"Cô vẫn nên điều chỉnh lại phương án đi, việc này của cô tôi không giúp được." Phó Diệc Phàm nghiêm túc nói xong thì đi thẳng ra cổng.
Tần Sơ Hạ nhắm mắt chạy theo ra ngoài, hét lên với anh: "Phó Diệc Phàm, anh tin tôi một lần được không? Tôi tin, chỉ cần tôi làm sản phẩm nghiêm túc, không làm tổn hại khách hàng thì cho dù là thương hiệu mới cũng sẽ có thu hoạch nhất định."
"Trong núi sâu kia, sở dĩ dược sự không đi lấy thuốc không phải vì bị bố tôi đặt ra lệnh cấm, mà là bởi vì ở đó có dã thú, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mọi người. Cô hiểu không?" Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tần Sơ Hạ một cái, nói xong liền mở cửa bước ra ngoài một mình.
Tần Sơ Hạ đuổi theo ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng rời đi của Phó Diệc Phàm oán hận nói: "Tôi thấy anh chính là tên nhát gan. Anh không giúp tôi thì tự tôi đi"
Phó Diệc Phàm nghe thấy lời nói tức giận của cô cũng không phản ứng lại mà kiên quyết rời đi.
Đợi khi anh về đến trang viên lớn nhà họ Phó thì đã khuya rồi.
Người gác cổng mở cửa vừa nhìn thấy anh liền khom lưng bẩm báo: "Cậu chủ nhỏ, ông cụ phân phó sau khi cậu về thì đến phòng ông ấy một chuyến"
"Muộn thế này rồi, ông ấy vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Phó Diệc Phàm nghi hoặc.
Người gác cổng gật đầu nói: "Quản gia nói, ông cụ vẫn luôn đợi cậu về."
"Được, tôi biết rồi" Sau đó Phó Diệc Phàm đi đến phòng Phó Hoằng Khôn.
Anh vừa đi đến cửa nội viện, người hầu hạ bên cạnh Phó Hoằng Khôn đã hét to: "Ông chủ, cậu chủ nhỏ đã đến rồi ạ".
Tận đến sau khi Phó Diệc Phàm tiến vào trong phòng mới nhìn thấy ông cố đang ngồi trên vị trí cao khoác cái áo choàng, mặt mày rầu rĩ.
"Ông cố, người có chuyện gì mà phiền đến mức ngủ không được thế ạ?" Phó Diệc Phàm đi qua, rồi xuống bên cạnh Phó Hoằng Khôn quan tâm hỏi.
Phó Hoằng Khôn xoa trán, nghiêng đầu nhìn Phó Diệc Phàm, nặng nề nói: "Ông muốn giao cho cháu một nhiệm vụ."
Phó Diệc Phàm gật đầu: "Nhiệm vụ gì ạ?"
"Bảo vệ Vân Thùy chu toàn" Phó Hoằng Khôn nghiêm túc nói.
Phó Diệc Phàm không hiểu, hỏi:"Tại sao đột nhiên ông lại đưa ra yêu cầu này?" "Vì tốt cho con, cũng vì tốt cho Vân Thùy." Phó Hoằng Khôn giọng sâu xa nói.
Phó Diệc Phàm thấy Phó Hoằng Khôn không muốn nói ra nguyên nhân trong đó, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bởi vì anh biết, cho dù có tiếp tục hỏi, ông cụ không muốn nói ra chân tướng thì cũng không có kết quả gì.
"Được rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi" Phó Hoằng Khôn xua tay, ý bảo Phó Diệc Phàm lại xuống.
Phó Diệc Phàm hơi cúi người: "Ông cố ngủ ngon ạ" Chào hỏi xong, anh ra khỏi phòng.
Ba ngày sau...
Tòa nhà Vân Hàng, văn phòng tổng giám đốc.
Phó Diệc Phàm vừa tan họp, trợ lý vừa đưa điện thoại cho anh vừa nói: "Tổng giám đốc, có một cô gái tên là Tần Sơ Hạ nói cô ấy đang ở phòng khách dưới lầu đợi ngài. Cô ấy nói chỗ cô ấy có chuyện mà ngài muốn biết." Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Phó Diệc Phàm cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi điện cho Tần Sơ Hạ. Không đến mấy giây, Tần Sơ Hạ lập tức nghe điện thoại.
"Alo, Phó Diệc Phàm. Không phải anh luôn muốn biết "BCP" có nghĩa là gì sao? Bây giờ tôi biết rồi, anh có hứng thú không?" Tần Sơ Hạ vui vẻ nói.
"Nói điều kiện của cô xem" Phó Diệc Phàm nghiêm túc hỏi.
Tần Sơ Hạ ngây ra một lúc rồi lập tức phản bác một cách tức giận: "Tôi nói với anh không điều kiện, không được sao?"
"Nếu không có điều kiện gì, cô cũng sẽ không đích thân chạy đến công ty" Phó Diệc Phàm không cho rằng như thế mà trả lời.
Tần Sơ Hạ cười thẹn thùng: "Tôi muốn mời anh ăn cơm, được không?"
"Buổi trưa tôi có tiệc xã giao rồi, không rảnh."
"Thế thì tôi làm tài xế cho anh"
"Tôi có tài xế"
"Vậy thì tôi làm nhân viên giao tiếp cho bữa tiệc của anh."
"Tôi cũng có." "Thế thì chúng ta gặp nhau đi. Tôi nói ngay trước mặt anh, BCP là ý nghĩa gì"
"Nếu không có việc gì thì cô sẽ không niềm nở." Phó Diệc Phàm chắc chắn.
Tần Sơ Hạ cười: "Chỉ là tôi muốn thương lượng với anh thôi"
"Thương lượng với tôi? Vẫn là chuyện của núi Hải Vân đó?"
"Tôi đã nghĩ rất nhiều cách, đều làm không được. Chỉ có chỗ của anh mới có đột phá
"Thế thì tôi không có gì để bàn cả" Phó Diệc Phàm nói đến đây thì muốn tắt điện thoại.
Tần Sơ Hạ vội vàng nói: "BCP có ý nghĩa là cỏ U Lam. Loại cỏ này xuất xứ từ Viêm Phù, dịch thể màu xanh được tinh luyện từ quả của nó nếu chế thành bột, khi hít vào có thể khiến người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái. Trước đây, quả của loại cỏ này được dùng để trị liệu cho những người bị trầm cảm. Sau đó phát hiện ra có độc tố trong đó, nhưng lại không có thuốc giải tương khắc, cho nên bị cấm dùng".
"Sao cô lại biết?" Phó Diệc Phàm nhíu chặt lông mày.
Tần Sơ Hạ cười nói: "Tôi có Bách khoa toàn thư về thảo dược của Viêm Phụ gia truyền lại, anh có tin không?"
"Rốt cuộc là cô có lại lịch gì?"
"Haizz, tôi có lòng tốt giúp anh mà anh lại muốn tra nguồn gốc nhà tôi?"
"Xin lỗi, mạo muội rồi."
"Thôi vậy, tôi không muốn bàn luận với anh. Ông ngoại tôi là ngự y của hoàng tộc Viêm Phù. Bách khoa toàn thư về thảo dược là bản sao của ông ngoại tặng cho tôi nghiên cứu dưỡng da" Tân Sơ Hạ giải thích.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới buồng phòng bị, ngữ khí nhẹ nhàng hơn nói: "Xem như là tôi nợ cô một ân tình, sau này có cơ hội trả sau"
Tần Sơ Hạ nhắm mắt chạy theo ra ngoài, hét lên với anh: "Phó Diệc Phàm, anh tin tôi một lần được không? Tôi tin, chỉ cần tôi làm sản phẩm nghiêm túc, không làm tổn hại khách hàng thì cho dù là thương hiệu mới cũng sẽ có thu hoạch nhất định."
"Trong núi sâu kia, sở dĩ dược sự không đi lấy thuốc không phải vì bị bố tôi đặt ra lệnh cấm, mà là bởi vì ở đó có dã thú, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mọi người. Cô hiểu không?" Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tần Sơ Hạ một cái, nói xong liền mở cửa bước ra ngoài một mình.
Tần Sơ Hạ đuổi theo ra ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng rời đi của Phó Diệc Phàm oán hận nói: "Tôi thấy anh chính là tên nhát gan. Anh không giúp tôi thì tự tôi đi"
Phó Diệc Phàm nghe thấy lời nói tức giận của cô cũng không phản ứng lại mà kiên quyết rời đi.
Đợi khi anh về đến trang viên lớn nhà họ Phó thì đã khuya rồi.
Người gác cổng mở cửa vừa nhìn thấy anh liền khom lưng bẩm báo: "Cậu chủ nhỏ, ông cụ phân phó sau khi cậu về thì đến phòng ông ấy một chuyến"
"Muộn thế này rồi, ông ấy vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Phó Diệc Phàm nghi hoặc.
Người gác cổng gật đầu nói: "Quản gia nói, ông cụ vẫn luôn đợi cậu về."
"Được, tôi biết rồi" Sau đó Phó Diệc Phàm đi đến phòng Phó Hoằng Khôn.
Anh vừa đi đến cửa nội viện, người hầu hạ bên cạnh Phó Hoằng Khôn đã hét to: "Ông chủ, cậu chủ nhỏ đã đến rồi ạ".
Tận đến sau khi Phó Diệc Phàm tiến vào trong phòng mới nhìn thấy ông cố đang ngồi trên vị trí cao khoác cái áo choàng, mặt mày rầu rĩ.
"Ông cố, người có chuyện gì mà phiền đến mức ngủ không được thế ạ?" Phó Diệc Phàm đi qua, rồi xuống bên cạnh Phó Hoằng Khôn quan tâm hỏi.
Phó Hoằng Khôn xoa trán, nghiêng đầu nhìn Phó Diệc Phàm, nặng nề nói: "Ông muốn giao cho cháu một nhiệm vụ."
Phó Diệc Phàm gật đầu: "Nhiệm vụ gì ạ?"
"Bảo vệ Vân Thùy chu toàn" Phó Hoằng Khôn nghiêm túc nói.
Phó Diệc Phàm không hiểu, hỏi:"Tại sao đột nhiên ông lại đưa ra yêu cầu này?" "Vì tốt cho con, cũng vì tốt cho Vân Thùy." Phó Hoằng Khôn giọng sâu xa nói.
Phó Diệc Phàm thấy Phó Hoằng Khôn không muốn nói ra nguyên nhân trong đó, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bởi vì anh biết, cho dù có tiếp tục hỏi, ông cụ không muốn nói ra chân tướng thì cũng không có kết quả gì.
"Được rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi" Phó Hoằng Khôn xua tay, ý bảo Phó Diệc Phàm lại xuống.
Phó Diệc Phàm hơi cúi người: "Ông cố ngủ ngon ạ" Chào hỏi xong, anh ra khỏi phòng.
Ba ngày sau...
Tòa nhà Vân Hàng, văn phòng tổng giám đốc.
Phó Diệc Phàm vừa tan họp, trợ lý vừa đưa điện thoại cho anh vừa nói: "Tổng giám đốc, có một cô gái tên là Tần Sơ Hạ nói cô ấy đang ở phòng khách dưới lầu đợi ngài. Cô ấy nói chỗ cô ấy có chuyện mà ngài muốn biết." Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Phó Diệc Phàm cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi điện cho Tần Sơ Hạ. Không đến mấy giây, Tần Sơ Hạ lập tức nghe điện thoại.
"Alo, Phó Diệc Phàm. Không phải anh luôn muốn biết "BCP" có nghĩa là gì sao? Bây giờ tôi biết rồi, anh có hứng thú không?" Tần Sơ Hạ vui vẻ nói.
"Nói điều kiện của cô xem" Phó Diệc Phàm nghiêm túc hỏi.
Tần Sơ Hạ ngây ra một lúc rồi lập tức phản bác một cách tức giận: "Tôi nói với anh không điều kiện, không được sao?"
"Nếu không có điều kiện gì, cô cũng sẽ không đích thân chạy đến công ty" Phó Diệc Phàm không cho rằng như thế mà trả lời.
Tần Sơ Hạ cười thẹn thùng: "Tôi muốn mời anh ăn cơm, được không?"
"Buổi trưa tôi có tiệc xã giao rồi, không rảnh."
"Thế thì tôi làm tài xế cho anh"
"Tôi có tài xế"
"Vậy thì tôi làm nhân viên giao tiếp cho bữa tiệc của anh."
"Tôi cũng có." "Thế thì chúng ta gặp nhau đi. Tôi nói ngay trước mặt anh, BCP là ý nghĩa gì"
"Nếu không có việc gì thì cô sẽ không niềm nở." Phó Diệc Phàm chắc chắn.
Tần Sơ Hạ cười: "Chỉ là tôi muốn thương lượng với anh thôi"
"Thương lượng với tôi? Vẫn là chuyện của núi Hải Vân đó?"
"Tôi đã nghĩ rất nhiều cách, đều làm không được. Chỉ có chỗ của anh mới có đột phá
"Thế thì tôi không có gì để bàn cả" Phó Diệc Phàm nói đến đây thì muốn tắt điện thoại.
Tần Sơ Hạ vội vàng nói: "BCP có ý nghĩa là cỏ U Lam. Loại cỏ này xuất xứ từ Viêm Phù, dịch thể màu xanh được tinh luyện từ quả của nó nếu chế thành bột, khi hít vào có thể khiến người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái. Trước đây, quả của loại cỏ này được dùng để trị liệu cho những người bị trầm cảm. Sau đó phát hiện ra có độc tố trong đó, nhưng lại không có thuốc giải tương khắc, cho nên bị cấm dùng".
"Sao cô lại biết?" Phó Diệc Phàm nhíu chặt lông mày.
Tần Sơ Hạ cười nói: "Tôi có Bách khoa toàn thư về thảo dược của Viêm Phụ gia truyền lại, anh có tin không?"
"Rốt cuộc là cô có lại lịch gì?"
"Haizz, tôi có lòng tốt giúp anh mà anh lại muốn tra nguồn gốc nhà tôi?"
"Xin lỗi, mạo muội rồi."
"Thôi vậy, tôi không muốn bàn luận với anh. Ông ngoại tôi là ngự y của hoàng tộc Viêm Phù. Bách khoa toàn thư về thảo dược là bản sao của ông ngoại tặng cho tôi nghiên cứu dưỡng da" Tân Sơ Hạ giải thích.
Lúc này Phó Diệc Phàm mới buồng phòng bị, ngữ khí nhẹ nhàng hơn nói: "Xem như là tôi nợ cô một ân tình, sau này có cơ hội trả sau"