"Quên đi thôi! Tôi đâu có rảnh mà ra nước ngoài!" Bùi Hạ Sênh kiêu ngạo đáp. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Minh Tư Thành trêu ghẹo nói: "Vậy hôm nào tôi gọi điện thoại cho Benson, bảo anh ta đến chỗ chúng ta tụ họp một chút nhé?"
"Được! Anh tranh thủ thời gian gọi đi!" Lông mày của Bùi Hạ Sênh vẩy lên, vui mừng nhướng mày.
Minh Tư Thành chỉ cười không nói, xem như lòng dạ biết rõ. Hai người không chuyển sang chủ đề tiếp theo, Bùi Hạ Sênh cất kỹ súng rồi xuống xe.
Minh Tư Thành dặn dò một câu: "Nhớ chú ý an toàn."
Bùi Hạ Sênh chụp ngón trỏ lên ngón giữa, chạm lên thái dương một cái, sau đó đóng cửa xe cho Minh Tư Thành.
Nhìn xe Minh Tư Thành hất bụi rời đi, Bùi Hạ Sênh trở về xe của mình, lái xe đến nhà bố mẹ Minh Tư Thành.
Bấm chuông cửa rồi được bảo mẫu nhà họ Minh dẫn vào, Lâu Giai Lệ nhìn thấy Bùi Hạ Sênh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Bởi vì trước đó Minh Tư Thành đã gọi điện thoại cho bà ta, nói rõ lai lịch của Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh hỏi thăm một tiếng: "Cháu chào dì ạ!"
Trong lúc vô tình cô ta mới nhìn thấy bóng dáng trốn sau lưng Lâu Giai Lệ, giống như một yêu tinh nhỏ đáng yêu dính người.
Ngũ quan của cô gái này thâm thúy, có mười phần dị vực, đôi mắt vừa to vừa tròn giống như chuông đồng.
"Này!" Bùi Hạ Sênh giơ tay lên quơ quơ, lên tiếng chào hỏi với Ái Linh sau lưng Lâu Giai Lệ.
Ái Linh bắt lấy khuỷu tay của Lâu Giai Lệ, thò đầu ra nhìn Bùi Hạ Sênh một chút rồi lại rụt đầu trở về.
Bùi Hạ Sênh nhìn ra điểm mờ ám, ánh mắt rơi lên người Lâu Giai Lệ, lúng ta lúng túng hỏi: "Dạ, dì ơi, có phải cô ấy." Cô ta vừa nói vừa chỉ chỉ đầu của mình: "Nơi này có vấn đề không?"
Lâu Giai Lệ khẽ gật đầu.
Bùi Hạ Sênh lập tức xấu hổ móp méo miệng.
Tên Minh Tư Thành kia!
Vậy mà trong lòng lại có khúc mắc với một cô gái có vấn đề về đầu óc?
Bùi Hạ Sênh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mấy ngày ở chung kế tiếp, Bùi Hạ Sênh cũng coi như có thiện cảm với cô gái bé nhỏ.
Cô gái bé nhỏ rất nghe lời Lâu Giai Lệ, Lâu Giai Lệ còn đích thân dạy cô gái bé nhỏ học ngôn ngữ của bọn họ.
Lâu Giai Lệ hoàn toàn coi cô gái bé nhỏ giống như con gái, không những dẫn cô ấy đi mua nhiều quần áo đẹp mà còn để cô ấy ăn mặc giống như cô công chúa nhỏ đáng yêu.
Trong mắt Bùi Hạ Sênh, từ tận đáy lòng cô ta cảm thấy, nhất định là Lâu Giai Lệ nghĩ sinh con gái mới có thể tiếp tục mang thai Minh Tư Thành.
"Dì ơi, lúc dì mang thai Minh Tư Thành, có phải hi vọng sẽ sinh ra con gái không?" Trong lòng Bùi Hạ Sênh nghĩ sao thì cũng thẳng thắn hỏi ra miệng.
Lâu Giai Lệ không che đậy chút nào, vừa
Minh Tư Thành trêu ghẹo nói: "Vậy hôm nào tôi gọi điện thoại cho Benson, bảo anh ta đến chỗ chúng ta tụ họp một chút nhé?"
"Được! Anh tranh thủ thời gian gọi đi!" Lông mày của Bùi Hạ Sênh vẩy lên, vui mừng nhướng mày.
Minh Tư Thành chỉ cười không nói, xem như lòng dạ biết rõ. Hai người không chuyển sang chủ đề tiếp theo, Bùi Hạ Sênh cất kỹ súng rồi xuống xe.
Minh Tư Thành dặn dò một câu: "Nhớ chú ý an toàn."
Bùi Hạ Sênh chụp ngón trỏ lên ngón giữa, chạm lên thái dương một cái, sau đó đóng cửa xe cho Minh Tư Thành.
Nhìn xe Minh Tư Thành hất bụi rời đi, Bùi Hạ Sênh trở về xe của mình, lái xe đến nhà bố mẹ Minh Tư Thành.
Bấm chuông cửa rồi được bảo mẫu nhà họ Minh dẫn vào, Lâu Giai Lệ nhìn thấy Bùi Hạ Sênh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Bởi vì trước đó Minh Tư Thành đã gọi điện thoại cho bà ta, nói rõ lai lịch của Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh hỏi thăm một tiếng: "Cháu chào dì ạ!"
Trong lúc vô tình cô ta mới nhìn thấy bóng dáng trốn sau lưng Lâu Giai Lệ, giống như một yêu tinh nhỏ đáng yêu dính người.
Ngũ quan của cô gái này thâm thúy, có mười phần dị vực, đôi mắt vừa to vừa tròn giống như chuông đồng.
"Này!" Bùi Hạ Sênh giơ tay lên quơ quơ, lên tiếng chào hỏi với Ái Linh sau lưng Lâu Giai Lệ.
Ái Linh bắt lấy khuỷu tay của Lâu Giai Lệ, thò đầu ra nhìn Bùi Hạ Sênh một chút rồi lại rụt đầu trở về.
Bùi Hạ Sênh nhìn ra điểm mờ ám, ánh mắt rơi lên người Lâu Giai Lệ, lúng ta lúng túng hỏi: "Dạ, dì ơi, có phải cô ấy." Cô ta vừa nói vừa chỉ chỉ đầu của mình: "Nơi này có vấn đề không?"
Lâu Giai Lệ khẽ gật đầu.
Bùi Hạ Sênh lập tức xấu hổ móp méo miệng.
Tên Minh Tư Thành kia!
Vậy mà trong lòng lại có khúc mắc với một cô gái có vấn đề về đầu óc?
Bùi Hạ Sênh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Mấy ngày ở chung kế tiếp, Bùi Hạ Sênh cũng coi như có thiện cảm với cô gái bé nhỏ.
Cô gái bé nhỏ rất nghe lời Lâu Giai Lệ, Lâu Giai Lệ còn đích thân dạy cô gái bé nhỏ học ngôn ngữ của bọn họ.
Lâu Giai Lệ hoàn toàn coi cô gái bé nhỏ giống như con gái, không những dẫn cô ấy đi mua nhiều quần áo đẹp mà còn để cô ấy ăn mặc giống như cô công chúa nhỏ đáng yêu.
Trong mắt Bùi Hạ Sênh, từ tận đáy lòng cô ta cảm thấy, nhất định là Lâu Giai Lệ nghĩ sinh con gái mới có thể tiếp tục mang thai Minh Tư Thành.
"Dì ơi, lúc dì mang thai Minh Tư Thành, có phải hi vọng sẽ sinh ra con gái không?" Trong lòng Bùi Hạ Sênh nghĩ sao thì cũng thẳng thắn hỏi ra miệng.
Lâu Giai Lệ không che đậy chút nào, vừa