Minh Tư Thành bỗng nhiên phát hiện, mấy vệ sĩ kia cũng không phải theo sát cô nhóc này hai mươi tư tiếng.
“Này, anh đang nghĩ gì đớ?” Nhiên Mộc Miên thấy Minh Tư Thành nhíu mày trầm tư, vì thế bèn giơ tay quơ quơ trước mặt anh Minh Tư Thành hồi phục tinh thần, nhìn Nhiên Mộc Miên mỉm cười nói: “Cô còn rất biết chạy nhỉ”
“Ai nói tôi rất biết chạy hả? Còn chạy nữa tôi đã sắp chết ngạt vì không có đủ khí mà thở.
đây” Nhiên Mộc Miên vừa nói vừa thở hổn hển, lúc này lắc lư tay mình mới nhận ra bản thân cô vẫn đang nắm tay Minh Tư Thành.
Phút chốc hai gò má cô hơi hơi phiếm hồng, vội vàng thả tay ra, vòng ra sau lưng.
Minh Tư Thành nhìn thoáng qua bàn tay vừa mới được cô dắt đi, trong lòng bàn tay còn sót lại hơi ấm của cô, khóe miệng không kìm được cong cong lên thành nụ cười.
“Hay là chúng ta đi cổng sau về trường đi?” Minh Tư Thành thản nhiên hỏi.
Nhiên Mộc Miên gật đầu.
Hai người sóng vai nhau bước đi, không khí có chút kỳ lạ.
Nhiên Mộc Miên không chịu nổi bầu không khí không rõ ràng này, bắt đầu nói câu được câu chăng: ‘Tôi còn tưởng rằng tất cả các bạn nam trong trường đều sợ anh”
“Ờ, cũng có vài đứa không sợ chết” Minh Tư Thành bình thản hờ hững đáp lời Nhiên Mộc Miên lại không biết nói gì tiếp theo.
Sau khi trở lại trường học, Nhiên Mộc.
Miên phải nhanh chóng đi hợp, Minh Tư: Thành đưa cho cô cầm túi đồ uống to đùng Trước khi cô vội vàng rời đi, anh nói một câu: “Buổi tối, phòng tự học 105 tầng một của tòa ba, gặp nhau ở đó nhé.”
“Được rồi!” Nhiên Mộc Miên híp mắt cười, lập tức đồng ý.
Trước khi hết tiết thể dục, cô giáo dạy thể chất điểm danh xong liền cho bọn cô tan học.
Lộ Minh Ái nhìn cốc matcha kem cheese của mình đã đảo lộn đến nỗi không nhìn thấy kem cheese đâu cả, chẹp miệng mấy cái, trêu ghẹo Nhiên Mộc Miên hỏi: “Lúc cậu và Minh Tư Thành trở về, hai người đi đánh dã chiến hả?”
“Đánh dã chiến thì không, chỉ là gặp vài tên đàn anh khóa trên xấu tính, choảng nhau với bọn họ một trận, cho nên..” Nhiên Mộc.
Miên xấu hổ cười nói.
Lộ Minh Ái quyết định không tính toán nữa, tuy rằng trà này trông xấu xí nhưng ít ra ùi vị cũng ổn.
Nhiên Mộc Miên lấy hai món đồ uống còn lại trong túi, đưa cho Cổ Thiên Ngân và Triệu Thanh Tâm
Cả bốn người vừa nhâm nhi đồ uống, vừa nói chuyện cười đùa rồi cùng nhau đi trên con đường trường về ký túc xá.
Đến giờ tự học buổi tối, Nhiên Mộc Miên đã đến muộn, còn tưởng rằng không có chỗ ngồi trong phòng học 105 ở tầng 1 tòa ba. Mãi cho đến khi bước vào phòng tự học, cô mới nhận ra Minh Tư Thành đã sớm ngồi ở bàn đầu tiên giữ chỗ cho cô.
Nhiên Mộc Miên nhẹ nhàng ngồi vào thấy Minh Tư Thành đang làm bài nghe tiếng Anh nên cô không chào anh nữa, tự mình ngồi mở ra học thuộc ghi nhớ kiến thức ngữ pháp Tiếng Anh.
Nhưng mà vừa đến giờ giải lao của buổi tự học, xung quanh lại có bạn nữ ôm đề trắc nghiệm đi tới vây quanh bên cạnh Minh Tư Thành xin được anh giảng bài cho.
Mỗi lần Minh Tư Thành nói “không có thời gian” lại khiến các cô gái đau khổ quay về.
Nhiên Mộc Miên nhướng mày cố ý học giọng điệu của cô gái vừa rời đi, mở một câu hỏi trong đề thi nhập môn tiếng Anh ở trong điện thoại ra, bản thân cô còn chưa xem kỹ đã đưa ngay tới dưới mí mắt Minh Tư Thành, làm nũng nói: “Đàn anh Minh ơi, em không biết làm câu này, anh có thể dạy em được không?”
Minh Tư Thành nhìn thoáng qua câu hỏi mà Nhiên Mộc Miên đưa ra, nhếch môi h: lý “Viết hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh mà cô cũng không biết?”
“..” Vừa nghe thấy câu này, Nhiên Mộc Miên mới rút điện thoại lại nhìn xem, mỉm cười xấu hố với Minh Tư Thành.
Mà đúng lúc này, người đại diện Lâm Tình của Lạc Vũ đột nhiên gửi tin nhắn tới cho cô.
“Mộc Miên, bây giờ cô có rảnh không, ra cống trưởng một chuyến được không? Ở ngoài cổng chính trường của cô nhìn sang bên trái có một chiếc xe màu đen, tôi có lời muốn nói với cô” Lâm Tình.
“Ừ, có rảnh, tôi đi ra đó ngay đây” Nhiên Mộc Miên.
Sau khi nhắn một tin trả lời, Nhiên Mộc Miên thu dọn sách vở của mình một chút, nói với Minh Tư Thành: “Tôi phải ra cổng trường gặp một người bạn của tôi đây, lát nữa chắc không tới phòng tự học học tiếp nữa đâu. Tôi đi trước nhé.”
“Ừ” Minh Tư Thành thản nhiên đáp lại.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười, xoay người rời đi Nhưng lúc Minh Tư Thành ngẩng đầu lên có chút trầm ngâm nhìn theo bóng lưng Nhiên Mộc Miên đang bước ra khỏi phòng tự học.
Lễ nào…
Lại là đi gặp Lạc Vũ sao?
Giữa anh và cô quả nhiên vẫn bị ngăn cách bởi Lạc Vũ.
Nhiên Mộc Miên tới đúng như lời hẹn, ở bên trái cống trường có một chiếc xe màu đen, cô lên chiếc xe đó.
Mới đầu cô còn tưởng rằng Lạc Vũ cũng ở đây, không ngờ rằng trong xe ngoài lái xe ra chỉ có một mình Lâm Tình.
Lâm Tình bảo lái xe xuống xe đi ra ngoài một lát, lái xe không nói hai lời, lập tức mở cửa bước xuống xe.
Giờ phút này, bên trong xe chỉ còn lại hai người là cô và Lâm Tình.
“Chị Tình, chị có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Nhiên Mộc Miên hỏi.
Lâm Tình buồn bã rũ mắt xuống, lo lắng đáp lại: “Gần đây trạng thái của Lạc Vũ không tốt lắm”
“Rốt cuộc Lạc Vũ anh ấy làm sao vậy?”
Nhiên Mộc Miên khế cau mày, truy vấn nói Sau khi dừng lại một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Cũng đã một khoảng thời gian dài rồi anh ấy không liên lạc gì với tôi.”
Ngay cả lần này Lạc Vũ trở lại sau khi quay phim ở trường đại học của cô, cũng không có lấy một lời hỏi thăm cô.
- -------------------