Anwkxbh clttjCa rbpkpxoay hmkshđầu nhìnrjsfh geycjtheo hướngqxbiq cdrbfgiọng sbzzmnói phátbwqsj lkwqwra, vnrwgnhìn thấyjdwqx Trìnhuzoiu ddvtlQuý ffglxHạo đứngwxvna bdpjmngoài cửa.
Trên ngườixavzn mặchzkwd anjuyáo deawhvest ygnfxmàu xámuuvja cpyzftro, czjttdáng ngườiamsxh uuiyncao lrfajgầy, gmkvmtrên mắt đeo gọng kính vàng, trông tao nhã lịch sự. Khi nhìn An Ca còn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng giống như anh hai đối đãi với em ruột. Nếu như không biết thuốc trong rượu là do Trình Quý Hạo bỏ, An Ca liền bị dáng vẻ anh hai dịu dàng này lừa mất.
Hắn học theo thái độ của nguyên chủ đối đãi với Trình Quý Hạo, nghiêng đầu chống cằm, ra vẻ ngạo mạn nói, “Anh quản lý tôi? Tối nay bọn tôi chơi luật mới, ai thua còn phải uống rượu đây.”
Vừa nói hắn vừa cầm chai rượu lên, hướng về phía Trình Quý Hạo lắc lắc, “Chai anh đưa không tệ, mấy anh Minh Vũ uống sắp ngất rồi.”
Đôi mắt cười của Trình Quý Hạo trong nháy mắt cứng lại. Rồi mau chóng trở về vẻ ôn hòa, “Em cũng uống?”
Sự hoảng hốt thoáng qua ánh mắt cùng dáng vẻ giả vờ bình tĩnh, không hề lọt khỏi mắt An Ca.
Quả nhiên!
An Ca cố tình pocfdlàm raxmixq vẻrktqo otejdđắc ý,awgve “Tốismcta tttqgnay tôidibka xrzcgmay mắn,ihlwd rvmiytoàn làjhbzb mmmjybọn oglfshọ yfvhbuống.” Còngapxe đưaqeqay lqjrychân đásetxp Tề Minh Vũ, cất giọng hỏi, “Anh họ, rượu ngon không?”
Tề Minh Vũ thua mà sang chấn tâm lý, uống tới đầu óc choáng váng, nắm bài trong tay, nửa nằm trên bàn, chửi thầm, “Mẹ nó! Có một chai rượu mà đm có mình tao uống!”
Trên mặt Trình Quý Hạo là nụ cười, nhưng thân thể đã sớm cứng đờ.
Trong rượu có cái gì, chỉ có mình hắn biết.
Trước lễ cưới, hắn dùng vài ba câu giật dây thiếu gia ngu xuẩn gọi ‘dịch vụ tận nhà’ về chơi, rồi chuẩn bị sẵn rượu, nhờ Tề Minh Vũ đưa giùm. Rồi sau đó hắn tính toán thời gian gọi cho tiếp tân, nói trong phòng Triệu Mặc có người muốn tự sát.
Nhân viên của khách sạn sẽ vội vàng chạy lên kiểm tra, hắn sẽ cố tình tiết lộ chút tin tức cho đám thân thích của mẹ Cố Sâm. Vậy thì không chỉ riêng nhân viên khách sạn, người nhà họ Cố, người nhà họ An, đều nhìn thấy An Ca ngủ cùng người đàn ông khác ngay ngày cưới.
Hai ông bà nhà họ An càng thất vọng với tiểu thiếu gia, sẽ càng lệ thuộc và tín nhiệm vào mình, đến lúc đó công ty và cổ phần của An gia đều nằm trong tay hắn.
Kế hoạch là không một kẽ hở.
Kết quả, sau khi phòng mở ra chỉ có một mình Triệu Mặc.
Tại sao An Ca không có ở trong phòng?!
Bây giờ Trình Quý Hạo không có tâm tư đâu suy nghĩ về vấn đề này!
Qua một hồi, người uống chai rượu này sẽ ở trước mặt mọi người thất thố. Đều là thiếu gia nhà giàu, nhàudmer aifkxsz knkxrcũng thirpsẽ tdaflkhông tùyzokhv tiệnkrvqh bỏbpwud tfsezqua hxbizcho conwixap tynswmình uốngddpkv rượunlgkf rrycdbị dínhllvol svtxothứ hznrtkhông iczuwsạch sẽ.
Mà tra một chút là ra hắn ngay.
Thế này thì khổ cực ngụy trang nhiều năm, đau đầu nghĩ kế tới hôm nay coi như kết thúc.
Trong mắt Trình Quý Hạo lóe lên sự phiền muộn. Ngón tay vuốt lên tay ống tay áo vest, mỉm cười đề nghị, “Minh Vũ cũng say rồi, đừng đánh bài nữa. Anh biết chỗ chơi vui hơn, có muốn đi không?”
Còn dụ dỗ, “Anh mời, đảm bảo mọi người chơi rất vui.”
Hắn muốn mau chóng đưa Tề Minh Vũ bọn họ tới câu lạc bộ tư nhân, tìm mấy người bạn gái cho bọn họ phát tiết. Dù sao cũng say rồi, sẽ không biết là do tác dụng của rượu hay tác dụng của thuốc.
Tề Minh Vũ, Cố Thành đánh bài tới bây giờ đã thua gần hết tiền để dành, đã sớm không muốn chơi với An Ca nữa. Nghe thấy lời của Trình Quý Hạo, lập tức ném bài trong tay, nói, “Được! Đi, đi chơi đi!”
“Không được.”
An Ca dựa vào ghế sô pha, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, nhàn nhạt nhìn ba người, “Tôi nói đã kết thúc sao?”
Mấy người Tề Minh Vũ đang chuẩn bị đứng lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lập tức không dám đi.
Tú tài gặp binh sĩ.
Bọn họ mặc dù không coi trọng An Ca, nhưng vẫn sợ cái tính cậy mạnh, chẳng sợ ai của ma vương hại đời này. Nếu như mặc kệ An Ca mà đi, vị ma vương hại đời này không biết sẽ làm gì bọn họ nữa.
“Nhưng mà, muốn đi cũng được.” An Ca nhìn bọn họ một vòng, cầm chai rượu không còn nhiều lên lắc lắc, “Phải uống hết rượu.”
Trình Quý Hạo định cầm lấy chai rượu, cười dỗ dành, “Tiểu Ca, chai này còn có một chút thôi mà? Lát nữa anh mua chai khác ngon hơn, được không?”
“Không!” An Ca từ chối, hắn ném chai rượu lên bàn, nghiêng mặt vô cùng ngang ngược ra lệnh cho Trình Quý Hạo, “Nếu anh muốn dẫn người đi thì uống hết rượu cho tôi.”
Thật may là tính cách của nguyên chủ rất ngang ngược, có thể dùng cách không nói lý của hắn để thử Trình Quý Hạo.
Trình Quý Hạo hiểu An Ca, trong lòng cho dù giết chết đối phương n lần, trên mặt vẫn là nụ cười dung túng tiểu tổ tông, dịu dàng nói, “Được. Vậy anh uống xong thì chúng ta đi.”
Thấy An Ca gật đầu, Trình Quý Hạo cầm chai rượu lên nốc sạch.
Để chai rượu rỗng xuống, hắn ôn hòa dặn Tề Minh Vũ bọn họ, “Tụi em ở đây chờ anh, anh đi sắp xếp chỗ chơi.”
Nói xong hắn xoay người đi, hướng về phía phòng vệ sinh.
Khi cánh cửa đóng lại, trên gương mặt tao nhã lập tức hiện lên vẻ âm trầm đáng sợ.
Hắn ôm bồnaersj cầu,dgtez mộtsooyb tayoeond mócjmteb họngynvta óiajaif ra.
Sau cviiwtiếng nônzpgqd mửa,hzgwe knniqrượu cùnghrruj gdcmwđồ ăneolsr dkozvtối ewftxkhi nãyngmma fqxhcđều trào ngược lên nôn ra ngoài. Mùi dạ dày lên men bay trong căn phòng nhỏ, sắc mặt của Trình Quý Hạo vì ép bản thân nôn ra mà càng thêm tái nhợt. Hắn cắn răng nhả từng từ, “An Ca, An Ca…”
Đằng sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt âm hiểm như rắn độc săn mồi, lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
An Ca lặng lẽ đi theo Trình Quý Hạo, nghe thấy tiếng ói và tiếng giật nước xả bồn cầu trong phòng, hắn càng tin chắc suy đoán của mình.
Rượu bọn họ uống là chai mới mà An Ca mua.
Chỉ là Trình Quý Hạo không biết.
Vì để không làm lộ ra sơ hở, hắn có thể uống sạch chai rượu, sau đó vào nhà vệ sinh móc họng ói ra.
Là một tên ác độc.
Chỉ là đối xử ác với mình, đối với người khác sẽ còn cay độc hơn.
Chim cưu chiếm tổ chim cước, lấy oán báo ơn.
An Ca giữ chặt ngực mình, cảm nhận tiếng tim đập, lặng lẽ nói: Nếu tôi trở thành cậu, tôi sẽ vì cậu… vì ba mẹ cậu diệt trừ tam lang(1) này.
(1) Tam lang là ba con sói, ý chỉ ba loại người: 1, vong ân bội nghĩa. 2, bạc tình bạc nghĩa. 3, kẻ háo sắc.
Tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra vang lên, An Ca tỉnh bơ quay về phòng đánh bài.
…
Trình Quý Hạo sợ Tề Minh Vũ bọn họ ở khách sạn lộ ra vấn đề khác thường, một lòng muốn dẫn bọn họ đi cho mau. Hơn nữa mặc dù kế hoạch hôm nay không thành, nhưng chỉ cần dẫn An Ca tới chỗ dâm loạn đó, thì đây chính là cơ hội khiến vị tiểu thiếu gia này thân bại danh liệt.
Trong mấy phút, Trình Quý Hạo đã tính xong kế hoạch hãm hại An Ca.
Nhưng không nghĩ An Ca lại từ chối hắn.
“Tôi không đi, hôm nay là đêm tân hôn đầu tiên, tôi phải ở cùng chú rể của tôi.” Tiểu thiếu gia ngẩng đầu nhìn hắn, trên gương mặt dễ nhìn không có sự kiêu ngạo ngày trước, giọng lạnh nhạt, ánh mắt cũng nhàn nhạt.
Nhìn thấu mọi thứ.
Trong lòng Trình Quý Hạo đột nhiên giật mình, An Ca như vậy khiến hắn bất an. Tựa như con bù nhìn bị hắn thao túng đột nhiên có ý thức, đang từ từ cởi dây trói khỏi tay hắn.
Tề Minh Vũ, Cố Thành, An Minh Nguyên đi ra khỏi phòng đánh bài, sung sướng đứng chờ ở đại sảnh. Nghe thấy An Ca nói đêm tân hôn đầu tiên, không nhịn được thổ lộ lời thật lòng.
Trên mặt là vẻ giễu cợt và châm chọc.
Còn đêm tân hôn đầu tiên phải ở cùng chú rể?
Cố Sâm sẽ chịu mày chắc, vớ vẩn!
Ai mà chẳng biết mục đích của cuộc hôn nhân này.
Thiếu gia ngu xuẩn thật sự cho rằng Cố Sâm sẽ tôn trọng hắn à?
Tề Minh Vũ thua nhiều tiền nhất, cơn giận khi nãy cũng không dám phát tác. Bây giờ ỷ mình uống say, đứng bên ngoài phòng trà hét to, “Cố Sâm, em họ tôi nói tối nay muốn động phòng với anh kìa, không muốn ra ngoài sung sướng với anh em bọn tôi! Cố Sâm, còn không mau ra tiếp em họ tôi đi chứ!”
Cố Sâm: ???
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK