Lúc này, Tần Sơ Hạ thấy ánh mắt của Phó Diệc Phàm sâu xa, giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, liền im lặng ngồi ở một bên, không ầm ĩ cũng không quấy rầy.
Mãi đến khi Phó Diệc Phàm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, mới bốn mắt nhìn nhau với Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ thấy anh nhìn qua, mỉm cười hỏi: "Tôi rất tò mò, ban nãy anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy, suy nghĩ nghiêm túc như thế?"
"Sau khi quay về nước, tôi sẽ không bảo vệ cô nữa" Phó Diệc Phàm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, càng giống như là đáp lại câu hỏi trước đó của cô.
Tân Sơ Hạ không thèm để ý, ngược lại còn hơi đắc ý nói: "Tôi biết mà, chờ đến khi về nước rồi, có mệnh lệnh của bố anh bảo vệ tôi"
Nghe thấy cô nói đến chuyện mệnh lệnh, Phó Diệc Phàm hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên.
Dù sao, trước đó anh đã lấy thân phận của cậu út "Ngũ Đế Môn", ra lệnh cho bọn họ âm thầm bảo vệ Tân Sơ Hạ sau khi về nước.
Anh hiểu rõ, người đó sẽ không buông tha cho Tân Sơ Hạ, hơn nữa chắc chắn sẽ báo cáo chuyện của Tân Sơ Hạ cho tổng cục an ninh,
Cho nên, thể lực duy nhất trong nước có thể khiến cục cục an ninh kiêng kỵ, chỉ có "Ngũ Đế Môn" của bố anh mà thôi.
Thế nhưng, điều làm anh không ngờ tới, Luss vậy mà lại làm chuyện "uống công vô ích".
Nếu như Luss không tìm đến "Ngũ Đế Môn" để nói về chuyện này, anh cũng sẽ không nổi lòng nghi ngờ với Luss thêm lần nữa, cũng phải người âm thầm điều tra Luss lần thứ hai.
Thế nhưng, do bối cảnh của Luss, anh có tra thế nào đi nữa cũng không thấy chút quan hệ nào với Hắc Chủ. "Mệnh lệnh tới như thế nào vậy?" Phó Diệc Phàm sau đó biết rõ còn hỏi cho có.
Tân Sơ Hạ lòng đầy vui vẻ nói: "Là Luss đưa cho tôi"
Thấy nụ cười trên mặt của Tân Sơ Hạ, vẻ mặt điển trai của Phó Diệc Phàm dần dần trở nên xa cách: "Thì ra là như vậy" "Cái gì mà thì ra là như vậy?" Tần Sơ Hạ không hiểu nói. Phó Diệc Phàm đứng lên, đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Tân Sơ Hạ: "Chúc cô sau này luôn hạnh phúc và như ý"
"Hả?" Tần Sơ Hạ mang vẻ mặt mù mịt: "Vì sao anh lại đột nhiên chúc tôi thế?"
Rõ ràng anh nói lời chúc phúc, thế nhưng giọng nói lạnh chẳng khác nào tảng băng.
"Phấn rõ giới hạn mà thôi, từ nay về sau, cô không nên gần tôi quá, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm" Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Tân Sơ Hạ cứng đờ, mặc dù hơi không hiểu ra sao, thế nhưng cô vẫn rất nghe lời mà xích người ra xa một chút, duy trì một khoảng cách với anh,
"Xa như vậy, đã được chưa?" Cô có phần tích cực hỏi.
Phó Diệc Phàm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, thoáng có phần không biết nói gì.
Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm không muốn để ý tới mình, cười trừ tìm một cái cớ để rời đi: "Tôi tiếp tục đi làm chỗ ở cho dế nhỏ đây, nhà tôi anh cứ tùy ý đi, đừng có khách sáo"
"Cảm ơn đã thiết đãi" Phó Diệc Phàm lễ phép gật đầu một cái.
Mãi đến khi Phó Diệc Phàm lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, mới bốn mắt nhìn nhau với Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ thấy anh nhìn qua, mỉm cười hỏi: "Tôi rất tò mò, ban nãy anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy, suy nghĩ nghiêm túc như thế?"
"Sau khi quay về nước, tôi sẽ không bảo vệ cô nữa" Phó Diệc Phàm hỏi một đằng, trả lời một nẻo, càng giống như là đáp lại câu hỏi trước đó của cô.
Tân Sơ Hạ không thèm để ý, ngược lại còn hơi đắc ý nói: "Tôi biết mà, chờ đến khi về nước rồi, có mệnh lệnh của bố anh bảo vệ tôi"
Nghe thấy cô nói đến chuyện mệnh lệnh, Phó Diệc Phàm hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên.
Dù sao, trước đó anh đã lấy thân phận của cậu út "Ngũ Đế Môn", ra lệnh cho bọn họ âm thầm bảo vệ Tân Sơ Hạ sau khi về nước.
Anh hiểu rõ, người đó sẽ không buông tha cho Tân Sơ Hạ, hơn nữa chắc chắn sẽ báo cáo chuyện của Tân Sơ Hạ cho tổng cục an ninh,
Cho nên, thể lực duy nhất trong nước có thể khiến cục cục an ninh kiêng kỵ, chỉ có "Ngũ Đế Môn" của bố anh mà thôi.
Thế nhưng, điều làm anh không ngờ tới, Luss vậy mà lại làm chuyện "uống công vô ích".
Nếu như Luss không tìm đến "Ngũ Đế Môn" để nói về chuyện này, anh cũng sẽ không nổi lòng nghi ngờ với Luss thêm lần nữa, cũng phải người âm thầm điều tra Luss lần thứ hai.
Thế nhưng, do bối cảnh của Luss, anh có tra thế nào đi nữa cũng không thấy chút quan hệ nào với Hắc Chủ. "Mệnh lệnh tới như thế nào vậy?" Phó Diệc Phàm sau đó biết rõ còn hỏi cho có.
Tân Sơ Hạ lòng đầy vui vẻ nói: "Là Luss đưa cho tôi"
Thấy nụ cười trên mặt của Tân Sơ Hạ, vẻ mặt điển trai của Phó Diệc Phàm dần dần trở nên xa cách: "Thì ra là như vậy" "Cái gì mà thì ra là như vậy?" Tần Sơ Hạ không hiểu nói. Phó Diệc Phàm đứng lên, đứng ở trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Tân Sơ Hạ: "Chúc cô sau này luôn hạnh phúc và như ý"
"Hả?" Tần Sơ Hạ mang vẻ mặt mù mịt: "Vì sao anh lại đột nhiên chúc tôi thế?"
Rõ ràng anh nói lời chúc phúc, thế nhưng giọng nói lạnh chẳng khác nào tảng băng.
"Phấn rõ giới hạn mà thôi, từ nay về sau, cô không nên gần tôi quá, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm" Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Tân Sơ Hạ cứng đờ, mặc dù hơi không hiểu ra sao, thế nhưng cô vẫn rất nghe lời mà xích người ra xa một chút, duy trì một khoảng cách với anh,
"Xa như vậy, đã được chưa?" Cô có phần tích cực hỏi.
Phó Diệc Phàm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, thoáng có phần không biết nói gì.
Tân Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm không muốn để ý tới mình, cười trừ tìm một cái cớ để rời đi: "Tôi tiếp tục đi làm chỗ ở cho dế nhỏ đây, nhà tôi anh cứ tùy ý đi, đừng có khách sáo"
"Cảm ơn đã thiết đãi" Phó Diệc Phàm lễ phép gật đầu một cái.