Sau khi rời khỏi bệnh viện, Minh Tư Thành đưa đứa bé không bé đến cửa hàng tạp hóa, anh không chỉ mua cho cô ấy một cái lều vải mới, hơn nữa còn mua cho cô ấy quần áo mới cùng đồ dùng hàng ngày.
Trở về mộ riêng của nhà họ Phó, bọn họ phải đi ngang qua bia mộ của Mộc Miên trước. Lúc này đứa bé không bé đột nhiên đứng lại, ngẩn người đối diện với bia mộ của Mộc Miên.
Minh Tư Thành không hiểu nhìn đứa bé không bé hỏi: "Sao vậy? Cô biết vợ tôi sao?"
Đứa bé không bé không phản ứng.
Minh Tư Thành không thể làm gì khác hơn là thả tay túi to túi nhỏ trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra rồi mở phần mềm dịch ngôn ngữ lên, lại nhắc lại một lần.
Lúc này đứa bé không bé mới có phản ứng, chỉ mộ bia, mở miệng nói: "Tôi tìm Mộc Miên"
"Cô tìm Mộc Miên làm gì?" Minh Tư Thành không khỏi buồn bực.
Đứa bé không bé lại chỉ bia mộ lần nữa, rồi nhảy đến trước mộ bia, chỉ hai chữ "Mộc Miên" trên mộ bia, không ngừng lặp lại: "Tôi tìm Mộc Miên."
Minh Tư Thành hơi nhíu mày.
Đứa bé không bé đột nhiên thả tay xuống, cúi đầu, ôm gối ngồi xuống bên cạnh bia mộ của Mộc Miên, dáng vẻ rất bất lực.
Minh Tư Thành đi tới, ngồi xuống trước mặt đứa bé không bé, ôn hòa hỏi: "Có phải cô nhớ ra cái gì rồi không?"
Đứa bé không bé hít mũi một cái, che mắt, không giải thích được khóc thút thít.
Minh Tư Thành thấy vậy đầu óc mơ hồ, vội vàng đưa tay tới vỗ vai đứa bé không bé, an ủi: "Cô đừng khóc nữa! Có chuyện gì đau lòng cô cứ nói cho tôi nghe. Xem tôi có thể giúp cô nghĩ cách giải quyết không?"
"Mộc Miên chết, mẫu hậu không cứu được." Đứa bé không bé thả tay xuống, ngẩng đầu, hai mắt giàn giụa nước mắt nhìn Minh Tự Thành.
Minh Tư Thành nghe phần mềm phiên dịch dịch ra những lời này, liền cau mày, nắm lấy cổ tay đứa bé không bé, hầm hầm giận dữ chất vấn: "Cô cũng đến vì Mộc Miên sao? Rốt cuộc cô là ai?"
"Hu hu hu - Mộc Miên chết, mẫu hậu chết, đều chết hết rồi! Hu hu hu" Đứa bé không bé hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khóc đến tê tâm liệt phế.
Minh Tư Thành siết chặt cổ tay mảnh khảnh của đứa bé không bé, giống như muốn bẻ gãy cổ tay cô ấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Đứa bé không bé đau đến mức kêu lên: "Đau! Đau! Đau!"
"Nói! Rốt cuộc cô là ai?" Minh Tư Thành lại chất vấn lần nữa.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Mộc Miên, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đứa bé không bé mấp máy môi, dáng vẻ đáng thương nhìn Minh Tư Thành: "Đau!"
Minh Tư Thành điều chỉnh lại giọng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi buông lỏng cổ tay đứa bé không bé.
Anh không nên tức giận với một người đã mất trí nhớ.
Nói không chừng, lúc cục máu đông trong đầu đứa bé không bé tan, cô ấy có thể nhớ ra cái gì đó.
"Thật xin lỗi." Minh Tư Thành chủ động nói
Trở về mộ riêng của nhà họ Phó, bọn họ phải đi ngang qua bia mộ của Mộc Miên trước. Lúc này đứa bé không bé đột nhiên đứng lại, ngẩn người đối diện với bia mộ của Mộc Miên.
Minh Tư Thành không hiểu nhìn đứa bé không bé hỏi: "Sao vậy? Cô biết vợ tôi sao?"
Đứa bé không bé không phản ứng.
Minh Tư Thành không thể làm gì khác hơn là thả tay túi to túi nhỏ trong tay xuống, lấy điện thoại di động ra rồi mở phần mềm dịch ngôn ngữ lên, lại nhắc lại một lần.
Lúc này đứa bé không bé mới có phản ứng, chỉ mộ bia, mở miệng nói: "Tôi tìm Mộc Miên"
"Cô tìm Mộc Miên làm gì?" Minh Tư Thành không khỏi buồn bực.
Đứa bé không bé lại chỉ bia mộ lần nữa, rồi nhảy đến trước mộ bia, chỉ hai chữ "Mộc Miên" trên mộ bia, không ngừng lặp lại: "Tôi tìm Mộc Miên."
Minh Tư Thành hơi nhíu mày.
Đứa bé không bé đột nhiên thả tay xuống, cúi đầu, ôm gối ngồi xuống bên cạnh bia mộ của Mộc Miên, dáng vẻ rất bất lực.
Minh Tư Thành đi tới, ngồi xuống trước mặt đứa bé không bé, ôn hòa hỏi: "Có phải cô nhớ ra cái gì rồi không?"
Đứa bé không bé hít mũi một cái, che mắt, không giải thích được khóc thút thít.
Minh Tư Thành thấy vậy đầu óc mơ hồ, vội vàng đưa tay tới vỗ vai đứa bé không bé, an ủi: "Cô đừng khóc nữa! Có chuyện gì đau lòng cô cứ nói cho tôi nghe. Xem tôi có thể giúp cô nghĩ cách giải quyết không?"
"Mộc Miên chết, mẫu hậu không cứu được." Đứa bé không bé thả tay xuống, ngẩng đầu, hai mắt giàn giụa nước mắt nhìn Minh Tự Thành.
Minh Tư Thành nghe phần mềm phiên dịch dịch ra những lời này, liền cau mày, nắm lấy cổ tay đứa bé không bé, hầm hầm giận dữ chất vấn: "Cô cũng đến vì Mộc Miên sao? Rốt cuộc cô là ai?"
"Hu hu hu - Mộc Miên chết, mẫu hậu chết, đều chết hết rồi! Hu hu hu" Đứa bé không bé hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khóc đến tê tâm liệt phế.
Minh Tư Thành siết chặt cổ tay mảnh khảnh của đứa bé không bé, giống như muốn bẻ gãy cổ tay cô ấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Đứa bé không bé đau đến mức kêu lên: "Đau! Đau! Đau!"
"Nói! Rốt cuộc cô là ai?" Minh Tư Thành lại chất vấn lần nữa.
Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Mộc Miên, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đứa bé không bé mấp máy môi, dáng vẻ đáng thương nhìn Minh Tư Thành: "Đau!"
Minh Tư Thành điều chỉnh lại giọng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi buông lỏng cổ tay đứa bé không bé.
Anh không nên tức giận với một người đã mất trí nhớ.
Nói không chừng, lúc cục máu đông trong đầu đứa bé không bé tan, cô ấy có thể nhớ ra cái gì đó.
"Thật xin lỗi." Minh Tư Thành chủ động nói