"Tôi không rảnh, không đi đâu" Tần Sơ Hạ không nói hai lời liền trực tiếp từ chối.
"Sơ Hạ, con đi cùng đi! Đối phương là danh gia vọng tộc, con tới đây cũng có thể phát triển một chút mối quan hệ của mình." Tống Thiên Thanh tốt bụng khuyên giải.
Tần Sơ Hạ nhàn nhạt đáp: "Nếu là danh gia vọng tộc thì bà dẫn con gái ruột của bà đi đi, tôi không hứng thú với giới nhân vật nổi tiếng, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
"Sơ Hạ.." Tống Thiên Thanh còn chưa nói xong, Tần Sơ Hạ đã cúp máy.
Trong điện thoại truyền tới tiếng "tút tút", Tống Thiên Thanh mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Tống Vân Thùy.
Tần Sơ Hạ này quả nhiên không cảm kích!
Nếu Tổng Vân Thùy sớm biết kết quả sẽ như vậy thì đã không để cho Tổng Thiên Thanh tiếp tục gọi điện thoại cho Tần Sơ Hạ.
Bên kia, Tần Sơ Hạ vừa mới cúp điện thoại của Tổng Thiên Thanh thì lại nhận được cuộc điện thoại từ số máy lạ.
Tần Sơ Hạ nghĩ có lẽ đây là cuộc điện thoại quấy rầy liền từ chối không tiếp.
Một giây tiếp theo, số máy lạ kia lại gọi lại.
Tần Sơ Hạ thấy nhắc nhở vực của số máy lạ là quốc gia chỗ mẹ cô ta đang ở vì vậy liền nghe điện thoại.
"Sơ Hạ, là tôi đây!" Trong điện thoại truyền tới một tiếng kêu trong trẻo.
Tần Sơ Hạ tim đập loạn sửng sốt một chút rồi kêu lên: "Công, công chúa điện hạ?"
"Tôi nghe mẹ cậu nói, cậu và bố cậu đang định cư ở thành phố Cung Huy của nước Z phải không?"
"Vâng, đúng vậy. Công chúa điện hạ người có chuyện gì không?" Tần Sơ Hạ tò mò hỏi.
Ông ngoại của cô ta là ngự y hoàng tộc Viêm Phù, cho nên khi còn bé cô ta thường xuyên theo ông ngoại ra vào cung điện hoàng tộc Viêm Phù, còn trở thành bạn tốt với Tiểu công chúa Viêm Ái Linh.
Sau khi bố mẹ cô ta ly dị, cô ta cũng ít gặp lại cô Tiểu công chúa này, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc, duy trì tình bạn này.
"Bây giờ tôi chuẩn bị lên máy bay đến chỗ cậu." Viêm Ái Linh vội vàng nói.
Tần Sơ Hạ đầu óc mơ hồ: "Không phải, công chúa, người tới chỗ tôi làm gì? Còn nữa, không phải người không được ra khỏi nước một mình sao?"
"Tôi trốn ra được"
"Vì sao?"
"Tôi phải tới chỗ cậu tìm một cô gái"
"Cô gái nào?"
"Tôi chỉ nghe nói cô ấy tên là "Mộc Miên"."
"Mộc Miên?" Tần Sơ Hạ hơi nhíu mày, hình như cô ta có nghe qua cái tên này rồi nhưng lại không nhớ nổi đã nghe ở đâu, vì vậy tò mò hỏi lại: "Người tìm cô ấy làm gì?"
"Không được! Đến giờ rồi, tôi phải cúp máy đây! Tôi sẽ có mặt ở sân bay Cung Huy của cậu lúc bốn rưỡi chiều, cậu nhất định phải đến đón tôi đấy! Tôi đã trốn ra được, đến chỗ cậu, tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi, tôi sẽ liên hệ với cậu bất cứ lúc nào, cậu nhất định phải trả lời điện thoại của tôi đấy! Vậy nhé tôi cúp máy trước đây!"
Viêm Ái Linh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Sơ Hạ mặt đầy kinh ngạc nhìn điện thoại di động.
Công chúa điện hạ Viêm Phù bỏ trốn?
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà ép công chúa điện hạ phải lén lút bỏ trốn?
Như đã nói, "Mộc Miên" mà công chúa điện hạ nhắc tới, cô ta thực sự đã từng nghe qua.
Chỉ là...
Rốt cuộc nghe ở đâu, Tần Sơ Hạ suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được.
Bốn rưỡi chiều.
Tần Sơ Hạ đến sân bay Cung Huy đúng giờ, đón được Viêm Ái Linh "vũ trang đầy đủ" ở cổng đón của sân bay.
Viêm Ái Linh mặc một chiếc váy lụa mỏng màu tím nhạt, còn đeo khăn che mặt màu tím nhạt, cô ta quấn lấy mình chỉ để lộ ra hai con mắt to tròn đáng yêu như chuông đồng.
Phong cách ăn mặc kỳ lạ của cô ta đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua lại ở đại sảnh của cổng đón của sân bay.
Tần Sơ Hạ thấy sau lưng Viêm Ái Linh chỉ đeo một một chiếc ba lô nhỏ màu tím cũng biết trên đường chạy trốn cô ta đã bị bỏ quên rất nhiều.
"Điện hạ, ngay cả hành lý người cũng không mang theo sao?"
"Ngụy rồi! Bọn họ đuổi tới rồi!" Viêm Ái Linh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhìn về phía sau lưng Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ theo bản năng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy có mấy người mặc âu phục màu đen đi giày da vọt lên trong đám người, ngũ quan cực kỳ giống kiểu đàn ông thâm thúy lập thể chỉ có ở Việm Phù.
"Vậy cậu thì sao?" Viêm Ái Linh lo lắng nhìn Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ nhếch miệng cười một tiếng: "Tôi ra dụ bọn họ đi trước, đây là nước Z rất an toàn. Bọn họ có bắt tôi cũng không dám làm gì tôi. Chờ an toàn, tôi sẽ về nhà tìm người."
"Vậy cậu nhất định phải chú ý an toàn nha!" Viêm Ái Linh rất cảm kích kéo tay Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ cũng làm một động tác "OK" với Viêm Ái Linh rồi nói tiếp: "Tôi ra ngoài trước, một lúc nữa người hãy ra!"
"Sơ Hạ, con đi cùng đi! Đối phương là danh gia vọng tộc, con tới đây cũng có thể phát triển một chút mối quan hệ của mình." Tống Thiên Thanh tốt bụng khuyên giải.
Tần Sơ Hạ nhàn nhạt đáp: "Nếu là danh gia vọng tộc thì bà dẫn con gái ruột của bà đi đi, tôi không hứng thú với giới nhân vật nổi tiếng, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây."
"Sơ Hạ.." Tống Thiên Thanh còn chưa nói xong, Tần Sơ Hạ đã cúp máy.
Trong điện thoại truyền tới tiếng "tút tút", Tống Thiên Thanh mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Tống Vân Thùy.
Tần Sơ Hạ này quả nhiên không cảm kích!
Nếu Tổng Vân Thùy sớm biết kết quả sẽ như vậy thì đã không để cho Tổng Thiên Thanh tiếp tục gọi điện thoại cho Tần Sơ Hạ.
Bên kia, Tần Sơ Hạ vừa mới cúp điện thoại của Tổng Thiên Thanh thì lại nhận được cuộc điện thoại từ số máy lạ.
Tần Sơ Hạ nghĩ có lẽ đây là cuộc điện thoại quấy rầy liền từ chối không tiếp.
Một giây tiếp theo, số máy lạ kia lại gọi lại.
Tần Sơ Hạ thấy nhắc nhở vực của số máy lạ là quốc gia chỗ mẹ cô ta đang ở vì vậy liền nghe điện thoại.
"Sơ Hạ, là tôi đây!" Trong điện thoại truyền tới một tiếng kêu trong trẻo.
Tần Sơ Hạ tim đập loạn sửng sốt một chút rồi kêu lên: "Công, công chúa điện hạ?"
"Tôi nghe mẹ cậu nói, cậu và bố cậu đang định cư ở thành phố Cung Huy của nước Z phải không?"
"Vâng, đúng vậy. Công chúa điện hạ người có chuyện gì không?" Tần Sơ Hạ tò mò hỏi.
Ông ngoại của cô ta là ngự y hoàng tộc Viêm Phù, cho nên khi còn bé cô ta thường xuyên theo ông ngoại ra vào cung điện hoàng tộc Viêm Phù, còn trở thành bạn tốt với Tiểu công chúa Viêm Ái Linh.
Sau khi bố mẹ cô ta ly dị, cô ta cũng ít gặp lại cô Tiểu công chúa này, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc, duy trì tình bạn này.
"Bây giờ tôi chuẩn bị lên máy bay đến chỗ cậu." Viêm Ái Linh vội vàng nói.
Tần Sơ Hạ đầu óc mơ hồ: "Không phải, công chúa, người tới chỗ tôi làm gì? Còn nữa, không phải người không được ra khỏi nước một mình sao?"
"Tôi trốn ra được"
"Vì sao?"
"Tôi phải tới chỗ cậu tìm một cô gái"
"Cô gái nào?"
"Tôi chỉ nghe nói cô ấy tên là "Mộc Miên"."
"Mộc Miên?" Tần Sơ Hạ hơi nhíu mày, hình như cô ta có nghe qua cái tên này rồi nhưng lại không nhớ nổi đã nghe ở đâu, vì vậy tò mò hỏi lại: "Người tìm cô ấy làm gì?"
"Không được! Đến giờ rồi, tôi phải cúp máy đây! Tôi sẽ có mặt ở sân bay Cung Huy của cậu lúc bốn rưỡi chiều, cậu nhất định phải đến đón tôi đấy! Tôi đã trốn ra được, đến chỗ cậu, tôi chỉ có thể dựa vào cậu thôi, tôi sẽ liên hệ với cậu bất cứ lúc nào, cậu nhất định phải trả lời điện thoại của tôi đấy! Vậy nhé tôi cúp máy trước đây!"
Viêm Ái Linh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Sơ Hạ mặt đầy kinh ngạc nhìn điện thoại di động.
Công chúa điện hạ Viêm Phù bỏ trốn?
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà ép công chúa điện hạ phải lén lút bỏ trốn?
Như đã nói, "Mộc Miên" mà công chúa điện hạ nhắc tới, cô ta thực sự đã từng nghe qua.
Chỉ là...
Rốt cuộc nghe ở đâu, Tần Sơ Hạ suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được.
Bốn rưỡi chiều.
Tần Sơ Hạ đến sân bay Cung Huy đúng giờ, đón được Viêm Ái Linh "vũ trang đầy đủ" ở cổng đón của sân bay.
Viêm Ái Linh mặc một chiếc váy lụa mỏng màu tím nhạt, còn đeo khăn che mặt màu tím nhạt, cô ta quấn lấy mình chỉ để lộ ra hai con mắt to tròn đáng yêu như chuông đồng.
Phong cách ăn mặc kỳ lạ của cô ta đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua lại ở đại sảnh của cổng đón của sân bay.
Tần Sơ Hạ thấy sau lưng Viêm Ái Linh chỉ đeo một một chiếc ba lô nhỏ màu tím cũng biết trên đường chạy trốn cô ta đã bị bỏ quên rất nhiều.
"Điện hạ, ngay cả hành lý người cũng không mang theo sao?"
"Ngụy rồi! Bọn họ đuổi tới rồi!" Viêm Ái Linh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhìn về phía sau lưng Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ theo bản năng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy có mấy người mặc âu phục màu đen đi giày da vọt lên trong đám người, ngũ quan cực kỳ giống kiểu đàn ông thâm thúy lập thể chỉ có ở Việm Phù.
"Vậy cậu thì sao?" Viêm Ái Linh lo lắng nhìn Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ nhếch miệng cười một tiếng: "Tôi ra dụ bọn họ đi trước, đây là nước Z rất an toàn. Bọn họ có bắt tôi cũng không dám làm gì tôi. Chờ an toàn, tôi sẽ về nhà tìm người."
"Vậy cậu nhất định phải chú ý an toàn nha!" Viêm Ái Linh rất cảm kích kéo tay Tần Sơ Hạ.
Tần Sơ Hạ cũng làm một động tác "OK" với Viêm Ái Linh rồi nói tiếp: "Tôi ra ngoài trước, một lúc nữa người hãy ra!"