Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Tào Thị.
Tào Quốc Chiến vừa gọi xong một cuộc điện thoại quan trọng, chuẩn bị ra ngoài thì lập tức có một cuộc điện thoại khác gọi đến, là điện thoại của Phó Diệc Phàm.
Thông thường Phó Diệc Phàm sẽ không gọi cho anh ta vào lúc này, sao hôm nay anh lại đột nhiên tìm anh ta vậy nhỉ?
Tào Quốc Chiến thắc mắc bắt điện thoại, mỉm cười và nói: “Diệc Phàm, sao đột nhiên lại nhớ đến tôi mà gọi vậy?”
“Tôi gặp phải chút rắc rối muốn nhờ anh giúp đỡ” Phó Diệc Phàm nói với vẻ khá gấp gáp.
Hoàn toàn không giống với tính cách lạnh lùng chậm rãi thường này của anh.
Tào Quốc Chiến không hề nghi ngờ, anh ta tắt nụ cười rồi quan tâm hỏi: “Anh đã gặp phải rắc rối gì rồi? Cần tôi giúp đỡ sao?”
“Tôi cần tiền gấp nên muốn mượn anh một trăm tỷ” Phó Diệc Phàm trả lời với giọng nặng nề.
Tào Quốc Chiến không nói gì thêm mà đồng ý ngay: “Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng mà anh cần ngay bây giờ sao?”
“Ừ, đúng vậy, cần ngay bây giờ”.
“Nhưng lát nữa tôi phải đến sân bay để đón một người bạn”
“Tôi có thể đi cùng với anh, đợi sau khi anh đón được bạn anh rồi thì cùng anh đến ngân hàng chuyển khoản” Phó Diệc Phàm trả lời.
Tào Quốc Chiến không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay: “Được.”
Bên này.
Phó Diệc Phàm lấy được tư liệu mà mình phải chịu trách nhiệm ngụy tạo từ trợ lý của cấp trên.
Để Tào Quốc Chiến hoàn toàn tin tưởng vào sự việc mà anh phụ trách, anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Nhưng vào lúc anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau khi gặp Tào Quốc Chiến dưới tòa cao ốc của tập đoàn Tào Thị, lên xe riêng của Tào Quốc Chiến và chỉ đợi Tào Quốc Chiến đưa anh đến gặp người có số hiệu 7168 có tên là S0XE thì Tào Quốc Chiến lại đưa anh đến thẳng ngân hàng để làm thủ tục chuyển tiền.
“Hình như đây không phải là đường đến sân bay?” Phó Diệc Phàm cố tình giả vờ hỏi, trên con đường này có một ngân hàng tổng.
“Tôi đưa anh đi chuyển khoản trước” Tào Quốc Chiến vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa trả lời như đang suy nghĩ gì đó.
Trên điện thoại của Tào Quốc Chiến có dán màn hình chống nhìn lén nên Phó Diệc Phàm không thể nào liếc nhìn được nội dung tin nhắn trên điện thoại của anh ta.
Phó Diệc Phàm không thể không giả vờ hỏi bâng quơ: “Chẳng phải anh nói phải đến gặp bạn anh trước sao?”
Tào Quốc Chiến thản nhiên trả lời: “Bạn tôi đột nhiên có việc bận, không thể đến được”
“Vậy thì đi chuyển khoản trước vậy! Anh cầm giấy vay nợ này trước đi!” Phó Diệc Phàm không hỏi thêm nhiều mà nhằm thẳng vào vấn đề mà mình đã cố tình nguy tạo ra để tránh Tào Quốc Chiến nghi ngờ.
Lúc đến phòng khách VIP của ngân hàng, sau khi Tào Quốc Chiến vung tay, ký tên mình lên giấy thì một trăm tỷ đã nhanh chóng được chuyển đến tài khoản của Phó Diệc Phàm. Phó Diệc Phàm thầy Tào Quốc Chiến vừa ký tên xong thì lại nhận được một cuộc điện thoại và vội vàng ra ngoài, thế là anh cũng đi theo ra khỏi phòng khách VIP.
Anh không thể đi theo quá gần Tào Quốc Chiến, chỉ cần máy thu trong túi anh có thể thu được số liệu trong điện thoại của Tào Quốc Chiến là được.
Tào Quốc Chiến đi vào trong một phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh phòng khách VIP rồi đóng cửa lại và gọi điện thoại.
Anh ta đã gọi cuộc điện thoại đó hết nửa tiếng đồng hồ.
Phó Diệc Phàm cũng đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ ngơi hết nửa tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi Tào Quốc Chiến nói điện thoại xong, chuẩn bị ra khỏi phòng nghỉ ngơi thì anh mới lập tức giả vờ làm động tác chuẩn bị gõ cửa.
“Mới đầu tôi còn tưởng là anh đã đi rồi, sau đó mới nghe giám đốc tiền sảnh nói anh đang ở trong phòng nghỉ ngơi này, vì vậy tôi định đến chào anh một tiếng, tôi phải đi đây” Phó Diệc Phàm chau mày, nói với vẻ nôn nóng.
Tào Quốc Chiến phất tay rồi nói với vẻ mặt rất khó coi: “Nếu anh có việc thì cứ đi trước đi.”
“Được!” Phó Diệc Phàm gật đầu, lúc anh quay người đi thì còn bất giác mỉm cười.
Tào Quốc Chiến vừa gọi xong một cuộc điện thoại quan trọng, chuẩn bị ra ngoài thì lập tức có một cuộc điện thoại khác gọi đến, là điện thoại của Phó Diệc Phàm.
Thông thường Phó Diệc Phàm sẽ không gọi cho anh ta vào lúc này, sao hôm nay anh lại đột nhiên tìm anh ta vậy nhỉ?
Tào Quốc Chiến thắc mắc bắt điện thoại, mỉm cười và nói: “Diệc Phàm, sao đột nhiên lại nhớ đến tôi mà gọi vậy?”
“Tôi gặp phải chút rắc rối muốn nhờ anh giúp đỡ” Phó Diệc Phàm nói với vẻ khá gấp gáp.
Hoàn toàn không giống với tính cách lạnh lùng chậm rãi thường này của anh.
Tào Quốc Chiến không hề nghi ngờ, anh ta tắt nụ cười rồi quan tâm hỏi: “Anh đã gặp phải rắc rối gì rồi? Cần tôi giúp đỡ sao?”
“Tôi cần tiền gấp nên muốn mượn anh một trăm tỷ” Phó Diệc Phàm trả lời với giọng nặng nề.
Tào Quốc Chiến không nói gì thêm mà đồng ý ngay: “Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng mà anh cần ngay bây giờ sao?”
“Ừ, đúng vậy, cần ngay bây giờ”.
“Nhưng lát nữa tôi phải đến sân bay để đón một người bạn”
“Tôi có thể đi cùng với anh, đợi sau khi anh đón được bạn anh rồi thì cùng anh đến ngân hàng chuyển khoản” Phó Diệc Phàm trả lời.
Tào Quốc Chiến không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay: “Được.”
Bên này.
Phó Diệc Phàm lấy được tư liệu mà mình phải chịu trách nhiệm ngụy tạo từ trợ lý của cấp trên.
Để Tào Quốc Chiến hoàn toàn tin tưởng vào sự việc mà anh phụ trách, anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Nhưng vào lúc anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, sau khi gặp Tào Quốc Chiến dưới tòa cao ốc của tập đoàn Tào Thị, lên xe riêng của Tào Quốc Chiến và chỉ đợi Tào Quốc Chiến đưa anh đến gặp người có số hiệu 7168 có tên là S0XE thì Tào Quốc Chiến lại đưa anh đến thẳng ngân hàng để làm thủ tục chuyển tiền.
“Hình như đây không phải là đường đến sân bay?” Phó Diệc Phàm cố tình giả vờ hỏi, trên con đường này có một ngân hàng tổng.
“Tôi đưa anh đi chuyển khoản trước” Tào Quốc Chiến vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa trả lời như đang suy nghĩ gì đó.
Trên điện thoại của Tào Quốc Chiến có dán màn hình chống nhìn lén nên Phó Diệc Phàm không thể nào liếc nhìn được nội dung tin nhắn trên điện thoại của anh ta.
Phó Diệc Phàm không thể không giả vờ hỏi bâng quơ: “Chẳng phải anh nói phải đến gặp bạn anh trước sao?”
Tào Quốc Chiến thản nhiên trả lời: “Bạn tôi đột nhiên có việc bận, không thể đến được”
“Vậy thì đi chuyển khoản trước vậy! Anh cầm giấy vay nợ này trước đi!” Phó Diệc Phàm không hỏi thêm nhiều mà nhằm thẳng vào vấn đề mà mình đã cố tình nguy tạo ra để tránh Tào Quốc Chiến nghi ngờ.
Lúc đến phòng khách VIP của ngân hàng, sau khi Tào Quốc Chiến vung tay, ký tên mình lên giấy thì một trăm tỷ đã nhanh chóng được chuyển đến tài khoản của Phó Diệc Phàm. Phó Diệc Phàm thầy Tào Quốc Chiến vừa ký tên xong thì lại nhận được một cuộc điện thoại và vội vàng ra ngoài, thế là anh cũng đi theo ra khỏi phòng khách VIP.
Anh không thể đi theo quá gần Tào Quốc Chiến, chỉ cần máy thu trong túi anh có thể thu được số liệu trong điện thoại của Tào Quốc Chiến là được.
Tào Quốc Chiến đi vào trong một phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh phòng khách VIP rồi đóng cửa lại và gọi điện thoại.
Anh ta đã gọi cuộc điện thoại đó hết nửa tiếng đồng hồ.
Phó Diệc Phàm cũng đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ ngơi hết nửa tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi Tào Quốc Chiến nói điện thoại xong, chuẩn bị ra khỏi phòng nghỉ ngơi thì anh mới lập tức giả vờ làm động tác chuẩn bị gõ cửa.
“Mới đầu tôi còn tưởng là anh đã đi rồi, sau đó mới nghe giám đốc tiền sảnh nói anh đang ở trong phòng nghỉ ngơi này, vì vậy tôi định đến chào anh một tiếng, tôi phải đi đây” Phó Diệc Phàm chau mày, nói với vẻ nôn nóng.
Tào Quốc Chiến phất tay rồi nói với vẻ mặt rất khó coi: “Nếu anh có việc thì cứ đi trước đi.”
“Được!” Phó Diệc Phàm gật đầu, lúc anh quay người đi thì còn bất giác mỉm cười.