Bác khen ngợi thì vô cùng vui vẻ.
Lúc hai người bàn bạc thảo luận xong thì
cũng đã là chín giờ tối.
Bụng của Nặc Kỳ Anh kêu lên những tiếng ọc
ọc khiến cho cô xấu hổ tới nổi đỏ cả mặt.
"Em còn chưa ăn tối à?" Phó Quân BáC mỉm
cười rồi hỏi.
Nặc Kỳ Anh gật đầu với vẻ ngại ngùng.
Cô đã nấu cơm tối rồi nhưng là làm cho anh
trai và chị dâu ăn. Còn cô thì vì không chờ đợi
được muốn học hỏi kinh nghiệm từ Phó Quân
Bác nên vẫn luôn ngồi xổm trước cửa nhà anh đợi
anh về.
Cô cũng không nói chuyện mình đã chờ ở đây
rất lâu, bởi vậy nên anh ta cũng không biết.
Phó Quân Bác đưa tay lên xoa đầu Nặc Kỳ
Anh rồi cười nói: "Cô bé ngốc! Tôi đi làm mì ý cho
em nhé?"
"Mì ý ạ?" Nặc Kỳ Anh chớp chớp mắt với vẻ tò
mò.
Anh ta cười cười rôi đóng nắp bút lại, cất bản
thiết kế trong tay đi rôi đứng dậy đi ra khỏi phòng
đọc sách.
Nặc Kỳ Anh đã hỏi xong hết những gì không
hiểu trên bản thiết kế rồi. Cô vội vàng dọn chúng
lại sau đó đi theo Phó Quân Bác ra ngoài.
Nặc Kỳ Anh chưa từng ăn thử đồ Tây bao giờ,
đừng nói là mì ý.
Lúc Phó Quân Bác đứng nấu mì thì có dặn cô
lấy cà chua bi trong tủ lạnh ra rồi rửa.
Nặc Kỳ Anh làm theo một cách ngoan ngoãn.
Trước mặt anh ta, cô như một người em gái
nhỏ đang chờ đợi bữa tối mà anh trai làm cho
mình.
Thật ra, chỉ khi nào ở bên cạnh Phó Quân Bác
thì Nặc Kỳ Anh mới cảm nhận được hóa ra cảm
giác được người khác chăm sóc lại ấm áp và dễ
chịu đến thế.
Dù sao thì từ lúc Nặc Kỳ Anh biết chuyện tới
bây giờ vẫn luôn là cô chăm sóc người khác.
Trong nhà, cô chăm sóc cuộc sống của bố
mẹ. Ở ngoài thì chăm sóc cho cuộc sống của Tô
Hoài Lan.
Bây giờ cô ở chung với anh trai chị dâu thì lại
phải chăm sóc cho cuộc sống của hai người họ.
Trên thế giới này, người làm đồ ăn cho Nặc Kỳ
Anh trừ bà ngoại và mẹ Nặc ra thì Phó Quân Bác
là người đâu tiên, nói không chừng cũng là người
đàn ông duy nhất bằng lòng vào bếp nấu cho cô
ăn.
Không biết hai người bận rộn trong phòng
bếp bao lâu, dù sao thì lúc Phó Quân Bác bưng
đĩa mỳ ý tới trước mặt Nặc Kỳ Anh thì cô đã bắt
đầu cầm đũa lên mà ăn như hổ đói.
Anh ta nở một nụ cười dịu dàng rồi đưa tay
giật lại đôi đũa của Nặc Kỳ Anh, sau đó đưa cái
nĩa cho cô.
Cô nở một nụ cười thẹn thùng rồi nhận lấy cái
nĩa đó, bắt đầu không thể không nhai kỹ nuốt
chậm.
Phó Quân Bác ngồi xuống đối diện Nặc Kỳ
Anh, một tay anh đặt ngang lên bàn ăn, tay còn lại
thì chống cằm rồi nhìn cô một cách tao nhã. Anh
ta nhìn Nặc Kỳ Anh ăn mỳ ý như hổ đói thì không
kìm lòng được mà nhếch môi cười.
Cô bé này khác với những người phụ nữ vây
quanh anh. Tính cách của cô giống như mối tình
đầu của anh vậy, đơn thuần, thẳng thắn mà chăm
chỉ.
Nặc Kỳ Anh đã cố gắng khống chế bản thân
để mình ăn uống một cách thục nữ và dịu dàng
một chút. Nhưng thật sự là cô quá đói bụng, hơn
nữa my ý mà Phó Quân Bác quá ngon cho nên cô
vẫn không kiềm chế được mà ăn từng miếng to.
Phó Quân Bác thấy Nặc Kỳ Anh ăn hết mì
trong đĩa rồi thì đứng dậy vắt cho cô một ly nước
chanh, sau đó bê tới trước mặt cô.
Nặc Kỳ Anh nói một tiếng cảm ơn sau đó
bưng ly nước lên. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị
uống thì lại nghe được giọng nói dịu dàng của
Phó Quân Bác: "Uống từ từ thôi cẩn thận sặc”
- -------------------