“Sao cháu lại quen biết cô gái đã cứu cháu thế?” Bà nội mỉm cười, bắt đầu khởi chuyện.
Minh Tư Thành không nhịn được cười, nói: "Nói đến chuyện này, bà ngoại, bà có thể sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi"
“Nói thử bà nghe xem nào” Bà ngoại híp mắt cười. Minh Tư Thành kể từ chuyện mình và Nhiên Mộc Miên gặp nhau.
Câu chuyện này tưởng chừng như không dài lắm nhưng lại đầy ắp những kỉ niệm của anh về cô.
Sau khi bà ngoại nghe xong liền cười nói: "Khi còn bé, cháu không thiếu các cô gái theo đuổi, làm sao cũng không thể ngờ đến được mình sẽ ngã trong tay một cô gái hoạt bát như thế này, đúng không?"
Nói Mộc Miên hoạt bát, đúng là không sai.
Minh Tư Thành khẽ nhún vai, trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng: "Mộc Miên, cô ấy quả thực rất hoạt bát. Có lúc sẽ khiến cháu cảm thấy cô ấy thật vô tâm. Nhưng khi ở bên cạnh cô ấy, cháu thật sự rất hạnh phúc."
“Đó là một cô gái đáng yêu” Bà ngoại nói một cách ân cần, sau khi dừng lại một lúc lại cảm động nói: “Nếu sớm biết, cháu nên sớm đưa con bé đến gặp bà lão này mới phải"
"Cháu có ảnh của cô ấy” Minh Tư Thành nói, lấy điện thoại từ trong túi quần ra rồi mở ảnh của Nhiên Mộc Miên cho bà ngoại xem.
Sau khi bà ngoại xem xong thì vui vẻ trong lòng nói: "Cả bé này thật xinh đẹp. Đẹp lắm, trông còn đẹp hơn bà ngoại lúc trẻ."
“Vậy thì bà ngoại, bà hãy coi cô ấy như cháu dâu của bà đi!” Khoé miệng Minh Tư Thành khẽ nhếch lên.
Bà ngoại lại cười nói: "Thằng nhóc này, người ta còn chưa đồng ý gả cho cháu đâu."
“Dù sao thì cháu cũng đã coi cô ấy là vợ mình rồi” Minh Tư Thành nghiêm túc nói với bà ngoại.
Bà ngoại cười vui tươi hớn hở.
Trong lúc nói chuyện phiếm với bà ngoại, Minh Tư Thành vô tình lôi từ trong hộp ra một chiếc áo sơ mi trắng mà anh mặc hồi nhỏ, hơn nữa trên tà áo của chiếc sơ mi còn bị thiếu một cái cúc, anh không nhịn được mà nói đùa với bà ngoại: "Bà ngoại, sao bà lại giữ chiếc áo này cho cháu vậy?"
Bà ngoại liếc nhìn chiếc áo sơ mi nhỏ này, cười hiền hậu nói: "Trí nhớ của cháu còn không tốt bằng bà!"
“Sao trí nhớ cháu lại không tốt được?” Minh Tư Thành sững sờ, từ trước đến nay trí nhớ của anh đều rất tốt, bà ngoại lại nói đùa với anh.
“Vậy cháu có muốn giữ lại chiếc áo này nữa không?” Trên mặt bà ngoại nở một nụ cười xán lạn, có lẽ bởi vì bà đã lớn tuổi, hai gò má cũng đặc biệt rõ ràng.
"Tất nhiên là phải giữ rồi” Minh Tư Thành cười khẽ. Cứ coi như là giữ làm kỷ niệm vậy! Dù sao thì bây giờ giữa anh và Mộc Miên chỉ còn lại những kí ức mà thôi. Minh Tư Thành thu dọn những thứ anh giữ lại khi còn nhỏ rồi đóng gói mang lên xe, định mang về biệt thự của mình.
Khi sắp rời đi, bà ngoại kéo lấy tay Minh Tư Thành, tình ý sâu xa nói với anh: "Cháu à, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cháu cũng phải lạc quan đối mặt với nó đấy"
“Vâng, cháu sẽ làm thế" Minh Tư Thành mỉm cười gật đầu, sau khi chào tạm biệt bà ngoại, anh liền lái xe đi.
Trên đường về, khi đang ngồi trên xe chờ đèn đỏ, anh lại gặp lại Nhiên Tân Dao.
Nhiên Tân Dao buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi xanh nhạt và chân váy chữ A màu trắng, đi cùng chàng trai cô ấy thích, trên tay cầm một que kem, vừa nói vừa cười đi xuống từ trên vỉa hè.
Chàng trai chăm sóc cô rất chu đáo, khi đi qua đường còn cố tình dang tay che chở cho cô.
Nhiên Tân Dao nhìn thấy trong mắt chàng trai tràn đầy si tình, trên khuôn mặt nở một xán lạn hệt như nắng chiều vậy, tươi sáng, xinh đẹp mà lại không mất đi sự đáng yêu.
Minh Tư Thành ngồi trong xe và nhìn Nhiên Tân Dao, nhưng những gì anh nghĩ đến lại là những hình ảnh anh cùng với Mộc Miên.
Thực ra anh nhận thấy rằng Nhiên Tân Dao sẽ tỏ ra rất ngại ngùng trước mặt người con trai mình thích.
Nhưng khi Mộc Miên ở trước mặt anh lại không có vẻ ngại ngùng như vậy. Mộc Miên rất hoạt bát, cũng sẽ không thấy xấu hổ trước mặt anh, luôn luôn làm theo ý mình.
Hóa ra mất trí nhớ có thể khiến một người hoàn toàn biến thành một người khác.
Vậy nên nói Nhiên Tân Dao không phải là Nhiên Mộc Miên, bọn họ đã hoàn toàn là hai người khác nhau rồi.
Mộc Miên là quá khứ, Tân Dao có thể là tương lai...
Lúc này, đèn xanh đã bật sáng.
Minh Tư Thành nhấn ga rồi phóng xe đi.
Hình bóng Nhiên Tân Dao và chàng trai đó dần dần cách xa chiếc xe của anh.
Nó quen thuộc như cảnh năm đó khi anh rời khỏi Mộc Miên để đến nước M.
Lần này, cũng xem như là chính thức tạo biệt.
Mộc Miên, từ nay về sau, chúc em hạnh phúc, vui vẻ, an khang...