Bông tắm mau chóng rời đi, chuyển qua sau lưng, Cố chuyên-gia-chà-lưng Sâm rất chuyên tâm làm đúng bổn phận.
An Ca vốn định la Cố Sâm, nhưng bây giờ hắn đang bận áp chế một tâm tình khác.
Thân thể có vẻ không nghe lời hắn, dần dần dâng lên ngọn lửa, sau đó như cưỡi gió mau chóng đốt toàn thân. Ngay cả khi Cố Sâm chạm vào lưng hắn, cũng như quạt gió thổi lửa cháy mạnh thêm.
“Được rồi, không cần nữa.” An Ca mặt không cảm xúc nói, hai tay lặng lẽ ngăn ở bụng, che chỗ hơi nhô lên, nói, “Còn lại để em, anh ra ngoài đi.”
Cố Sâm hơi phát giác ra, khựng lại, tay cầm bông tắm vừa lúc chà tới hông chỗ xương cụt.
Bông tắm mềm mại vuốt ve trên làn da nhạy cảm, như dòng điện kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi tế bào trên cơ thể, từ phần xương cụt chạy toàn thân, làn da trơn nhẵn run sợ.
Lần này chỗ bị che kín đã hoàn toàn nhô lên, hắn vội vàng đè xuống, cùi chỏ đụng Cố Sâm, “Anh ra ngoài đii.”
“An Ca.” Cố Sâm không đi, ngược lại còn tiến tới một bước, tay trái vòng ra trước ôm lấy cái eo nhỏ, bờ ngực rắn chắc dán vào lưng An Ca, xúc cảm lành lạnh, hơi thở ấm nóng.
“An Ca.”
Cố Sâm gọi tên An Ca, giọng nói chứa từ tính, “Đừng nhúc nhích, để anh giúp em.”
An Ca dùng cùi chỏ đụng hắn, giãy dụa, “Anh, anh mới đừng có lộn xộn, em còn chưa đồng ý…”
Nhưng mà không cẩn thận, cái nơi đang cố gắng giấu đi bị lộ trước tầm mắt của Cố Sâm.
“Anh biết.” Cố Sâm nhỏ giọng dỗ dành, môi kề bên tai An Ca, mang ý cười nói, “Anh nói giúp em tắm, chỗ này… cũng cần mà.”
Cố Sâm cầm bông tắm trong tay bọc lên nơi đó, mềm mại và ấm áp.
An Ca muốn đạp Cố Sâm ra, nhưng cảm giác này quá xa lạ cũng rất thoải mái, ước chừng khiến hắn buông lỏng một chút.
Là người có khả năng tự kiềm chế cao đến cỡ nào, trong gien vẫn thích hưởng lạc, nhất là khi đối mặt với bản năng nguyên thủy của loài người, sẽ tận tình thả ra để đạt được tận cùng.
An Ca mau chóng mất sức, thả lỏng cơ thể dựa vào ngực Cố Sâm.
Tin tức mở trong điện thoại không biết đã bị Cố Sâm tắt từ lúc nào, hắn nhắm chặt mắt, chỉ nghe tiếng mình thở, cùng với Cố Sâm khẽ cắn tai gọi tên mình.
Lúc An Ca mở mắt ra nhìn xung quanh, hắn mừng rỡ khi thấy gương để ở chỗ khác, hắn không cần phải nhìn thấy dáng vẻ phóng túng của mình.
Phong cách màu tối của phòng tắm, hắn vừa rồi còn cho là màu quá lạnh lẽo. Nhưng bây giờ nhìn lại, chính màu sắc u ám này mới có thể gọi dậy sự điên cuồng ẩn núp trong lòng.
Hắn thậm chí còn nắm tay Cổ Sâm, bàn tay mau chóng dính đầy bọt bong bóng, phát ra mùi đào thoang thoảng.
Trước ngực đột nhiên thấy lạnh, là nẹp cánh tay của Cố Sâm đặt lên.
“Đừng lộn xộn, cổ tay của anh đó?” Tuy thần trí của An Ca không còn tỉnh táo mấy, nhưng hắn vẫn nhớ tới cổ tay bị gãy xương của Cố Sâm.
“Không sao, đã sớm lành rồi.” Cố Sâm nói.
“A! Đừng, đừng làm vậy… Nhẹ thôi.”
Thời gian từng phút trôi qua, cho đến khi nước dội lên người, rửa đi bọt xà phòng lẫn dấu vết và mùi vị chỗ nào đấy, An Ca mới từ từ tỉnh lại.
Chỉ là thân thể mất sức, tứ chi mềm nhũn, sau khi thả lỏng cơ thể làm theo bản năng, hắn càng muốn đắm chìm vào đó không muốn tỉnh lại.
Hắn để Cố Sâm tùy ý lau người cho mình, mặc quần áo, lau khô tóc, ôm về giường, chuẩn bị ngủ.
Cố Sâm cúi đầu hôn lên gò má và chóp mũi An Ca, giọng nói hơi uất ức, “Em không định bỏ mặc anh chứ?”
An Ca cố gắng giơ bàn tay lên nhưng nó thật nặng nề, giọng nói hơi rời rạc, “Anh tự giải quyết có được không?”
“Anh muốn ở cạnh em, được chứ?” Cố Sâm hỏi.
An Ca nhắm mắt lại “Ừ” một tiếng, vùi mình vào chăn gối ấm áp.
Cố Sâm nằm xuống bên cạnh, ôm An Ca vào lòng, khẽ hôn rồi cắn cắn đối phương, lặp đi lặp lại. Giống như đang thưởng thức một món ăn ngon mà mình rất thích, không kiềm được muốn ăn ngấu nghiến, nhưng lại cắn từng miếng nhỏ thưởng thức món ăn, mỗi một miếng đều chứa đựng sự quý trọng và chật vật kiềm chế.
Kiềm chế nhiều bao nhiêu thì chật vật nhiều bấy nhiêu.
An Ca nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Cố Sâm bên tai, cần cổ là hơi thở nóng phả vào, còn có thứ dán sát vào chân, như cây sắt vậy.
An Ca biết Cố Sâm thích mình, càng cảm nhận được khát vọng của đối phương, cũng biết bây giờ Cố Sâm đang muốn gì.
Nhưng cũng vì thích hắn, nên dù khao khát cũng kiềm chế lại, tôn trọng ý kiến của mình, đặt hắn lên trên.
Trái tim An Ca mềm đi, thiếu chút nữa là buông lỏng.
Sau khi cảm nhận được vật kề chân mình càng ngày càng căng lớn, hắn liền chùn chân. Có hơi… hết hồn, hắn đã sớm biết chỗ đó của Cố Sâm to thế nào, nhưng để cảm nhận thì… hắn cần phải chuẩn bị tinh thần.
An Ca thừa nhận mình sợ, chỉ dám nhắm mắt giả chết, đồng thời dung túng hành động của Cố Sâm.
“An Ca.” Cố Sâm rất nhạy bén nhận ra, bàn tay ấm nóng từ từ cởi cúc áo của An Ca, cũng chậm chạp như khi mặc vào vậy.
Lại chạm nữa?
An Ca nhắm mắt không biết làm sao — Bỏ đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
…
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng, căn phòng u tối có một đường sáng chiếu xuống đất.
An Ca tỉnh dậy, nằm trong chăn định vươn vai một cái.
Mới vừa nhúc nhích thì cảm thấy có gì kì kì — Chân đau.
Giống như lúc trước đi huấn luyện quân sự thời đại học, mặc đồ rằn ri chạy cả ngày, chân ma sát lên lớp vải cứng, da mài tới mài lui làm nó đau.
An Ca lại nhúc nhích một cái, chỗ bị đau càng đau hơn, hắn hít một hơi lạnh.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Cố Sâm đang tắm.
Tối hôm qua tắm rồi, sáng dậy còn tắm?
An Ca cẩn thận suy nghĩ.
Thiết lập của nam chính trong tiểu thuyết là vậy sao, buổi tối cà trên chân hắn tới đau, sáng còn phải đi tắm giải quyết.
Quá đáng sợ, cũng thiệt là rầu, tại sao lại để hắn gặp người đàn ông này chứ.
An Ca cau mày.
Vì để tránh lúng túng, An Ca giả vờ không biết gì nằm trên giường nhắm mắt.
Tiếng nước chảy ngừng được mấy phút thì Cố Sâm bước ra, đại khái cho là An Ca còn ngủ, bước chân lẫn hành động mặc quần áo cũng làm rất nhẹ.
An Ca vểnh tai lên, nghe tiếng bước chân của Cố Sâm dần xa khỏi phòng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn lặng lẽ xuống giường đi rửa mặt.
Kết quả vừa đẩy cửa vào, đập vào mắt chính là bông tắm màu trắng, chính là cái tối hôm qua Cố Sâm dùng để tắm cho hắn.
Ký ức lập tức bị thức tỉnh, xúc cảm phong phú được bọt xà bông bao lấy lập tức đánh úp toàn thân.
Hô hấp An Ca nặng nề, vẫy vẫy đầu, ném mấy suy nghĩ kia đi.
Khi nhìn lại bông tắm, thật sự không dám nhìn thẳng.
Hắn cầm bông tắm lên, “Vèo” một tiếng, bông tắm bị ném vào thùng rác.
Chờ An Ca đứng trước gương, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Khó trách tối qua nằm mơ toàn thấy Cố Sâm không ngừng hôn hắn, thì ra là thật. An Ca rất trắng, chỉ cần hơi va chạm cũng để lại dấu vết, mà bây giờ, đầu vai, xương quai xanh, trên ngực cũng đầy dấu hôn. Chân thì đau, dù quần áo là vải rất mềm mịn nhưng chạm vào vẫn đau.
Sau một lúc cảm nhận cẩn thận, ngực cũng đau nữa. Hắn kéo áo ra nhìn, phát hiện màu sắc của hai điểm trước ngực đậm hơn bình thường, hình như còn sưng lên.
Cố Sâm rốt cuộc đã xoa bao lâu?!
An Ca kéo áo lại, khổ sở đánh răng.
Cố Sâm về phòng, mở cửa ra không thấy An Ca nằm trên giường, gọi một tiếng, “An Ca?”
An Ca đang đánh răng, một cước đá cửa phòng tắm, trầm giọng kêu, “Cố Sâm, anh qua đây!”
Cố Sâm: !
Một tay hắn đang cầm ly nước, chắc hẳn là chuẩn bị cho An Ca, thấy dáng vẻ tức giận của đối phương, lòng hơi run một chút, cẩn thận đi tới trước mặt, dịu dàng hỏi, “Sao vậy bé?”
Bé?
Cơn giận của An Ca không có chỗ xả, đưa tay nắm cổ áo Cố Sâm kéo lại gần, thở phì phò muốn cắn. Nhưng khi kéo lại mới phát hiện người Cố Sâm cũng có dấu, vai bị hắn cắn thành vết thương, xung quanh có máu đọng.
Trừ cái này thì môi dưới còn bị cắn ác hơn, vết thương đã kết vảy nhưng xung quanh sưng lên.
Cố Sâm… cũng bị thương không nhẹ, còn phải đem cái thân xác này đi làm.
An Ca chùn chân thở một hơi, nhón chân hôn một cái lên môi bị thương của Cố Sâm, nói, “Không có gì, xuống ăn sáng.”
Cố Sâm lóe lên niềm vui bất ngờ trong ánh mắt, “Bé…”
An Ca liếc mắt, “Không được gọi em như vậy!”
…
Tới công ty, An Ca vô cùng bận rộn.
Hắn vốn là người rất chuyên tâm vào công việc, nhưng hôm nay thì càng chuyên tâm hơn.
Hắn sắp vào ban hội đồng quản trị, trở thành nhân vật có quyền quyết định trong An thị, phải đưa ra bản lĩnh khiến người ta phục.
Mà cổ phần giúp hắn tiến vào hội đồng quản trị cũng là An gia cho hắn. Hắn nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn cho An thị, làm ví tiền của ba mẹ dày lên.
Vì thế, phòng AUM vào sáng sớm dưới sự chỉ huy của An Ca, rơi vào bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Mọi người cực kì bận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy con số nhún nhảy trên màn hình, thần kinh căng thẳng tiến hành giao dịch từng mục một.
Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng bàn phím lạch cạch cùng tiếng chuột click click.
An Ca tập trung, không để ý gì khác.
Mấy tiếng sau thấy miệng khô mới thả lỏng tinh thần tìm nước uống.
Trong khe hở thời gian này làm hắn nhận ra cơ thể mình bất thường.
An Ca ngồi trên ghế làm việc, chỗ bị Cố Sâm cạ hôm qua bị cả thân thể đè lên ghế, trải qua mấy tiếng đồng hồ, bây giờ đau tới mức khiến hắn nhúc nhích thôi cũng phải hít hơi lạnh.
Hắn hơi nhích người về trước, cố gắng không đụng tới chỗ bị thương kia.
Kết quả xương chậu chỉ có thể ngồi trên mép ghế, trọng lực toàn thân đặt lên đó, thời gian dài khiến eo mỏi lưng đau.
Càng khiến hắn không thoải mái chính là vị trí trước ngực còn đau hơn hồi sáng. Vốn là bị xoa tới sưng lên, giờ bị áo ma sát khiến nó càng đau hơn.
Cố Sâm rốt cuộc đã làm cái gì mới ra nông nỗi này?!
Lần này An Ca phiền não vô cùng. Chân đau, ngực đau, lưng đau, sự tập trung cũng bị quấy rầy.
Hắn tức giận nghiến răng, hối hận sáng nay mềm lòng không cắn Cố Sâm một cái, làm bây giờ muốn lập tức về nhà, phải cắn tên khốn kiếp đó cho hả giận.