Bùi Hạ Sênh hơi sững sờ, lát sau mới tỉnh táo lại than thở: "Chúng tôi giấu anh cùng vì anh mới khỏi bệnh nặng, sợ anh bị kích thích... ừm... Minh Tư Thành... anh phải bình tĩnh! Anh chủ ý giữ gìn sức khỏe mạnh cho tốt, ít nhất không phụ... trái tim kia của Nhiên Mộc Miên..."
"Tôi không tin... Tôi không tin Mộc Miên đã chết... Sao chú Phó có thể đồng ý việc Mộc Miên tự mình hy sinh đến cứu tôi?" Minh Tư Thành giơ hai tay đau khổ ôm đầu, lẩm bẩm nói.
Benson nhìn Bùi Hạ Sênh, đi tới ngồi xuống cạnh Minh Tư Thành giơ tay vỗ vỗ vai anh:
"Thành, nếu anh không thể chấp được sự thật này. Vậy anh hãy coi như chuyện này không xảy ra. Coi như cô gái mà anh thích không yêu anh nữa, đã cao chạy xa bay với một người đàn ông khác."
"Đúng! Tôi không tin Mộc Miên đã chết! Chắc chắn chú Phó sẽ không để cho Mộc Miên chết!" Minh Tư Thành buông hai tay ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bùi Hạ Sênh ra lệnh:
"Janna bị người bắt đi rồi, cô điều tra giúp tôi tung tích của cô ta"
Bùi Hạ Sênh ngẩn người, cười gượng nói: "Là thủ lĩnh của tôi phải người bắt cóc Janna"
"Không phải chú Phó ư?" Nhận được đáp án này, đột nhiên Minh Tư Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải Phó Quân Tiêu bắt Janna đi, như vậy chứng tỏ Mộc Miên vẫn còn sống.
Dù sao, nếu đúng như lời của ông George, Mộc Miên chết rồi thì Phó Quân Tiếu tuyệt đối sẽ không buông tha cho Janna.
"Thuốc giải duy nhất của loại thuốc này là máu của Nhiên Mộc Miên."
Nghe đến đây, Minh Tư Thành im lặng.
Bùi Hạ Sênh mím môi nói tiếp: "Này! Tôi đã nói rất nhiều bí mật cho anh biết, anh đừng bán đứng tôi đó!"
"Tôi đã bán đứng có bao giờ chưa?" Minh Tư Thành vặn lại.
Bùi Hạ Sênh cong môi cười, xem như đã ngầm hiểu lẫn nhau,
Minh Tư Thành lại nhìn về phía Benson, đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Tôi muốn gặp chú Phó, tôi biết anh có số liên lạc của chú Phó"
"Ở, anh không định quản chuyện của Janna à?" Bùi Hạ Sênh không nhịn được chen miệng hỏi.
Minh Tư Thành thờ ơ nói: "Đây là cô ta tự chuốc lấy."
"Anh quyết định mặc kệ cô ta? Nhưng cô ta đến thành phố Thuận Canh vì anh mà, hơn nữa anh hôn mê một tháng, ngày nào cô ta cũng trông chừng trong bệnh viện chăm sóc cho anh cùng mẹ anh đấy" Bùi Hạ Sênh thao thao bất tuyệt.
Minh Tự Thành không để ý đến Bùi Hạ Sênh nữa mà nghiêm túc nhìn chằm chằm Benson, tiếp tục hỏi:
"Tôi phải liên lạc với chú Phó"
Benson nhún vai nói: "Thành, tôi xin phép nói thẳng nhé, cho dù tôi có nói số liên hệ của ông Phó cho anh biết thì ông Phó cũng không muốn gặp anh đầu"
"Vì sao?" Minh Tư Thành khựng lại.
Benson chọc chọc lồng ngực của Minh Tư Thành, hàm ý sâu xa nói: "Chỗ này của anh chứa trái tim của con gái ông ấy. Anh nghĩ ông ấy có đồng ý gặp cậu không?"
"Tôi nói rồi, tôi không tin Mộc Miên đã chết" Minh Tư Thành kiên định.
Benson bất đắc dĩ nhìn Bùi Hạ Sênh.
Bùi Hạ Sênh có lòng tốt khuyên nhủ: "Cậu chủ Minh, theo tôi nghĩ! Bây giờ cậu tốt nhất không nên đi gặp Phó Quân Tiêu. Nhà họ Phó bọn họ đang trong lúc đau khổ chịu tang con gái. Bây giờ cậu đến đó, chỉ sợ.."
Bùi Hạ Sênh cũng không chịu yếu thế: "Minh Tư Thành là ân nhân cứu mạng của em, sao em lại mật báo cho cấp trên của em chứ?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, lại ngầm hiểu ý nhau rồi.
"Nhưng mà, Thành làm vậy là có ý gì? Cứu Janna để lấy lòng ông George? Thế sao anh ta không đi lấy lòng ông Phó?"
Benson vừa nói vậy, Bùi Hạ Sênh lập tức tỉnh ngộ: "Nguy rồi! Nhất định Minh Tư Thành định tự mình đối phó với George rồi!"