Anjplgy vlogiCa vìphwhk quáqwckn kinhppeli fmzmbngạc khiycmoy thấyoavtx cófehjy qqantngười biếtlnwof ewecrhợp đồngtmzix giữaxkgkv xoonvhắn tsphjvà zfpwaCố ejcamSâm, kbigpnên egrdlmới umhvybuột miệnglccnh vqhpcthốt ra.
Quả nhiênxqvaq bịmixot btxvmđối dnavpphương lừa.
Hắn tựddfrw skdhsbiết khinh thường, cố tình trấn định, “Học trưởng hôm nay gọi tôi tới, không phải chỉ muốn biết quan hệ giữa tôi và Cố Sâm đi. Lúc học đại học đúng là tôi có chèn ép học trưởng, tôi sẽ đền bù sai lầm năm đó, chỉ hy vọng mong muốn của học trưởng không vượt quá khả năng cho phép của tôi.”
Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Phong, ý rõ ràng: Anh có thể nói điều kiện, nhưng nếu điều kiện quá hà khắc, An gia và Cố gia cũng không phải dễ đối phó.
Lục Phong vừa thả lỏng cơ mặt, nghe An Ca nói xong lại trở về vẻ nghiêm nghị, giọng trầm thấp hỏi, “Cậu… cảm thấy tôi đang uy hiếp cậu?”
Chẳng lẽ không phải?
An Ca không nói, lẳng lặng nhìn Lục Phong.
Lục Phong vừa mới gặp mặt đã đòi tố cáo chuyện nguyên chủ uy hiếp hắn, sau đó vòng vo yêu cầu An Ca chịu trách nhiệm với tính hướng của hắn, cagtmbây giờtfoax foebllại lừabwzdq đượcaiqgn Ankndpi eqlhwCa thừagzgdl fzyennhận wyzxghôn nhxjenhân rmzdagiữa kotbsAn hnuubCa hbponvà buxqrCố vumkiSâm chỉkqbza làccbjo hợp đồng.
Ba chuyện, mà chuyện nào cũng đủ để lấy một cọc tiền to.
“Đừng nghĩ nhiều quá, tiểu thiếu gia.”
Lục Phong hừ lạnh, “Cậu cho là tôi sẽ giống bọn nhà giàu các cậu, vì lợi ích mà cả hôn nhân cũng tính toán sao. Chúng ta là bạn học cũ, tiểu thiếu gia nói như vậy, có phải quá tổn thương lên người bạn cũ này không?”
An Ca mím môi, “Bởi vì tôi không biết, mục đích học trưởng bảo tôi vào đây là để làm gì.”
Lục Phong cười giễu, “Tôi chỉ là tình cờ thấy cậu trên TV, nhớ lại chuyện cũ. Vừa lúc cậu lại đậu xe trước cửa công ty tôi, gọi cậu vào uống ly cà phê thôi.”
Thái độ của Lục Phong nghiêm túc, lời nói thẳng thắn. Quả thật không giống người lòng vòng.
Nhưng An Ca vẫn không mấy tin vào lời của hắn.
Dù sao những người mở miệng nói không muốn gì, thường là những người muốn nhiều hơn thế.
Hắn chỉ tỏ ra áy náy nói, “… Là tôi hiểu lầm học trưởng.”
Lục Phong cười nhẹ, ánh mắt nhìn ly cà phê, “Sao thế, cả cà phê tôi rót cho cậu cũng không dám uống?”
An Ca quả thật không dám uống lung tung, nhưng đối mặt với Lục Phong thản nhiên, mình mà không uống lại bị xem là lòng dạ tiểu nhân.
“Đâu có.” Hắn cười cười với Lục Phong, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, “Chỉ là có người tới đón tôi ngay, uống xong ly này tôi phải đi.”
Những lời này coi như nhắc nhở Lục Phong, nếu hắn uống ly cà phê này vào mà có chuyện gì, chắc chắn sẽzfppy cósecat ngườivsyyp spdonbiết ngay.jchrb bosprThân phậnfilmk xfvvqcủa ucvjeLục ixxtvPhong tuykvawz mrrscghê edtoygớm, nhưngqquxo yclsfcông plunxkhai ởoxdbz mpmulquán càxapht phê bỏ thuốc hại An Ca thì vô cùng nguy hiểm.
Nói xong hắn thấy Lục Phong rất bình thản, suy đoán trong cà phê chẳng có gì, An Ca mới chậm rãi cầm lên uống.
Lục Phong rất rõ An Ca cảnh giác điều gì, khinh thường hừ một tiếng, “Hôm nay chầu cà phê này tôi mời, tiểu thiếu gia lần sau có phải nên mời tôi lại không?”
An Ca thuận miệng đồng ý, “Nếu chẳng qua chỉ uống cà phê, lúc nào tôi cũng có thể mời lại học trưởng.”
“Được.” Lục Phong cầm điện thoại đẩy tới trước mặt An Ca, nhướng mày, “Lần sau tôi muốn uống cà phê của An thiếu gia mời, thì…” Đầu ngón tay mở màn hình điện thoại, “Cho tôi số của cậu.”
An Ca: …
Hắn cứ thế bị Lục Phong lừa lấy số điện thoại.
Ở tình huống này không thể nào từ chối được, không thể làm gì khác hơn bấm số của mình vào.
Lục Phong nói, “Nhá máy qua đi.”
An Ca nhấn nút gọi, mấy giâu sau điện thoại của An Ca reo lên.
Lục Phong lúc này mới cầm điện thoại rút tay về, nhìn An Ca nhắc nhở từng từ, “Lần sau, đừng quên nữa.”
…
An thị cách nơi này không xa.
Lúc An Ca ra khỏi quán cà phê, hắn đã thấy Trình Quý Hạo ngừng xe ở ven đường chờ mình.
Thấy hắn đi ra lập tức mỉm cười chào hỏi, “Tiểu Ca, xe của em xảy ra chuyện gì? Muốn anh gọi bảo hiểm kéo xe về không?”
Còn ra dáng vẻ người anh tốt hết lòng chăm lo. Tựa như trước khi bị An Ca kính rượu bỏ thuốc, lần hành hạ kia chưa từng xảy ra.
An Ca nhìn hắn giả vờ, cũng chỉ lấy vẻ kiêu căng tùy hứng của nguyên chủ ra đáp lại.
“Không cần.”
Thiếu gia ngạo mạn không thèm nhìn Trình Quý Hạo một cái, đi thẳng tới xe mình ngồi vào ghế tài xế, phân phó, “Xe em chạy được rồi. Bây giờ anh đưa em về nhà đi.”
Nói xong kéo kính xe lên, khởi động chiếc xe thể thao đã được độ, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Hắn không thể đảm bảo hai chiếc xe vừa rồi là do Trình Quý Hạo phái người tới làm, nhưng chỉ cần ở cùng Trình Quý Hạo, hắn chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Dù sao trước khi Trình Quý Hạo lấy được cái gì, hắn vẫn phải giả vờ đóng vai người anh tốt trước mặt ba mẹ An Ca. Nếu An Ca đi theo hắn mà gặp nguy hiểm, hai ông bà chắc chắn sẽ không tín nhiệm hắn như trước.
Trình Quý Hạo siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo vest, khớp xương hiện rõ. Sau khi bước vào xe, hai tay đặt lên bánh lái hơi run lên.
Hắn ở công ty bận tới sứt đầunbfdt mẻqeakt orfcptrán, xudfsnhưng ovymhkhi nhậnqtlwc đượczwbns wlqndđiện qzebwthoại goybrcủa Anobdxo tsnaiCa, odgrwhắn ovmvokhông laxdzthể kxraykhông lxtxvbỏ znlilviệc màhakzq chạy tới đây.
Kết quả tiểu thiếu gia chỉ nói một câu rồi phóng xe đi.
Bây giờ đi theo chiếc xe đỏ rực của tiểu thiếu gia, Trình Quý Hạo cảm giác bản thân là chân nô tài bị thiếu gia nhà họ An tùy ý sai sử.
Dĩ nhiên, hắn cũng có thể từ chối.
Nhưng ngụy trang làm người anh tốt đã mười mấy năm, không thể vào thời khắc mấu chốt làm sụp đổ hình tượng, để lộ chân tướng được.
Kiên nhẫn, phải kiên nhẫn.
Thêm ít ngày nữa, hắn nhất định có thể chiếm được An thị làm của riêng.
Đến lúc đó…
Trình Quý Hạo cong môi, đôi mắt đằng sau gọng kính toát lên vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đuôi xe đỏ rực phía trước.
Cho đến khi điện thoại reo lên phân tán sự chú ý của hắn.
Hắn nhấn nút trả lời, “Nói.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khá côn đồ của một người đàn ông, “Alo Trình tiên sinh, vừa rồi anh bảo chúng tôi ép chiếc Ferrari màu đỏ, bây giờ còn làm không?”
Trình Quý Hạo dừng một chút, “Lần sau đi.”
Người đàn ông truy hỏi, “Còn tiền? Không thể để anh em đi một chuyến về tay không được?”
Trong mắt Trình Quý Hạo có chút mất kiên nhẫn, “Trong một tiếng nữa tôi sẽ chuyển qua.”
Đến An gia.
An Ca vừa bước vào cửa, đã được Vương quản gia cùng mấy người làm chạy ra nhiệt tình nghênh đón. Bọn họ ân cần hỏi han thiếu gia mấy ngày rồi chưa về.
“Thiếu gia qua Cố gia ở thế nào, ăn uống có quen không?”
“Thiếu gia mấy bữa trước trên TV, tụi tôi có nhìn thấy, thiếu gia đẹp trai quá chừng!”
“Thiếu gia có ăn cơm trưa ở nhà không? Muốn ăn gì? Tôi nhờ nhà bếp chuẩn bị cho cậu.”
An Ca vừa đi vừa nói, “Không cần rườm rà quá, cứ nấu như trước là được.”
Bác Vương nói, “Thế cứ làm súp hải sâm thiếu gia thích vậy.”
Thấy An Ca gật đầu đồng ý, lập tức nghiêng đầu phân phó Trình Quý Hạo, “Quý Hạo thiếu gia, ở nhà hết hải sâm rồi, cậu ra tiệm bán hải sâm bên thành đông hay mua, đem về làm súp cho An thiếu gia uống.”
Trình Quý Hạo hơi khựng lại, sau đó hít sâu một hơi.
Mấy ngày An Ca không có ở nhà, bác Vương bọn họ đối xử, chăm sóc hắn như một thiếu gia. Nhưng một khi An Ca trở về, địa vị của hắn sẽ tuột xuống thành đứa trẻ được nhận nuôi, thậm chí là chân chạy việc cho An Ca.
Chỉ cần An Ca trở về, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành chủ nhân của căn nhà này được.
Trình Quý Hạo đè nén nỗi căm ghét trong lòng, cười nhạt nhìn bác Vương, “Tôi còn chút công việc phải xử lý, bác nhờ người khác đi mua đi.”
An Ca đang lên lầu thì nghe tiếng bước chân, hắn khoác tay lên tay vịn bằng gỗ, quay đầu nhìn Trình Quý Hạo, nói, “Anh Quý Hạo, anh qua dạy em chút việc ở công ty trước đi. Công việc anh đang làm, em sẽ nói với ba kêu người khác làm thay cho.”
Sai người khác như là một chuyện đương nhiên.
Nụ cười trên mặt Trình Quý Hạo hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn An Ca đứng trên bậc thang, qua mấy giây mới cắn răng nói, “Được.”
Bác Vương liền nói, “Vậy Quý Hạo thiếu gia đi dạy An thiếu gia đi, tôi nhờ người khác đi mua hải sâm.”
An Thừa Lâm quả thật đã giao phó cho Trình Quý Hạo, để hắn chỉ An Ca một chút tình huống ở công ty.
Trình Quý Hạo căn bản không xem cái này ra gì, hắn không cảm thấy An Ca luôn vui đùa thật sụ muốn đi làm.
Vì thế cũng không chuẩn bị kỹ càng mấy.
Hắn cầm một phần tài liệu, chỉ mấy con số chằng chịt trên mấy tờ đơn, nói, “Đây là bảng kế toán từng ngành của An thị, có lời cũng có lỗ.”
An Ca dựa vào ghế, khinh thường hỏi, “Lỗ thì còn giữ lại làm gì?”
Đúng là có chướng ngại về trí tuệ.
Trình Quý Hạo cười nhạo trong lòng, “Mỗi một ngành đều có tác dụng của nó, ngành trông thì lỗ nhưng lại có tác dụng với ngành khác.”
An Ca lật lật tài liệu, tặc lưỡi, “Khó vậy, em không hiểu. Mấy con số này nhìn cũng không hiểu, làm sao nhìn ra chỗ nào lời chỗ nào lỗ?”
Trình Quý Hạo nói, “Mấy cái này em không cần phải để ý tới, em chỉ cần ngồi vào bàn làm việc, sẽ có trợ lý nói cho em nghe. Những chuyện khác tất nhiên cũng có nhân viên thay em xử lý, em chỉ cần ký tên và đóng dấu thôi.”
“Đơn giản vậy, nếu nhân viên không nghe lời thì sao?”
Một câu hỏi ngây thơ còn buồn cười.
Trình Quý Hạo tẩy não, “Em là người thừa kế duy nhất của An thị, mọi người trong công ty tất nhiên sẽ nghe em. Nếu có ai không nghe, anh lập tức sa thải người đó.”
Hắn đoán An Ca không biết luật lao động hay luật thuê mướn. Ngày đầu tiên tới công ty, An Ca có thể vì địa vị thiếu gia mà gặp những nhân viên không thích, đi khiêu khích hắn. Với tính cách của An Ca, nhất định sẽ mắng chửi và đánh người.
Đến lúc đó trên dưới An thị đều biết đến vị thiếu gia ngu ngốc này, cũng sẽ làm hai ông bà An gia mất hết mặt mũi, bỏ đi suy nghĩ để An Ca tới công ty đi làm.
“Hử, phải không?”
An Ca nghiêng đầu nhìn, cười hỏi, “Vậy nếu anh Quý Hạo không nghe lời em, em cũng có thể sa thải anh đúng không?”
Trính Quý Hạo: …
“Anh đã làm gì sai mà Tiểu Ca muốn sa thải anh?”
An Ca nói, “Đúng rồi, nếu anh Quý Hạo nghe lời em, thì em sao mà sa thải anh được.” Còn làm như đại thiếu gia phân phó người hầu, “Chỉ cần anh nghe lời, em sẽ tăng lương cho anh.”
Trình Quý Hạo tức giận trong lòng, trên mặt là nụ cười như dỗ dành con nít, “Được.”
Chẳng qua chỉ lát sau điện thoại của An Ca reo lên, là An Thừa Lâm gọi.
An Ca bắt máy, giọng nói lo lắng của An Thừa Lâm vang lên, “Tiểu Ca, con đang ở đâu? Ba mới cho người điều tra hai biển số xe đó, đều là giả.”
Ông vô cùng lo lắng, “Con có thể bị người ta theo dõi rồi, con đang ở đâu, ba lập tức phái người đi đón con.”
An Ca trấn an ông, “Ba, con đang ở nhà. Con bảo anh Quý Hạo đưa về, với lại, bây giờ anh Quý Hạo đang dạy nghiệp vụ cho con.”
Giọng lo lắng của An Thừa Lâm cũng không giảm bớt, hỏi, “Quý Hạo dạy con cái gì?”
“Anh Quý Hạo nói là,” An Ca nhìn Trình Quý Hạo một cái, nói, “Ảnh nói là con không cần xem báo cáo làm gì, cũng không cần biết công ty vận hành thế nào, chỉ cần ngồi trong văn phòng, tất cả mọi người đều nghe theo con. Ảnh còn nói con là đại thiếu gia của công ty, ai không nghe lời thì sa thải người đó?”
Giọng của An Thừa Lâm trầm xuống, “Phải không?”
Trình Quý Hạo ở bên cạnh lạnh người.
Khi hắn vào An gia, An Ca còn khá nhỏ, khi đó hắn đã bắt đầu xúi giục An Ca:
Em không muốn làm bài tập thì anh làm cho, nhưng mà đừng nói với chú An dì Tĩnh, bọn họ sẽ mắng em.
Thành tích tốt hay không cũng không sao, không muốn đi học thì thôi, nhà em có tiền, sau này không cần phải lo.
Đứa nào không nghe lời em thì cứ đánh nó, dù sao cũng đâu ai dám đụng vào thiếu gia nhà họ An.
Ban giám đốc của trường đều là người được ba em tài trợ, mấy thầy cô giáo đó không coi ra gì cũng được.
…
Trải qua mỗi ngày bị hắn dẫn đường, cộng thêm sự nuông chiều của hai vợ chồng, vị tiểu thiếu gia này thành công lớn lên trở thành một tên tùy hứng, tự ý hoành hành.
Tiểu thiếu gia như vậy sau khi trưởng thành cũng không có bạn thân, ngay cả hai vợ chồng cũng nhiều lần thất vọng với con mình, dần dần bỏ đi suy nghĩ để An Ca thừa kế sản nghiệp.
Nhưng bây giờ, tiểu thiếu gia ngu xuẩn lại lấy lời xúi giục của hắn nói với An Thừa Lâm.
Trình Quý Hạo trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích, “Không, không phải vậy chú An, con chỉ nói giỡn với Tiểu Ca thôi. Con không có ý này!”
An Thừa Lâm: “Ba biết rồi, con bảo Quý Hạo về công ty một chuyến, ở đây ba có chuyện cần nó làm.”
An Ca nhanh nhẹn trả lời, “Dạ.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK