Lúc này Nhiên Hoàng Minh lại nói là muốn ăn, chú Lưu rất nhiệt tình mà mang ra, ngay trước mắt Tô Hoài Lan, khen ngợi nói: "Tay nghề của cô chủ lớn thật sự không tồi chút nào! Ngay cả vị bác sĩ này nữa, anh cũng mau nếm thử đi."
"Chú Lưu, không phải cháu bảo chú đổ nó đi sao?" Tô Hoài Lan ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sandwich, vừa mang vẻ mặt tức giận mà nói.
Chú Lưu lại trả lời: "Đây là do cô chủ lớn chưng cất cả đêm, có lòng làm cho bác sĩ Nhiên án.
Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng không nén được xúc động mà nói: "Cô bé Kỳ Anh này thật có lòng quá đi."
"Dù anh là bác sĩ, nhưng anh gọi Kỳ Anh là "cô bé" thì không được rồi.
Kỳ Anh dù sao cũng đã kết hôn, tuy rằng cô ấy là vợ của chú tôi, nhưng dù sao anh cũng phải gọi cô ấy một tiếng 'mợ haï.
Chú Lưu cũng thế, lại gọi Kỳ Anh là cô chủ lớn' như chẳng có gì xảy ra, chú cũng nên gọi cô ấy là '"mợ haï' mới đúng."
"Để bản thân cô ấy tự nhớ rằng mình đã là vợ của Phó Quân Bác rồi, phải nhớ rõ mà giữ đúng thân phận của mình, ở cái nhà này không nên vượt qua ranh giới mới được" Tô Hoài Lan nâng cằm lên, bày ra điệu bộ của mình, mặt mày hớn hở nói.
Nhiên Hoàng Minh và chú Lưu đưa mắt nhìn nhau, sau đó bật cười đứng dậy: "Cô còn chưa chính thức cưới Quân Tiêu mà đã thay Quân Tiêu quản chuyện gia đình rồi sao.
Ừm, như vậy là tốt.
Rất có khí thế của bà chủ!" "Đương nhiên rồi, Quân Tiêu vô cùng chiều chuộng tôi, tất cả đều nghe theo lời tôi hết!" Tô Hoài Lan càng thêm hả hê.
Chú Lưu nhìn Tô Hoài Lan, ông bĩu môi, nhịn không được phẫn nộ với cô ta, trong lòng thâm châm biếm cô ta tự mình đa tình.
Cậu chủ lớn không hề thích người phụ nữ Tô Hoài Lan này! Nhiên Hoàng Minh cười đùa, hỏi han: "Lỡ may một ngày nào đó, Quân Tiêu thay lòng đổi dạ, không còn muốn cưới cô nữa, cô định làm sao?" "Quân Tiêu sẽ phải là của tôi, dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh ấy.
Huống hồ anh ấy cũng đã lấy thân, đoạt được trái tim của tôi.
Tôi nghĩ nhất định anh ấy không muốn mang trên người cái mác kẻ bạc tình đâu!" "Dù sao Phó Quân Tiêu cũng là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, nếu lại vứt bỏ vị hôn thê là ân nhân cứu mạng này, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, việc này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ có ảnh hướng đến thị trường chứng khoán của tập đoàn.
Bác sĩ Nhiên, anh xem tôi nói có đúng không?" Sắc mặt Tô Hoài Lan thâm trầm, đầy tâm cơ nói.
Sau khi cô ta nói xong, Nhiên Hoàng Minh lơ đấng nhìn vào ánh mắt của cô ta.
Trong ánh mắt của Tô Hoài Lan xuất hiện vài tia lươn lẹo, khiến Nhiên Hoàng Minh có chút rùng mình.
Ý cười trên khóe miệng của Nhiên Hoàng Minh dần biến mất, nhất thời không biết phải tiếp nhận lời nói của Tô Hoài Lan như thế nào.
Tuy dáng vẻ Tô Hoài Lan và Đồng Kỳ Anh giống nhau y như đúc, nhưng tính cách thật sự là khác biệt một trời một vực.
Đồng Kỳ Anh cho anh cảm giác vô cùng tự nhiên gần gũi, còn Tô Hoài Lan này lại mang lại cảm giác tràn đầy toan tính.
Quân Tiêu thật sự thích một người phụ nữ như Tô Hoài Lan sao? Nhiên Hoàng Minh cảm thấy, nếu Phó Quân Tiêu thật sự cưới một người như Tô Hoài Lan, nhất định sau này sẽ là một rắc rối lớn.
"Ái chà chà, nhìn vẻ mặt lo lắng của anh về Quân Tiêu đi! Tôi nói đùa thôi! Quân Tiêu nhất định sẽ không phản bội tôi!" Tô Hoài Lan thấy Nhiên Hoàng Minh nửa ngày không lên tiếng, vì
- -------------------