Mộc Miên nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Quân Tiêu bế con gái lên tầng thượng nhưng vì lo lắng con gái sẽ bị cảm lạnh do gió lớn nên anh gần như quấn chặt Mộc Miên trong chiếc áo khoác trước mặt như một con kangaroo mẹ.
Mộc Miên chỉ để lộ cái đầu nhỏ dễ thương trong vòng tay rộng rãi của anh.
“Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao, bốn ngôi sao, năm ngôi sao... Một trăm lẻ một ngôi sao, một trăm lẻ hai ngôi sao.” Giọng nói non nớt còn thơm mùi sữa của cô bé đang đếm sao cứ nhỏ dần nhỏ dần.
Cho đến cuối cùng thì cũng yên lặng.
Phó Quân Tiêu thấp thoáng nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ trong vòng tay anh.
Khi anh nhìn xuống, con gái anh đã ngủ say trong vòng tay anh rồi.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Đêm càng yên tĩnh, tiếng chim chóc và côn trùng ở ngọn núi phía sau ngôi nhà riêng càng rõ ràng hơn. Phó Quân Tiêu quay lại, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh mặc áo khoác và váy ngủ màu trắng bên trong đang nhẹ nhàng bước tới. Đồng Kỳ Anh xõa tóc dài đến thắt lưng, khi gió đêm thổi qua khiến mái tóc đung đưa giống như cành liễu trông rất đẹp.
“Anh cả, Mộc Miên...”
"Suyt” Phó Quận Tiêu đưa tay lên ra hiệu rồi khẽ đáp: “Con bé đã ngủ rồi”
Sau khi Đồng Kỳ Anh bước tới, cô ngồi xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu. Khi cô nhìn thấy Mộc Miên đang nằmtrong vòng tay của Phó Quân Tiêu thì cô nở một nụ cười tươi: “Em biết con bé này chạy ra ngoài tìm anh mà”
“Con bé đã ngủ rất say rồi” Phó Quân Tiêu đưa tay lên và sửa lại phần tóc mái phía trước của Mộc Miên.
Đồng Kỳ Anh khoác tay Phó Quân Tiêu, tựa đầu vào vai Phó Quân Tiêu nói: “Anh cả, anh hứa với em rằng anh phải bảo vệ bản thân khi ở bên ngoài và phải trở về an toàn nhé!
Cô biết rằng để bảo vệ Mộc Miên mà Phó Quân Tiêu đã đắc tội với không ít người.
“Yên tâm đi, trước mắt những người đó không biết về sự tồn tại của Mộc Miên” Phó Quân Tiêu nghiêng đầu, áp má vào đầu Đồng Kỳ Anh.
Cả hai cứ tựa vào nhau như thế này, họ ngồi trên mái nhà và nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm xanh thẳm.
Mười chín năm sau...
Bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa.
Một máy bay chở khách đang bay từ Bắc Bình đến thành phố Cung Huy.
Tống Vân Thùy hiện là cơ trưởng thứ hai của chiếc máy bay chở khách này. Khi máy bay đã đi vào quỹ đạo, cô rời ghế lái và đứng dậy đi vệ sinh.
Khi cô quay lại thì nghe thấy hai tiếp viên hàng không thảo luận trong phòng trà nước:
“Người đàn ông ở khoang hạng nhất đẹp trai quá. Không biết có lại lịch như thế nào nhỉ?”
"Chắc là một ông chủ giàu có”.
“Tôi sẽ mang cà phê cho anh ấy, sau đó sẽ chủ động bắt chuyện” Tiếp viên nói xong, liền bưng cà phê đi.
Thời điểm cô tiếp viên mở rèm, Tống Vân Thùy vô tình thoảng thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô nhìn không rõ nên bước tới xác nhận.
Qua khe hở giữa những tấm rèm, cô chỉ thấy cô tiếp viên hàng không vừa bưng cà phê cho một người đàn ông mặc vest và đi giày da.
“Thưa anh, anh có cần uống cà phê không?” Giọng cô tiếp viên ngọt ngào pha chút mềm mại.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trong tay, giống như đang nhìn tài liệu nào đó và anh ấy cũng không ngẩng đầu lên mà thờ ơ trả lời: “Cám ơn, không cần.”
Tổng Vân Thùy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lúc lâu.
Ngũ quan trên gương mặt của người đàn ông rất đẹp, khuôn mặt của anh ấy có các góc cạnh sắc nét và anh ấy mặc một bộ đồ màu xanh sương mù toát ra khí chất cao ngạo.
Tống Vân Thùy không bao giờ ngờ rằng sau năm năm, cô sẽ gặp lại Phó Diệc Phàm trên chuyến bay của mình.
Năm năm trước, cô đến quân đội tìm anh ấy. Sau khi hai người bắt đầu làm rõ vấn đề thì cô không hề chủ động liên lạc lại với anh ấy nữa.
Phó Diệc Phàm cũng vậy.
Tống Vân Thùy có lòng tự tôn của của cô, một người đàn ông không có hứng thú với cô thì tự nhiên cô ấy sẽ không chủ động qua lại.
Tuy nhiên, cô lại nhớ lần đầu tiên gặp người đàn ông này. Khi đó hai người gặp nhau trong một nhà hàng trong một buổi hẹn coi mắt. Khi ấy người đàn ông mặc quân phục trông rất đẹp trai và nam tính.
Nếu lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ấy, nếu cô không từ chối anh ấy...
Quên đi, trên đời này không hề có thuốc hối hận.
Tống Vân Thùy thu hồi ánh mắt, cô ấy không chủ động chào hỏi Phó Diệc Phàm mà xoay người đi vào buồng lái.
Sau khi máy bay đến thành phố Cung Huy.
Khi Phó Diệc Phàm đến khu nghĩa trang của nhà họ Phó và ngắm bầu trời đầy sao thì anh ấy gặp Minh Tư Thành đã lâu không gặp đang đứng trước bia mộ của Mộc Miên.
Minh Tư Thành nhìn thấy Phó Diệc Phàm đi một mình, trên tay cầm một bó hoa sao biển thì anh liền chào hỏi: “Anh Diệc Phàm, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp” Phó Diệc Phàm bước tới và đặt bó hoa trữ & bia mộ.
Minh Tư Thành cười hỏi: “Em không hiểu, rõ ràng là Mộc Miên chưa chết mà tại sao anh Diệc Phàm lại xuất hiện ở đây vậy?” Sở dĩ anh đến đây chỉ để hoài niệm mà thôi.
Nhưng còn Phó Diệc Phàm, anh không hiểu anh ấy đến đây để làm gì.
“Mộc Miên chưa chết sao?” Phó Diệc Phàm kinh ngạc nhìn Minh Tư Thành, cảm thấy những gì anh nói thật khó tin.
Minh Tư Thành hơi nghiêng đầu và bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Phó Diệc Phàm: “Anh Diệc Phàm, anh không biết chuyện này à?”