Hắn ngày trước sẽ không để ý, nhưng hôm nay vẫn luôn liếc mắt nhìn.
Hắn cho là An Ca sẽ nhắn tin giải thích tại sao ném ba chục triệu cho hắn. Hoặc An Ca sẽ nhắn tin nói chúc mừng.
Nhưng mà cả ngày trời vẫn không thấy tin nhắn của An Ca trong vô vàn tin nhắn. Hắn nghĩ, bây giờ An Ca có thể ở nhà, chờ hắn về rồi nói chúc mừng.
Lại không nghĩ tiểu thiếu gia này đi uống cà phê với Lục Phong, còn cười vui như vậy.
Trong lòng Cố Sâm có chút phiền não.
Lục Phong, tổng giám đốc của chi nhánh B&F. Một nhân vật như thế có gì để qua lại với An Ca, tại sao hai người lại thân thiết đi uống cà phê với nhau?
Cố Sâm suy nghĩ một chút, gọi Trương Hằng, “An Ca hôm nay ủy thác công ty nào để giao dịch?”
Trương Hằng uống hơi nhiều, đứng lảo đảo, há miệng báo cáo, “Bà chủ? Em nhớ là B&F, hôm nay rất nhiều nhà đầu tư thông qua nhà môi giới này…”
“Biết rồi, đi đi.”
Cố Sâm phất tay để hắn đi.
Thì ra An Ca thông qua công ty của Lục Phong để đầu tư cho hắn. Một nhà đầu tư có thân phận như An Ca, tất nhiên sẽ rất được các nhà môi giới chứng khoán hoan nghênh.
Lục Phong mời hắn uống cà phê cũng có lý.
Cố Sâm nghĩ tới đây, đột nhiên sực tỉnh: An Ca gặp ai thì có liên quan gì tới hắn?
…
An Ca và Lục Phong ở trong quán cà phê trò chuyện rất lâu, dù ban đầu Lục Phong có hơi quái gở.
Sau đó thì nội dung nói chuyện cũng rất bình thường, nhất là về chuyên môn Lục Phong cũng giống như hắn ở thế giới cũ, xử lý rất chuyên nghiệp, thảo luận tới thị trường chứng khoán và đầu tư tương lai, vô hình tạo thành sự ăn ý.
Nhất là hắn có thể học hỏi hệ thống tài chính ở thế giới này từ Lục Phong, lấy càng thêm nhiều thông tin đầu tư. Lúc tạm biệt Lục Phong, còn có chút không muốn về.
Khi về tới nhà đã hơn mười giờ tối, đèn trong nhà mở sáng trưng.
Đã trễ thế này, Cố Sâm còn chưa ngủ, ngồi ở sô pha lật xem tài liệu, cà vạt kéo ra, dưới áo sơmi trắng có thể thấy cơ ngực cường tráng và bắp tay rắn chắc.
Một người đàn ông anh tuấn ngồi trong không gian xa hoa như thế này, vẫn vô cùng dễ nhìn.
An Ca nhịn không được nhìn lâu thêm mấy giây.
Cố Sâm có vẻ phát giác ánh mắt của An Ca, hơi ngước mắt nhìn hắn, lại rất mau chóng cúi xuống xem tài liệu.
An Ca mở miệng trước. Hắn đổi dép đi vào trong, “Chúc mừng Cố tổng, chúc mừng công ty vừa ra thị trường đã thuận lợi.”
Cố Sâm không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn tài liệu, nhàn nhạt nói, “Vẫn là nhờ An thiếu gia ban tặng. Không biết công ty tôi có gì hấp dẫn An thiếu gia, khiến thiếu gia bỏ số tiền lớn như thế để đầu tư.”
Cố Sâm nói về chuyện buổi sáng An Ca mua tới chạm mức.
Chỉ là thái độ quá lạnh nhạt, đây là thái độ nên đối đãi với nhà đầu tư ư? Sao nhân vật nào trong cuốn tiểu thuyết này cũng quái gở như vậy.
An Ca tuy xỉa trong lòng, ngoài miệng thì nói, “Chủ tịch lớn như anh còn chú ý từng nhà đầu tư nhỏ, thật khâm phục.”
Hắn giải thích, “Tôi cảm thấy tương lai công ty anh rất tốt, muốn tranh thủ giá còn thấp mua nhiều để kiếm tiền.” Rồi vui vẻ nói, “Ánh mắt tôi không tệ, mới một ngày đã kiếm được gần năm trăm ngàn rồi!”
“Kiếm tiền?”
Thái độ của Cố Sâm như là An thiếu gia sao lại để ý chút tiền lẻ này, sau đó nhắc nhở, “Chơi đầu tư rủi ro rất cao, An thiếu gia tốt nhất là coi chừng mấy người tự xưng là giám đốc tài chính, bậc thầy phân tích gì đó lừa, chờ tới lúc đó tiêu hết tiền tiêu vặt của cậu.”
An Ca vô cùng tự tin, “Không cần, tôi tự phán đoán.”
Cố Sâm xùy một tiếng, “Tự phán đoán? Lục Phong dạy cậu?”
Hắn dừng lại một chút, hỏi, “Sáng hôm nay mua số cổ phiếu kia, là cũng do hắn đề cử?”
“Không phải, là do tôi tự mua.” An Ca vừa nói vừa bĩu môi.
Mới vừa rồi Lục Phong còn vì chuyện này nói hắn mua là để Cố Sâm vui, để theo đuổi Cố Sâm.
Làm sao có thể?
Mấy ông tổng tài này não có vấn đề hết à!
“Khoan, sao anh biết tôi hợp tác với Lục Phong?” An Ca thấy lạ hỏi.
Cố Sâm hừ lạnh, cầm điện thoại để lên bàn, “Tự mình xem đi.”
Trên màn hình của Cố Sâm, chính là tấm ảnh chụp hắn và Lục Phong ngồi trong quán cà phê.
An Ca nhìn xong, không tưởng tượng nổi, “Hả? Tôi bị chụp trộm? Tôi chỉ ra ngoài uống cà phê thôi cũng bị chụp trộm?!”
Cả thế giới này đang ăn hiếp hắn.
Cố Sâm lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, thần thái nghiêm nghị, “An thiếu gia quên mất lần trước mình tham gia họp báo, đã xuất hiện trước công chúng à? Còn không cẩn thận ra đường đi uống cà phê, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu sao?”
“Tôi cũng không thể ở mãi trong nhà được.” An Ca đành chịu, “Rốt cuộc là ai rảnh vậy, cứ theo dõi tôi?” Nói tới đây, An Ca lại nghi ngờ nhìn Cố Sâm, “Nhưng mà người ta chụp lén tôi, mắc mớ gì lại gửi cho anh? Mục đích của hắn là gì? Hắn là ai?”
Cố Sâm: …
Tiểu thiếu gia thấy mình bị chụp lén cũng không hoảng hốt, không rối lẫn không tức giận, ngược lại suy nghĩ rất rõ ràng, ý thức được một chuỗi máu chó.
Điều này khiến Cố Sâm cười khanh khách.
Vi Gia Văn là bạn chơi từ nhỏ của hắn, nhưng hành động chụp An Ca đi gửi cho mình cũng quá không ổn.
Cố Sâm nói, “Là một người quen cũ gửi cho tôi. Nhưng mà!
“Lần nãy ngẫu nhiên là người quen, vậy lần sau thì sao? Lỡ như người ta lấy tấm này đăng báo, nói cậu đã kết hôn còn…” Cố Sâm mím môi dừng lại, giọng nói trở nên u ám, “Nói cậu hẹn hò với đàn ông, thì cậu giải thích thế nào?”
An Ca: …
Với nội dung của quyển tiểu thuyết này, chuyện đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Cố Sâm tiếp tục dạy hắn, “Chú An cũng nói, người đang theo dõi cậu vẫn còn chưa tra ra được mục đích, cố gắng không ra ngoài. Những câu này cậu đã quên rồi sao? Cậu về nhà trễ như vậy, tôi làm sao ăn nói với chú An.”
Cố Sâm chỉ mới 27 tuổi, nhưng từ nhỏ đã trải qua nhiều cuộc đấu ở thương trường, một nhà lãnh đạo trẻ thống lĩnh cả một công ty lớn. Nhiều năm ở vị trí này đã sớm khiến hắn không còn giữ được tâm tư hồn nhiên.
Thái độ hiện tại cùng với gương mặt căng thẳng nhìn An Ca, giống như người lớn đang dạy dỗ con nít.
An Ca bị hắn dạy mà chột dạ, gãi gãi lỗ tai, lầm bầm, “… Tôi chỉ ra ngoài uống cà phê thôi, không nghiêm trọng vậy chứ?”
Cố Sâm: “Nếu tôi đã nhận lời chú An chăm sóc cậu, tôi phải chịu trách nhiệm cho an toàn của cậu. Đi ra ngoài gặp ai, tới chỗ nào, mấy giờ về nhà cũng phải nói với tôi một tiếng. Còn nữa, trước mười giờ phải về tới nhà.”
Một chuỗi yêu cầu hà khắc, tựa như người lớn rất bận tâm với trẻ nhỏ đang ở tuổi trưởng thành.
An Ca suy nghĩ, mấy ngày kế hắn cũng sẽ ở nhà xem sàn giao dịch, ước chừng không thể ra ngoài. Vì thế gật đầu đồng ý, “Được.”
Cười ngoan ngoãn, không hề có một chút dáng vẻ phản nghịch.
Phiền não trong lòng Cố Sâm dịu lại, cũng ý thức vừa nãy mình có hơi quá nghiêm túc.
Hắn dời mắt khỏi An Ca, thuận tay cầm văn kiện lên thờ ơ xem, “Sao cậu lại biết Lục Phong?”
An Ca nói,“À, hắn là học trưởng lúc trước của tôi.”
Cố Sâm lật văn kiện, “Học trưởng nào?”
“Chính là học trưởng lần trước bị đăng lên mạng, nói tôi ép người ta tới nghỉ học.”
“Cái gì?” Cố Sâm nhìn An Ca, trong mắt là sự kinh ngạc.
Sau đó sắc mặt trầm xuống, cười lạnh, “Thì ra là người An thiếu gia dùng tiền để theo đuổi. Ánh mắt của An thiếu gia tốt thật, tùy tiện nhìn trúng ai, người đó trở thành tổng tài.”
An Ca yên lặng xỉa: Giờ thì gả cho chủ tịch luôn.
Hắn lẩm bẩm, “Tôi chỉ biết gia cảnh trước kia của anh ta, ai ngờ bây giờ người ta lợi hại như vậy đâu. Giờ làm tổng giám đốc, chắc là không ít tiền.”
Cố Sâm đột nhiên càng tức giận, nghiêm nghị cảnh cáo, “An thiếu gia đừng quên hợp đồng giữa chúng ta. Nếu còn muốn theo đuổi vị học trưởng gì gì đó của cậu, thì chờ chúng ta ly dị rồi cậu muốn đập tiền gì thì đập. Nhưng mà trong một năm này, tốt nhất là an phận một chút, đừng để quậy lên làm hai nhà chúng ta rất khó coi.”
Sau khi nói một tràng dài, hắn lại xem văn kiện, che đi gương mặt tức giận của mình. Ánh mắt lại chẳng hề đặt lên mấy con chữ.
Đạo lý này An Ca hiểu hơn ai khác, dù sao trong tiểu thuyết mối quan hệ này liên quan đến sự tồn vong của hắn và An gia.
Cho nên không thể để Cố Sâm nghĩ mình mê trai thích đi nɠɵạı ŧìиɦ như nguyên chủ được.
Hắn đột nhiên đi về phía Cố Sâm, khom người lấy văn kiện trong tay đối phương.
Rõ ràng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Sâm, hắn nói, “Anh đừng hiểu lầm, bây giờ tôi không thích anh ta, càng sẽ không đi theo đuổi anh ta.”
Lại sợ Cố Sâm không tin, hắn trợn mắt lần nữa nhấn mạnh, “Thật đó!”
Tròng mắt của Cố Sâm hơi co lại, gương mặt đẹp trai của tiếu thiếu gia xuất hiện trước mặt, trong đôi mắt đen láy nhìn thấy ảnh ngược của mình.
Tựa như trong đôi mắt đó, kẻ ra vẻ chỉ có mình hắn.
Cố Sâm hơi hé môi, yết hầu ở cổ di động, sau đó hắn cầm tài liệu lên, che mặt mình đi.
Rồi trầm thấp nói một câu, “Cậu có theo đuổi hắn hay không, cũng không liên quan gì tôi.”
…
Trình Quý Hạo mang cả một lòng hy vọng đến Nam Hồ, tiếp quản một hạng mục mở rộng đất đai. Mấy bữa sau mới phát hiện điều kiện ở đây rất gian khổ.
Cuộc sống của một giám đốc công trường, chính là ở nhà khách đơn sơ, ăn cơm hộp nguội lạnh.
Hắn làm sao chịu nổi cảnh gian khổ này.
Nhất là sau khi vào An gia, sinh sống trong một cuộc sống thoải mái, xa xỉ mà người thường không có được. Hoàn cảnh thế này đối với một kẻ luôn sống trong nhung lụa như hắn là không thể thích ứng được.
Hắn đứng giữa gió rét, nhìn công trường bụi tung mù mịt, tiếng máy đào máy xúc ồn ào mà hối hận vô cùng: Thời gian khai phá cũng phải mất ít nhất năm năm, mình phải sống cuộc sống này trong năm năm ư!
Một quản lý công trường tên là Tiểu Lưu đi tới nói, “Chủ quản Trình, cấp trên nói tiến độ công trình chậm quá, trong bản báo cáo hôm nay bảo mấy ngày kế tiếp phải nhanh lên một chút.”
Trình Quý Hạo xoa xoa bàn tay lạnh cóng, giẫm giẫm đôi chân tê dại, “Vậy mau làm đi, tôi thấy mấy người kia đều đang đánh bài, mau giục họ đi làm!”
Tiểu Lưu nói, “Cũng không trách bọn họ được, là vật liệu không đủ, bọn họ không cách nào làm việc được.”
Trình Quý Hạo cười giận, “Không đủ thì đi mua! Còn chờ gì nữa.”
Tiểu Lưu nâng nâng nón bảo hộ, nói, “Vật liệu xây dựng trước đây là lão Diêu phụ trách mua. Lão Diêu nói cấp trên phái anh tới quản lý, chuyện này anh không đi không được đâu.”
Cái gì mà cấp trên phái tới quản lý, thật ra là ngày ngày đi làm công.
Ông già Diêu Kim Khải rất xảo quyệt, ngoài mặt thì tâng bốc hắn, nhưng lại lấy chuyện rườm rà khó khăn nhất đẩy cho hắn làm.
Trình Quý Hạo cắn răng chỉ chiếc xe hàng cũ nát gần đó, “Cậu bảo tôi lái chiếc này đi mua?”
Lái chiếc xe hàng cũ kỹ bẩn thỉu này sẽ làm hạ thấp giá trị của hắn.
Tiểu Lưu gật đầu, “Cũng đâu thể lái chiếc Lexus của anh đi mua, dù sao chiếc của anh cũng đâu chở được vật liệu.”
Trên công trường mỗi người đều có chức vụ riêng, nhất là chuyện đi mua vật liệu phải bỏ ra số tiền lớn, cần người phụ trách tự mình đi mua.
“Được tôi đi!”
Trình Quý Hạo nén giận trong lòng, cầm lấy chìa khóa, “Rầm” một tiếng đóng cửa xe.
Trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, An Thừa Lâm đẩy hắn đến chỗ này, thật sự là coi trọng hắn?
Bọn họ mua vật liệu xây dựng ở một cửa hàng ngoài thành phố, Trình Quý Hạo lái chiếc xe hàng chỗ nào cũng lọt gió, rời khỏi công trường không bao lâu thì điện thoại trong túi reo lên.
Hắn lấy ra xem thì thấy trên màn hình hiện: Điêu ca.
Trình Quý Hạo lập tức xụ mặt, lạnh giọng bắt máy, “Chẳng phải đã chuyển tiền rồi sao, tôi đã nói không được phép tìm tôi nữa!”
Điêu ca cười lạnh một tiếng, “Nhận tiền rồi. Nhưng Trình tiên sinh, ban đầu anh cũng không nói với chúng tôi, mục tiêu anh muốn giả vờ đâm xe là đại thiếu gia nhà họ An.”
Con ngươi của Trình Quý Hạo co rút, “Các anh chẳng phải không đụng được nó sao! Chuyện này coi như kết thúc!”
Điêu ca nói, “Lần trước không đụng được cậu ta, nhưng đúng dịp mấy hôm trước anh em của tôi tình cờ thấy xe của An thiếu gia trên đường, liền muốn để ý một chút, có điều chưa kịp làm gì thì đã bị cảnh sát bắt rồi.”
Thì ra ban đầu Trình Quý Hạo thuê mấy người này đi giả vờ làm nạn nhân bị An Ca tông xe.
Bởi vì hôm đó trong buổi họp báo, An Ca công khai bộc lộ quan điểm nhận được cơn mưa lời khen, hắn cho là những thứ này đều do Cố gia đạo diễn.
Cho nên hắn muốn dùng sự cố tông xe để An Ca lộ nguyên hình, lần nữa bị bôi nhọ danh tiếng.
Kết quả sắp xếp rất tốt, nhưng nửa đường An Ca lại dừng xe, vào quán cà phê còn gọi cho hắn.
Kế hoạch không thành công, hắn vẫn chuyển cho đám người này một trăm ngàn tiền công.
Nhưng mà lại để Điêu ca biết chiếc xe này là của An Ca.
Lòng tham của bọn họ không đáy, ở trên đường gặp xe của An Ca, định làm một vụ để lừa tiền, kết quả xảy ra bất trắc bị tóm.
Điêu ca cười nói, “Kết thúc rồi, nhưng ai bảo Trình tiên sinh để chúng tôi biết đó là An thiếu gia chứ. Nếu nhà họ An biết Trình tiên sinh thiết kế bẫy rập làm hại đứa con trai cưng của mình, không biết hô sẽ đối xử với Trình tiên sinh thế nào nữa.”
Một câu nói làm Trình Quý Hạo toát mồ hôi lạnh.
Hắn cứ tưởng đám người này là cặn bã xã hội, chỉ biết trộm chó đánh gà, chẳng có học thức. Hoàn toàn không nghĩ đám cặn bã này lòng tham không đáy, bây giờ nắm nhược điểm của hắn, quay lại uy hiếp.
Hắn cắn răng hỏi, “Các người… các người muốn cái gì?”
Điêu ca cười, “Hai người anh em của tôi đang còn trong đồn bị cảnh sát ép cung hành hạ, nhưng vẫn không khai anh ra, bạn thân ạ. Anh em chúng tôi nghĩa khí, Trình tiên sinh không cần lo lắng. Nhưng mà, Trình tiên sinh yên tâm, lần này tụi nó ra ngoài rồi, bảo đảm sẽ không gọi cho Trình tiên sinh nữa.”
Ý tứ rất rõ, muốn tiền bịt miệng.
Trình Quý Hạo lạnh lùng châm chọc nói, “Muốn bao nhiêu? Nói đi.”
“Anh em chúng tôi có bốn người, hai người bị bắt mỗi người hai triệu, còn tôi và một người nữa thì mỗi người một triệu. Tổng sáu triệu, phải chuyển đủ trong ba ngày, chuyện này tôi sẽ nuốt vào bụng không nói nửa lời.” Điêu ca lập tức đưa điều kiện.
Sáu triệu.
Trình Quý Hạo hít một hơi lạnh. Tay cầm bánh lái hơi run lên.
Hắn gằn từng chữ nói, “Các người đúng là dám ăn! Ăn nhiều vậy không sợ nuốt không trôi à!”
Điêu ca cười haha, “Úi cha, Trình tiên sinh gay gắt thế, vậy thôi. Anh em của tôi còn bị hành hạ trong đồn, để bọn họ nói thẳng là xong. Đúng rồi, tôi sẽ bán tin về người muốn hại An thiếu gia. Giá trị của tiểu thiếu gia cao như thế, An gia chắc chắn chi hào phóng hơn.”
“Các người dám!”
Trình Quý Hạo tức giận, đột nhiên thắng xe lại.
Thiếu chút nữa làm xe phía sau tông vào hắn.
“Tin tin —!”
Tiếng kèn chói tai vang lên, sau đó là một thanh niên tóc húi cua thò đầu ra khỏi xe mắng to, “Mẹ nó, có biết lái xe không? Muốn chết à!”
Mà Điêu ca ở đầu dây bên kia vẫn là kiểu cà lơ phất phơ nói, “Alo! Trình tiên sinh đừng giả bộ chết nha, anh em của tôi còn chờ anh trả lời đấy.”
Trình Quý Hạo tức muốn hộc máu, một tay hung hăng đánh lên bánh lái, “Giục cái mả mẹ nhà mày! Chẳng phải sáu triệu à, tao chuyển! Sau này còn dám tìm tao, tao gϊếŧ chết tụi bây!”
…
Trình Quý Hạo có tiền, nhưng không nhiều tiền đến mức chi sáu triệu một lần mà không đau lòng.
Sau khi mua vật liệu rồi, hắn nhanh chóng về chỗ ở, xem lại tài sản của mình.
Sau khi cha mẹ qua đời, để lại cho hắn chút tài sản, đến ngày hắn trưởng thành, An Thừa Lâm đưa lại cho hắn nguyên vẹn không sứt mẻ. Ngoài ra An Thừa Lâm còn cho hắn một triệu, coi như là quà lễ trưởng thành.
Sau khi vào An thị làm việc, hắn cũng nhận được tiền lương, vợ chồng An gia không cho hắn tiền tiêu vặt nữa.
Nhưng cho hắn một căn nhà, nằm ở trung tâm thành phố, trị giá mười triệu.
Chiếc xe Lexus đời mới nhất cũng là quà An Thừa Lâm tặng hắn làm quà sinh nhật.
Mà bình thường hắn ở An gia, Tề Tĩnh còn thỉnh thoảng đi may vest cho hắn. Hắn tự tiêu xài cho mình rất ít.
Cộng lại tất cả mấy năm qua, trong tay hắn có hơn bốn triệu tiền mặt. Căn nhà mười triệu, chiếc xe mấy triệu. Còn có số cổ phiếu cho nội bộ nhân viên trong An thị trị giá mấy triệu.
Trình Quý Hạo nhìn mấy khoản tiền ghi chép mới phát hiện: Những tài sản này toàn là vợ chồng An gia cho hắn.
Bằng lương tâm, hai ông bà đối xử với hắn rất tốt, thật sự rất tốt.
Chẳng qua, trong đầu hắn luôn hiện ra hình ảnh tiểu thiếu gia nhà họ An. Vị kia làm bậy tùy hứng, sống trong nhung lụa được hưởng toàn bộ tài sản của An gia.
Không công bằng!
Trình Quý Hạo mím môi, đôi mắt đằng sau gọng kính vàng tóe lửa.
Điện thoại reo lên, hắn nhận được một tin nhắn.
Trình tiên sinh, tiền chuyển vào tài khoản này. Trước thứ bảy phải chuyển đủ hết phần cho anh em tôi.
Trình Quý Hạo hung hãn ném điện thoại đi.
Sáu triệu, hắn cần phải bán chút cổ phần trong An thị mới đủ.
Ngực thở phập phồng, hắn cắn răng lầm bầm, “Không sao, không sao, sau này sẽ còn được nhiều hơn thế.”
…
Cố gia.
Cuối năm gần đến, thời tiết càng thêm rét lạnh. Xuyên qua cửa sổ ở phòng ăn có thể nhìn thấy gió mạnh tạt qua từng tán cây, xào xạo xào xạc.
Chỉ là mùa đông cực lạnh vẫn bị ngăn ở bên ngoài biệt thự. Nhiệt độ lẫn độ ẩm trong phòng được chỉnh lên khá cao, ấm áp thoải mái.
An Ca vẫn mang dáng vẻ vừa ngủ dậy, tóc cọng nằm cọng chỉa, đồ ngủ rộng thùng thình hơi có nếp nhăn.
Hắn mang tư thái lười biếng ngồi trước bàn, chậm rãi ăn sáng.
Dì Vương múc cho hắn chén canh nóng, dặn dò, “An thiếu gia, trời lạnh, uống chút canh cho ấm.”
“Cám ơn dì Vương.”
An Ca nhận lấy, nâng hai tay hớp một ngụm nhỏ.
Cố Sâm đã sớm ăn xong bữa sáng, mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm, trước khi đi liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia một cái, trong đầu nghĩ: Trễ vậy mới dậy, đúng là chiều quá thành hư!
Nào biết An Ca thấy hắn sắp đi, lập tức để chén xuống gọi, “Cố tổng, mẹ tôi bảo tôi tới công ty một chuyến. Xin phép anh cho tôi ra ngoài.”
Ra ngoài còn cần phải xin phép? Dì Vương nghe thấy liền trốn vào trong bếp lén cười.
Trong đầu nghĩ: Mối quan hệ chồng chồng này càng ngày càng tốt, mới sáng sớm đã liếc mắt đưa tình.
Cố Sâm không nói gì.
Tối hôm qua tự nhiên có ngọn lửa vô danh, cố tình đưa ra điều kiện hà khắc với tiểu thiếu gia, ra ngoài phải báo cáo với mình.
Kết quả không ngờ tiểu thiếu gia lại tuân theo. Còn ở yên trong nhà ba ngày chẳng đi đâu, hôm nay tới An thị thì chủ động xin mình, hỏi ý kiến của hắn.
Trong lòng Cố Sâm ngược lại có chút áy náy, mở miệng nói, “An thị cách công ty tôi không xa, đi cùng đi, tôi chở cậu.”
An Ca cầm bánh bao lên cắn, nói, “Làm phiền Cố tổng. Nhưng mà, anh phải chờ tôi ăn xong đã.”
Cố Sâm giơ tay nhìn đồng hồ không lên tiếng, đứng trước cửa chờ.
Kết quả tiểu thiếu gia còn uống thêm một chén canh, ăn hai cái bánh bao, gắp thêm mấy miếng rau mới hài lòng xoa bụng.
Sau đó nhìn Cố Sâm đang chờ, nói, “Anh còn phải chờ một lúc, tôi lên thay đồ.”
Cố Sâm hừ một tiếng, giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Cậu nhanh lên đi.”
An Ca vừa “Bịch bịch” chạy lên lầu vừa nói, “OK.”
Giọng nói vang vọng trong phòng khách rộng rãi, giống như nốt nhạc nhún nhảy rất dễ nghe.
“Đúng rồi!”
An Ca lên được nửa cầu thang thì đột nhiên xoay đầu hỏi Cố Sâm, “Anh đưa tôi tới công ty, vậy khi về tôi không có xe phải làm sao?”
Cố Sâm: …
Được voi đòi tiên.
Hắn rất ghét bỏ cau mày, “Tôi đón cậu.”