Phòng làm việc chỉ mở đèn bàn, trông sự tĩnh lặng có một chút bận rộn.
Bỗng nhiên tiếp tân nhắn tin vào group nhân viên.
Con trai nhỏ của đại tư bản Duẫn Đông Minh — Duẫn Nam đến công ty của chúng ta!
Trời ơi là trờiiiii! Quá đẹp trai luôn á trời, giống như hoàng tử lai hai dòng máu dậy áaaa
Hình như tìm Tiểu An tổng đó, mới vừa tới đã được thư ký của An đổng đón đi, bây giờ đang đi thang máy lên tầng 28
Mấy tin nhắn giống như hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, làm nổi lên mấy con sóng nhỏ, nhanh chóng truyền tới tai các nhân viên trong phòng ban, khiến cho không khí tăng ca trở nên sôi động náo nhiệt.
Đẹp trai cỡ nào dậy! Sao hồi nãy tui không ráng ở thêm chút để xem mặt mũi con trai đại tư bản!
Tui mới thấy nè! Lúc nãy đi chung thang máy với ảnh, mấy vệ sĩ đi theo trông sợ muốn chết, tui cũng không dám ngẩng đầu, chỉ thấy nửa mặt thôi, đẹp xỉu lên xỉu xuống!
Thề, đẹp lắm! Mắt sâu, mũi cao, màu mắt xanh, trông lúc nào cũng có một chút u buồn. Người ta tả hoàng tử ra sao là ảnh y chang vậy đó!
Á trời ơiiiii, muốn nhìn ghê! Anh chị tầng 28 mau hỗ trợ vớii
…
Không cần mọi người trong group nhắc nhở, mấy nhân viên ở tầng 28 đã sớm tung tăng ra ngóng cửa thang máy rồi.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, thư ký Lưu bước ra ngoài, làm tư thế mời.
Ngay sau đó là một người đàn ông mặc vest màu bạc bước ra — Duẫn Nam.
Dáng người cao lớn, chân thon dài, chỉ là sắc mặt quá mức hờ hững, đôi mắt sâu cùng màu mắt xanh làm hắn trông khá u buồn. Tựa như người mẫu đi cat walk trên sàn vậy, ánh mắt nhìn về trước không cảm xúc.
Chỉ là mấy vệ sĩ đi theo phía sau cao to da đen rất bức người, khiến cho mấy nhân viên cũng không dám nhìn lâu, vội vàng rút về phòng. Len lén nhìn theo bóng lưng, thấy thư ký Lưu dẫn bọn họ tới phòng ban AUM.
Ban đầu An Ca chỉ nói nói với Lão Từ bọn họ nguyên nhân mình chọn những mặt hàng này cùng cách tính toán thời điểm giao dịch. Sau đó càng nói càng nhiều, mọi người bắt đầu dùng cách của mình tính toán thị trường, dự đoán ngày mai thị trường sẽ thay đổi thế nào.
Khi cửa thủy tinh tự động mở ra, cả nhóm cũng xoay đầu nhìn.
Tiếng thảo luận lập tức im bặt.
Bọn họ bị sự xuất hiện của mấy vệ sĩ làm kinh ngạc, nhìn nhau một hồi.
An Ca: …
Hắn đã sớm được An Thừa Lâm báo Duẫn Nam muốn đích thân tới một chuyến. Bây giờ nhìn khí thế của Duẫn Nam, đây là tới bàn chuyện hợp tác hay đi phá đám?
Hắn đứng dậy nói với mấy người Lão Từ, “Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, mọi người tan ca đi. Tôi có chuyện phải bàn với Duẫn tiên sinh.”
Sau đó nhìn Duẫn Nam, mỉm cười tỏ ý, “Xin lỗi, còn làm phiền Duẫn tiên sinh tới đây một chuyến.”
Duẫn tiên sinh?
Lão Từ bọn họ kinh ngạc, bọn họ lập tức nghĩ tới nhà đầu tư lớn Duẫn Đông Minh. Bây giờ đến tìm Tiểu An tổng của bọn họ chắc chắn là bàn chuyện làm ăn. Vì thế ai nấy vội vàng thu dọn đồ đạc, lễ phép chào hỏi rồi phắng đi.
Duẫn Nam lịch sự đến bắt tay An Ca một cái, sau đó nhìn xung quanh, trên mặt cuối cùng cũng có chút biểu cảm, “Không nghĩ con trai của An đổng, An tiểu thiếu gia lại làm việc ở nơi này?”
Không phải cười nhạo, mà là kinh ngạc.
An Ca dọn bàn làm việc, dành ra một chỗ mời Duẫn Nam ngồi, “Tạm thời thôi, với lại khi làm việc tôi phải trao đổi với team, làm phòng riêng không tiện lắm. Chiêu đãi không chu toàn, mời anh ngồi.”
Duẫn Nam thấy An Ca kéo chiếc ghế làm việc thông thường cho hắn, mà cái ghế này lúc nãy có nhân viên đã ngồi. Trong lòng hắn hơi mâu thuẫn, nhưng vẫn bước tới ngồi xuống, sau đó sâu xa nhìn An Ca, nói, “Thật kì lạ, cậu với An thiếu gia mà tôi nghe nói không giống nhau.”
Đôi mắt xanh sâu thẳm mang ý cười, trông như có thể nhìn thấu nội tâm của đối phương.
An Ca tỏ ý bảo thư ký đi rót hai ly cà phê, trấn định trả lời Duẫn Nam, “Trong giới này, ai mà không bị các loại scandal làm người khác suy đoán tính cách, rồi dán các loại nhãn hiệu lên người chứ. Con người thật sự như thế nào, cũng là sau khi tiếp xúc mới biết được.”
Rồi hỏi ngược lại, “Duẫn Nam tiên sinh cũng thế mà không phải à?”
Duẫn Nam giật mình, lát sau nở nụ cười châm biếm, “An thiếu gia có biết người ta dán nhãn gì lên người tôi không?”
An Ca a a, “Tôi cũng không rõ lắm.”
Duẫn Nam cười, nhưng ánh mắt thì lạnh, “Đứa con thứ 21 của Duẫn Đông Minh, mẹ làm gái, tự sát, vì tranh đoạt gia sản mới về nước… Đây là những nhãn dán của tôi, An thiếu gia cảm thấy thế nào?”
An Ca: …
Cố Sâm bảo hắn không nhận lời Duẫn Đông Minh là chính xác.
Trong xương cốt Duẫn Nam luôn tỏa ra sự phiền muộn quái dị, lời nói ra làm người ta lạnh sống lưng. Đời trước nguyên chủ làm sao lại chọc tới người này vậy?
Hắn lại haha, “Nhưng thực ra Duẫn tiên sinh vẫn còn bản thân mà đúng không?”
Duẫn Nam nhàn nhạt hỏi lại, “Bây giờ có một cơ hội giúp cậu hiểu tôi là ai, cậu lại từ chối?”
An Ca biết Duẫn Nam tới nói chuyện hợp tác. Hắn lắc đầu, “Vừa rồi anh cũng thấy, công việc bận rộn, những người kia cũng là team của tôi, tôi quyết định ở đây làm việc.”
Duẫn Nam cười cười, “Theo tôi biết, phòng AUM của An thị mỗi ngày chỉ có mấy chục triệu vốn lưu động, thậm chí là ít hơn. An thiếu gia bằng lòng với hiện trạng này của họ sao?”
An Ca xem thường lời khích tướng này, nhạo báng, “Duẫn tiên sinh học tiếng Hán không tệ đó chứ.”
Duẫn Nam xùy một tiếng, giơ tay về phía vệ sĩ lấy tài liệu, đặt trước mặt An Ca, nói, “Đây là hợp đồng và tỷ lệ hoa hồng của hạng mục lần này. So với bản mà An đổng nhận được hồi chiều, điều kiện trong bản này tốt hơn nhiều. Tôi cảm thấy An thiếu gia nên suy nghĩ lại.”
An Ca tiện tay mở ra xem, nội dung hợp đồng vô cùng có lợi với hắn, hắn gần như không cần gánh vác bất kì nguy hiểm gì, thậm chí không cần bỏ vốn, lại có được thân phận được nhận hoa hồng.
Điều kiện mê người này giống như một cạm bẫy.
Dù sao Duẫn Đông Minh cũng không thể nào chỉ bằng một trò chơi mà nhìn ra được thực lực của hắn, hắn coi như là mang thân phận tiểu thiếu gia của nhà họ An thì cũng không có nhiều giá trị lợi dụng.
An Ca khép bản hợp đồng lại, từ chối, “Cám ơn Duẫn lão tiên sinh và Duẫn tiên sinh đã coi trọng tôi như vậy, nhưng xin lỗi, tôi làm hai người thất vọng rồi.”
Duẫn Nam hơi nghiêng đầu, trong con ngươi mang nụ cười thản nhiên, “An thiếu gia chắc còn không biết, bây giờ tuy ngân sách còn chưa mở, nhưng chúng tôi đã cầm một tỷ dollar trong tay rồi. Hơn nữa đây chỉ là bắt đầu. Mấy công ty đầu tư trong tay Duẫn Đông Minh hội tụ các nhà đầu tư cấp cao trên thế giới, có số tài sản thậm chí đủ phá hủy một quốc gia, những tài phú này có thể dần dần chuyển vào ngân sách của chúng ta. Đến lúc đó cậu và tôi…”
Duẫn Nam đến gần An Ca, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng nói thả chậm mê hoặc, “Cậu và tôi sẽ trở thành nhà giàu cao cấp, giá trị của cậu sẽ vượt qua An Thừa Lâm, cậu sẽ là niềm kiêu hãnh của An gia, đứng trên đỉnh thế giới, ai cũng ngước nhìn, quỳ lạy cậu.”
An Ca: …
Tôi chỉ cần sống yên ổn qua ngày trong quyển sách này là đủ rồi.
Lời của Duẫn Nam đã xác nhận suy đoán của Lục Phong, quả nhiên Duẫn Đông Minh mở cái quỹ này cho Duẫn Nam là để chuyển dời tài sản.
Đối mặt với lời cám dỗ này, An Ca không chút dao động, “Lý tưởng của Duẫn tiên sinh thật xa xôi, nhưng tôi biết mình hiểu cái gì và không nên làm gì. Chẳng qua trở thành người giàu nhất không phải lý tưởng của tôi.”
An Ca đảo mắt nhìn phòng làm việc, máy vi tính đã tắt, từng bàn trống trơn, lời nói phát ra từ nội tâm, “Trước mắt tôi chỉ muốn có thể phòng thủ cho sản nghiệp của An gia, giúp ba mẹ xử lý tốt An thị là được rồi.”
Duẫn Nam nhìn hắn một lúc lâu mới bật cười nói, “Vì an cư lạc nghiệp nên mới cần suy nghĩ thấu đáo, cuộc sống mà An thiếu gia theo đuổi thật làm cho tôi hâm mộ.”
Hắn rũ mắt, trông có vẻ phiền muộn tự giễu nói, “Nếu như tôi có cuộc sống như An thiếu gia, chắc chắn sẽ chọn cách sống an nhàn như vậy.”
…
An Thừa Lâm biết An Ca sẽ từ chối thẳng mặt Duẫn Nam, để tỏ lòng áy náy ông sẽ mở tiệc chiêu đãi Duẫn Đông Minh vào cuối tuần, cũng đặt bàn cơm cho An Ca và Duẫn Nam. Địa điểm là Tiểu Lan Hương, một nhà hàng món Trung chỉ nhận đặt chỗ.
Nhưng hội đồng quản trị còn nhiều công việc phải xử lý, ông không thể đi cùng được, chỉ phái tài xế và vệ sĩ đưa An Ca đi.
An Ca đưa Duẫn Nam xuống bãi đậu xe, đang đi thì Cố Sâm gọi điện tới.
An Ca thấy lạ, bắt máy hỏi, “Cố tổng, có chuyện gì thế?”
Cố Sâm nói, “Còn chưa tan ca? Tối nay tôi đón cậu.”
An Ca nghĩ: Sao hôm nay Cố Sâm tốt vậy, không gây sự còn chủ động tới đón hắn.
Hắn nói, “Không cần, hôm nay đi Tiểu Lan Hương ăn cơm với Duẫn Nam tiên sinh, sẽ về trễ.”
Ước chừng Duẫn Nam là đối tượng đã làm Cố Sâm bị cắm sừng trong tiểu thuyết, hắn hơi chột dạ nói, “Là ba tôi mời khách.”
Cố Sâm im lặng mấy giây, hỏi, “Áo khoác của tôi vẫn còn ở chỗ cậu chứ?”
An Ca nhìn áo khoác vắt bên cánh tay mình, “Còn, buổi sáng quên trả cho anh, xin lỗi.”
Cố Sâm: “Không sao, nhưng bên trong có một cây bút rất quan trọng, cậu giữ riêng giúp tôi.”
“Oh.”
An Ca sờ túi áo, quả nhiên bên trong có một cây bút. Hắn lấy ra xem, là một cây bút mực thân bằng kim loại, cầm khá nặng, trên nắp còn nạm mấy viên ngọc, trông giá trị không nhỏ.
“Tìm được rồi.”
An Ca nghĩ: May là không ôm tới ôm lui chứ không lại rớt mất.
Cố Sâm nhấn mạnh, “Cây bút rất quan trọng, tốt nhất là cậu giữ trong người giúp tôi.”
An Ca: “Biết rồi.”
Cố Sâm: “Nhớ giữ trong người.”
An Ca: “… Rồi.”
Cúp điện thoại, Duẫn Nam nhìn áo khoác trong tay An Ca, cười như không hỏi, “Khiến cậu đổi ý không hợp tác với tôi nữa là Cố Sâm?”
An Ca: … Tại sao mấy nhân vật trong tiểu thuyết này ai cũng sắc bén vậy.
Trong mắt Duẫn Nam mang ý nghĩa sâu xa, “Không nghĩ An thiếu gia và Cố Sâm có quan hệ tốt như vậy. Sớm biết hôn nhân lợi dụng lẫn nhau có thể làm An thiếu gia quý trọng như thế, tôi đã sớm cầu hôn An thiếu gia rồi, thế thì người hợp tác với An thiếu gia bây giờ là Duẫn Nam tôi.”
An Ca: …
“Duẫn tiên sinh nói đùa. An gia và Cố gia vốn có quan hệ thân thiết mấy đời, làm gì mà lợi dụng lẫn nhau, mẹ tôi và dì Đời Nhã là bạn thân từ nhỏ, quan hệ vốn cũng không tệ.”
Duẫn Nam nhìn thấu nhưng không nói, nhướng mày hỏi lại, “Vậy à?”
Hai người đi tới xe của mình, Duẫn Nam đột nhiên xoay người phân phó vệ sĩ, “Nói với ông già một tiếng, An đổng mời cơm. Bây giờ tôi phải cùng An thiếu gia tới Tiểu Lan Hương.”
Sau đó bổ sung một câu, “Cũng tối rồi, các anh về đi.”
Bởi vì trời đã tối, trong hầm xe cũng không có bao nhiêu chiếc. Giọng nói phân phó vệ sĩ của Duẫn Nam vang trong hầm rất rõ ràng.
Lời nói cũng truyền vào tai An Ca.
Hắn không để ý lắm, sau khi lên xe thì thấy Duẫn Nam tự lái xe đi.
Trong đầu nghĩ, hôm nay sau khi ăn cơm xong, sẽ không cần tiếp xúc với Duẫn Nam nữa, cũng không cần lo lắng tới mấy tình tiết trong tiểu thuyết.
…
Tiểu Lan Hương nằm hơi chếch ra ngoài thành phố S, vốn là một khu trồng cây cảnh rất lớn, sau này có người mua lại xây thành nhà hàng.
Bên trong vườn thanh nhã, hoàn cảnh yên tĩnh. Giữa vườn sẽ đặt từng căn nhà gỗ nhỏ, chính là phòng riêng để tiếp khách.
Một dòng sông nhỏ bao quanh vườn, từng cây cầu gỗ là đường dẫn tới mấy căn nhà.
Đèn đường chiếu sáng cả khu vườn, rọi lên mặt nước thấy lấp lánh long lanh, cũng có thể nhìn thấy cá Koi bơi lội bên dưới.
An Ca, Duẫn Nam cùng tài xế và vệ sĩ theo sự hướng dẫn của phục vụ băng qua cây cầu, đi tới một căn nhà gỗ.
Vệ sĩ và tài xế đứng bên ngoài giữ cửa.
Trong nhà gỗ có một cánh cửa khác, An Ca nghĩ là nhà vệ sinh.
Sau khi gọi món, An Ca và Duẫn Nam cụng ly một cái làm tượng trưng, uống ly trà lạnh rất đậm mùi do phục vụ rót cho bọn họ.
Chẳng qua sau khi uống xong, An Ca cảm thấy không đúng.
Ở thế giới cũ, hắn đã từng bị tiêm thuốc mê để phẫu thuật. Hắn nhớ cảm giác khi thuốc mê tiêm vào người, ý thức dần dần mất đi.
Mà bây giờ chính là cái cảm giác đó, cả người rơi vào bóng tối.
Tiêu rồi!
Bị hại!
Lúc An Ca muốn kêu vệ sĩ, cũng đã không còn sức lực, mất đi ý thức.
Trước khi nhắm mắt, hắn thấy Duẫn Nam ngã gục lên bàn, sau đó nặng nề té xuống đất. Mà một cánh cửa khác trong nhà gỗ bật mở, có mấy người đàn ông xông ra.
Bọn họ kéo Duẫn Nam và An Ca nhét vào trong thùng rác màu xanh lá, sau đó lặng lẽ đẩy đi bằng cửa sau.
Sự việc chỉ xảy ra trong vòng một phút, vệ sĩ và tài xế đứng ngoài cửa sau khi nhận ra điều khác thường chạy vào, tất cả đã biến mất không thấy tung tích.