc đó còn đang bị lỗ, chưa kịp bán ra thì đã bị Cố Sâm cầm lý trí đi rồi.
Mấy tiếng sau mới vào thì lỗ tới cỡ nào đây?!

An Ca cuồng loạn trong lòng, so với lúc nãy Cố Sâm định hôn hắn còn căng thẳng hơn nhiều. Không có gì làm hắn đau khổ hơn là mất tiền, nhất là sai lầm không trải qua suy nghĩ cẩn thận đã làm như cái này.

Giao dịch năm mươi triệu ở sàn giao dịch nước ngoài, nếu như tổn thất 10% thì sẽ mất năm triệu. Hắn cần bao lâu, mất bao nhiêu sức mới kiếm lại được năm triệu?!

Nếu như tính tiền lời bình thường, hắn rõ ràng có thể kiếm được năm triệu. Nhưng tính như vậy thì hắn sẽ mất tương đương mười triệu, còn lãng phí nhiều thời gian như thế nữa!

An Ca hối hận, trái tim hắn nhỏ máu.

Giờ phút này, tay cũng không nhũn, chân cũng không mềm nữa, mở trừng trừng mắt gõ bàn phím. Cũng may sàn giao dịch nước ngoài vẫn chưa hết giờ giao dịch, hắn nhanh chóng mở mặt hàng lên, đang chuẩn bị bán hàng hóa ra.
Đột nhiên hắn ngẩn người: Hả?

Cố Sâm ở trong phòng tắm nghe tiếng kêu quái dị của An Ca trong phòng, chưa kịp thay quần áo, hắn vội quấn khăn tắm chạy ra hỏi, “An Ca, có chuyện gì vậy?”

An Ca đờ đẫn nhìn màn hình máy tính, sau đó từ từ quay sang nhìn Cố Sâm. Anh mắt dần dần chuyển sang mừng rỡ, hô to nói, “Cố Sâm, tôi không có lỗ, còn lời nữa!”

Hắn ném con chuột đi, chạy tới chỗ Cố Sâm ôm cổ đối phương, vui vẻ nhảy lên, “Lần này đúng là dựa vào may mắn, là may mắn! Xem như là vận may của hai chúng ta!”

Cố Sâm vốn không quấn chặt khăn tắm, bị An Ca nhảy nhảy quẹt trúng, rất nhanh rơi xuống đất.

“An Ca.” Hắn không biết làm sao kêu một tiếng, “Để anh mặc quần áo vào đã.”

“… Oh.” An Ca vòng tay trên cổ Cố Sâm, cúi đầu nhìn…

Má!

Mình chắc chắn không chịu nổi đâu!
“Xin lỗi.” An Ca lật đật buông ra, trấn định quay lại ngồi vào bàn, ho nhẹ một tiếng, “Anh mặc quần áo vào đi, lát nữa tôi mời anh ăn cơm. À không, đây vốn là thuyền của nhà anh mà, ăn cơm cũng không tốn tiền. Nếu không thì mai lên bờ, tôi mời anh sau.”

Cố Sâm ung dung nhặt khăn tắm lên, hỏi, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

An Ca không kiềm được sự vui sướng, xoay người giải thích, “Mấy tiếng trước tôi mua nhầm một món hàng, cho là sẽ bị lỗ rất nhiều, ai ngờ chúng ta ngủ một giấc lại lời! Kiếm hơn năm điểm lận, hơn hai triệu luôn!”

Trên gương mặt tuấn tú của tiểu thiếu gia mang chút lười biếng của sự mệt mỏi, tóc cũng rối bờ, mấy cọng tóc không nghe lời lắc lắc. Đôi mắt híp lại cười, lập lòe ánh sáng.

Mà mấy tiếng trước, An Ca buông thả du͙ƈ vọиɠ dựa vào lòng mình, chính đôi mắt này lại mang sự thất thần cùng mông lung, giọng nói cầu xin không ngừng gọi tên mình: Cố Sâm…
Cố Sâm nặng nề thở một hơi, giọng nói trầm thấp, “Vậy em phải cám ơn anh đó.”

An Ca vui sướng nói, “Phải cám ơn anh chứ, nếu không phải anh…”

Nếu không phải vừa rồi Cố Sâm ôm hắn từ sau lưng, để dây thần kinh căng thẳng của hắn mất đi lý trí, thì bây giờ hắn đã lỗ rồi.

Nếu Cố Sâm không… mấy lần kiên nhẫn giúp hắn, hắn cũng không biết làm sao để trải qua cơn khó chịu tột cùng đó, không cách nào phát tiết bản năng mà đau đớn.

Hắn biết đó là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.

An Ca nhìn Cố Sâm cười, “Ngày mai đi, tôi sẽ mời anh ăn cơm!”



Khi An Ca và Cố Sâm tới phòng ăn, thời gian đã qua rạng sáng. Trong phòng ăn ở lầu hai chỉ còn mấy vị thanh niên cú đêm mà thôi.

Đới Chí Hào cũng ở đây, ngồi suốt từ chiều tới giờ, tinh thần sa sút. Thấy An Ca và Cố Sâm tới thì ỉu xìu nói, “Anh họ, các anh cuối cùng cũng giải quyết xong rồi.”
An Ca: …

Cố Sâm thấy Đới Chí Hào không có tiền đồ, liền lên giọng dạy dỗ, “Nhiều phòng trống như vậy mà không tìm một phòng vào ngủ đi.”

Đới Chí Hào thấp giọng nói, “Em không ngủ một mình được.”

An Ca than thở, “Triệu Mặc đâu?”

Đới Chí Hào lắc đầu, “Không biết. Anh ấy… chắc không tìm em đâu.”

An Ca hỏi, “Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Yên tâm, hắn không chết được.” Cố Sâm nói.

Chuyện xảy ra vào ban ngày cũng thức tỉnh trong trí nhớ của hắn, An Ca lo âu nhỏ giọng hỏi, “Từ Khải không có lên thuyền chứ?”

Đới Chí Hào nhìn biển âm u bên ngoài, chậm rãi nói, “Hắn không lên được.”

Không lên được, đó chính là…

An Ca cả kinh trong lòng.

Hắn nhớ lại khi đi đón Đới Chí Hào cùng Cố Sâm, một đứa bé mười tám, mười chín tuổi sợ tới hồn bay phách tán, hắn không dám nghĩ, một người sống sờ sờ lại cứ thế mất đi, coi như chẳng còn gì.
Hắn hạ thấp giọng hỏi Cố Sâm, “Trên thuyền thiếu một nghĩ, còn là Từ Khải, chẳng lẽ không có ai hỏi tới?”

Cố Sâm nhéo nhẹ vào lòng bàn tay An Ca, an ủi, “Triệu Mặc đã bố trí xong hết rồi, không quá hai ngày sẽ có người biết. Em muốn ăn gì để anh vào bếp gọi.”

Giọng nói trầm ổn của Cố Sâm luôn làm An Ca cảm thấy an tâm lạ thường, hắn nói không sao, thì là không sao.

An Ca sờ cái bụng đói, “Cái gì cũng được, giờ muộn quá, nếu không thì ăn cái gì dễ tiêu hóa một chút?”

“Được.” Cố Sâm đỡ An Ca ngồi xuống đối diện Đới Chí Hào, “Em ngồi đi, anh đi bảo đầu bếp.”

Sau khi Cố Sâm đi, Đới Chí Hào mới thở dài cảm khái, “Anh biết gì không? Mỗi lần anh họ nói chuyện với anh, em luôn cảm thấy ảnh không phải anh họ của em. Y như đổi hồn vậy, thành một người hoàn toàn khác. Nếu không nhìn thấy thái độ lạnh lùng mà ảnh đối xử với người khác, thì em còn tưởng ảnh bị tráo hồn rồi đó.”
An Ca: Anh mới là người bị tráo hồn nè…

Đới Chí Hào còn nói, “Hai hôm nay em còn nghe rất nhiều trưởng bối trên thuyền nói về An thiếu gia.”

An Ca thấy lạ, “Nói về anh? Nói cái gì?”


“Bọn họ nói, An thiếu gia trước đây là một ma vương hại đời, làm bậy làm bạ cố tình gây thị phi, toàn phá của, ham chơi. Nhưng mà, từ khi kết hôn với anh họ, như đổi thành một người mới, còn bắt đầu kiếm tiền làm sự nghiệp.” Đới Chí Hào nói.


An Ca cười trừ, “Haiz, ai mà không có tuổi trẻ không hiểu chuyện chứ, một ngày nào đó cũng phải lớn lên.”


Thái độ của Đới Chí Hào vô cùng nghiêm túc, hỏi, “Anh là vì thích anh họ của em, vì để đuổi kịp ảnh, không để người khác nói hai người không xứng, nên anh mới thay đổi đúng không?”


An Ca há miệng, định nói không phải, nhưng thấy Cố Sâm bưng dĩa đồ ăn tới đứng bên cạnh, đang đợi hắn trả lời, vểnh môi nhìn thẳng vào hắn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK