“Hơn nữa, có người đàn ông nào giả vờ say để theo đuổi con gái nhà người ta?” Nam nhân viên cảnh sát châm chọc Phó Diệc Phàm, dù sao lần đầu tiên gặp một khối băng lạnh lùng không đi theo con đường thông thường.
“Tôi cảm thấy cấp trên phận chức vụ cho anh quá thấp rồi, nên phải anh đi trấn thủ biên cương” Phó Diệc Phàm nằm trên sofa, nghịch một chiếc hộp dài nhỏ trong tay.
Đồ trong chiếc hộp này, là anh đi tìm cậu Nhiên Hoàng Minh xin, cậu không có hỏi anh lý do mà trực tiếp đưa cho anh.
Nam nhân viên cảnh sát thức thời ngậm miệng, không biết trôi qua bao lâu, mới nhìn thấy trên màn hình camera giám sát, liền mở miệng nói: “Bạn gái của anh đến rồi.”
"..” Phó Quận Tiêu nằm trên sofa không lên tiếng, ý thức nhắm mắt lại.
Một chốc sau, Tần Sơ Hạ đi từ cửa bên ngoài bước vào, hỏi thăm chuyện của anh với nhân viên cảnh sát.
Nam nhân viên cảnh sát sau khi quan sát Tân Sơ Hạ một vòng, chỉ về chiếc sofa phía sau lưng cô.
Tần Sơ Hạ nhìn theo phương hướng chỉ của nam nhân viên cảnh sát, quay đầu qua, chỉ nhìn thấy Phó Diệc Phàm không động đậy nằm trên chiếc ghế sofa.
“Vậy bây giờ tôi đưa anh ấy đi, cảm ơn sự chăm sóc của các anh, gây phiền phức cho các anh rồi” Tần Sơ Hạ khách khí nói cảm ơn với nam nhân viên cảnh sát, sau đó xoay người đến trước mặt Phó Diệc Phàm, vươn tay chọc vào vai anh.
“Này! Phó Diệc Phàm! Anh tỉnh lại đi!” Tần Sơ Hạ vừa lay vừa gọi, còn không quên quan sát Phó Diệc Phàm.
Trên người đàn ông này quả thật có mùi rượu, nhưng mà mặt của anh không đỏ tý nào, có thể say đến mức không biết trời đất gì sao?
Tần Sơ Hạ nghi ngờ, tiếp tục lay vai của Phó Diệc Phàm.
Thấy Phó Diệc Phàm không có động tĩnh, cô lại chạy đến nhờ vị cảnh sát lúc nãy: “Anh cảnh sát này, có thể giúp tôi dìu anh ấy lên xe không?”
“Được” Nam nhân viên cảnh sát mỉm cười, bước ra khỏi quầy lễ tân, đi qua giúp Tần Sơ Hạ kéo Phó Diệc Phàm từ sofa dậy.
Hai người hợp lực đưa Phó Diệc Phàm lên xe, Tân Sơ Hạ lần nữa cảm ơn vị cảnh sát tốt bụng đó, sau đó băn khoăn nhìn Phó Diệc Phàm đang nằm ở ghế sau xe mình.
“Hay là đưa anh về trang viên nhà họ Phó là được rồi!” Tần Sơ Hạ ngồi ở ghế lái từ nói tự trả lời, chuẩn bị lái xe, cô lại do dự: “Khoan đã! Nếu như đưa anh ta quay về trang viên nhà họ Phú, lỡ như ông cố của anh tìm cô gây phiền phức thì làm sao?”
Nghĩ đến điểm này, Tần Sơ Hạ lại ra ngoài, sau đó mở cửa ra khỏi ghế lái, đi tới ghế sau.
“Này! Phó Diệc Phàm, ngoại trừ ở trạng viên nhà họ Phó, anh còn có chỗ nào có thể ở không?” Cô không ngừng lay vai của Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm dường như ngủ rất sâu, đối với động tác của cô, anh hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào.
Tần Sơ Hạ khoanh tay, quan sát Phó Yến Thêm một lượt.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở điện thoại trong túi quần anh.
Cô móc điện thoại của anh ra, sau khi ấn cho màn hình sáng liền quét mặt anh, kết quả cái điện thoại này không có cách nào nhận diện người đang nhắm mắt.
Nhất thời Tần Sơ Hạ có chút bực bội.
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ gọi điện thoại cho trợ lý hoặc thư ký của anh, bây giờ nghĩ lại, cô chỉ đành đưa người đàn ông này cùng cô quay về phòng của mình.
Sau khi đưa Phó Diệc Phàm lên giường, bảo vệ không dám hỏi bất cứ câu nào liền trực tiếp rời đi.
Tần Sơ Hạ đóng cửa, đau đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường mình.
Anh ngủ giường của cô, vậy tối nay cô ngủ ở đâu?
“Tôi cảm thấy cấp trên phận chức vụ cho anh quá thấp rồi, nên phải anh đi trấn thủ biên cương” Phó Diệc Phàm nằm trên sofa, nghịch một chiếc hộp dài nhỏ trong tay.
Đồ trong chiếc hộp này, là anh đi tìm cậu Nhiên Hoàng Minh xin, cậu không có hỏi anh lý do mà trực tiếp đưa cho anh.
Nam nhân viên cảnh sát thức thời ngậm miệng, không biết trôi qua bao lâu, mới nhìn thấy trên màn hình camera giám sát, liền mở miệng nói: “Bạn gái của anh đến rồi.”
"..” Phó Quận Tiêu nằm trên sofa không lên tiếng, ý thức nhắm mắt lại.
Một chốc sau, Tần Sơ Hạ đi từ cửa bên ngoài bước vào, hỏi thăm chuyện của anh với nhân viên cảnh sát.
Nam nhân viên cảnh sát sau khi quan sát Tân Sơ Hạ một vòng, chỉ về chiếc sofa phía sau lưng cô.
Tần Sơ Hạ nhìn theo phương hướng chỉ của nam nhân viên cảnh sát, quay đầu qua, chỉ nhìn thấy Phó Diệc Phàm không động đậy nằm trên chiếc ghế sofa.
“Vậy bây giờ tôi đưa anh ấy đi, cảm ơn sự chăm sóc của các anh, gây phiền phức cho các anh rồi” Tần Sơ Hạ khách khí nói cảm ơn với nam nhân viên cảnh sát, sau đó xoay người đến trước mặt Phó Diệc Phàm, vươn tay chọc vào vai anh.
“Này! Phó Diệc Phàm! Anh tỉnh lại đi!” Tần Sơ Hạ vừa lay vừa gọi, còn không quên quan sát Phó Diệc Phàm.
Trên người đàn ông này quả thật có mùi rượu, nhưng mà mặt của anh không đỏ tý nào, có thể say đến mức không biết trời đất gì sao?
Tần Sơ Hạ nghi ngờ, tiếp tục lay vai của Phó Diệc Phàm.
Thấy Phó Diệc Phàm không có động tĩnh, cô lại chạy đến nhờ vị cảnh sát lúc nãy: “Anh cảnh sát này, có thể giúp tôi dìu anh ấy lên xe không?”
“Được” Nam nhân viên cảnh sát mỉm cười, bước ra khỏi quầy lễ tân, đi qua giúp Tần Sơ Hạ kéo Phó Diệc Phàm từ sofa dậy.
Hai người hợp lực đưa Phó Diệc Phàm lên xe, Tân Sơ Hạ lần nữa cảm ơn vị cảnh sát tốt bụng đó, sau đó băn khoăn nhìn Phó Diệc Phàm đang nằm ở ghế sau xe mình.
“Hay là đưa anh về trang viên nhà họ Phó là được rồi!” Tần Sơ Hạ ngồi ở ghế lái từ nói tự trả lời, chuẩn bị lái xe, cô lại do dự: “Khoan đã! Nếu như đưa anh ta quay về trang viên nhà họ Phú, lỡ như ông cố của anh tìm cô gây phiền phức thì làm sao?”
Nghĩ đến điểm này, Tần Sơ Hạ lại ra ngoài, sau đó mở cửa ra khỏi ghế lái, đi tới ghế sau.
“Này! Phó Diệc Phàm, ngoại trừ ở trạng viên nhà họ Phó, anh còn có chỗ nào có thể ở không?” Cô không ngừng lay vai của Phó Diệc Phàm.
Phó Diệc Phàm dường như ngủ rất sâu, đối với động tác của cô, anh hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào.
Tần Sơ Hạ khoanh tay, quan sát Phó Yến Thêm một lượt.
Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở điện thoại trong túi quần anh.
Cô móc điện thoại của anh ra, sau khi ấn cho màn hình sáng liền quét mặt anh, kết quả cái điện thoại này không có cách nào nhận diện người đang nhắm mắt.
Nhất thời Tần Sơ Hạ có chút bực bội.
Vốn dĩ cô nghĩ sẽ gọi điện thoại cho trợ lý hoặc thư ký của anh, bây giờ nghĩ lại, cô chỉ đành đưa người đàn ông này cùng cô quay về phòng của mình.
Sau khi đưa Phó Diệc Phàm lên giường, bảo vệ không dám hỏi bất cứ câu nào liền trực tiếp rời đi.
Tần Sơ Hạ đóng cửa, đau đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường mình.
Anh ngủ giường của cô, vậy tối nay cô ngủ ở đâu?