“Cô và Phó Diệc Phàm cũng quen nhau sao?” Tần Sơ Hạ kinh ngạc hỏi.
Trước đó, cô chưa bao giờ nghe Viêm Ái Linh nhắc đến chuyện này.
Tuy nhiên, cô chưa từng nghe nói đến cũng là điều bình thường vì dù sao thì sau đó cô cũng không ở lại Việm Phù nữa và cũng hiếm khi liên lạc với Viêm Ái Linh.
Nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng cô cũng có thể hiểu tại sao lúc ấy Phó Diệc Phàm lại lấy đi đôi bông tai tua rua kim cương màu tím của điện hạ. Thì ra là giữa họ còn có một câu chuyện.
“Cô có giúp tôi việc này hay không?” Viêm Ái Linh hỏi câu hỏi khác, cô ấy vẫn bám vào chủ đề chính của mình.
Nhưng vào lúc này, Tần Sơ Hạ lại do dự.
Không có lý do nào khác cho sự do dự của cô ấy, nhưng vì Phó Diệc Phàm không muốn gặp điện hạ thì đương nhiên anh phải có lý do riêng.
Nếu cô đột ngột đưa điện hạ đến gặp Phó Diệc Phàm, liệu có gây ra rắc rối không đáng có nào hay không?
“Sơ Hạ, tôi cầu xin cô đó” Viêm Ái Linh từ bỏ địa vị công chúa cao quý của mình và hạ giọng cầu xin.
Tần Sơ Hạ thấy thế thì mềm lòng đồng ý: “Bây giờ cô có thể đến thành phố Cung Huy được không? Cô đến chỗ tôi đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi gặp anh ấy”
“Cảm ơn cô, Sơ Hạ” Viêm Ái Linh chân thành cảm ơn cô.
Vào sáng sớm hơm sau, Viêm Ái Linh cùng với Bùi Hạ Sênh đến thành phố Cung Huy.
Tần Sơ Hạ chào hỏi bảo vệ của tòa nhà trước khi để Viêm Ái Linh vào ký túc xá của cô.
Sau khi Bùi Hạ Sênh đưa Viêm Ái Linh tới nơi an toàn thì cô ta rời khỏi đó một mình.
Tần Sơ Hạ nắm tay Viêm Ái Linh vào trong phòng và ngồi xuống, cô quan tâm hỏi han: “Điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại lưu lạc đến tận đây thế?”
“Hôm đó sau khi chia tay với cô ở sân bay thì tôi bị bắt nhốt vào một căn phòng, nếu không nghe lời sẽ bị chúng đánh. Sau đó, trong một lần chúng đang giao đồ ăn tới cho tôi thì tôi giả vời đau bụng để lừa người canh gác vào. Nhân lúc người canh gác đi vào thì tôi bèn đẩy anh ta ra rồi tẩu thoát. Họ vẫn luôn truy đuổi tôi không chịu buông tha. Tôi buộc phải trèo lên nóc của một ngôi nhà thấp, nhưng sau đó tôi bị ngã. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì tôi lại không nhớ mình là ai, cứ lưu lạc bên ngoài. Sau đó Minh Tư Thành đã nhặt được tôi về” Viêm Ái Linh cúi đầu kể lại bằng một giọng nặng trĩu.
Tần Sơ Hạ đau lòng ôm lấy Viêm Ái Linh.
Viêm Ái Linh nhìn cô bằng ánh mắt kiên cường rồi nói tiếp: “Sơ Hạ à, bây giờ người phụ nữ đang ngồi trên ngai vàng của Viêm Phù chính là người đã hại bố và anh tôi. Tôi muốn trở về Viêm Phù để vạch trần người phụ nữ đó”
“Điện hạ à, cô đã bao giờ nghĩ rằng sở dĩ bọn họ không giết cô là vì bọn họ không sợ cô sẽ trở về Việm Phù để vạch trần bọn họ chưa? Tôi lo lắng rằng nếu lần này cô quay lại mà chọc giận người phụ nữ kia thì cô ta sẽ nổi lên sát tâm muốn giết cô...” Tần Sơ Hạ bình tĩnh phân tích.
Viêm Ái Linh nắm lấy tay Tân Sơ Hạ, nghiệm mặt trả lời: “Vì vậy, tôi muốn nói chuyện với Phó Diệc Phàm, hy vọng có thể sử dụng thế lực sau lưng bố anh ấy để giúp tôi trở về Việm Phù”
“Có phải Phó Diệc Phàm đã đoán được ý đồ của cô rồi nên mới không chịu gặp cô và cũng không trả lời điện thoại của cô đúng không?” Tần Sơ Hạ trầm ngâm nói.
Đương nhiên Viêm Ái Linh biết rõ: “Cho nên tôi mới nhờ cô giúp tôi gặp mặt anh ấy. Khi gặp mặt thì tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy”
“Vậy..” Tần Sơ Hạ hơi do dự, sau đó cô cũng miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi”
Ngày hôm sau.
Tần Sơ Hạ cố ý ở trong ký túc xá không ra ngoài, bởi vì nhân viên của tập đoàn Vân Hàng ra vào sẽ bị
Trước đó, cô chưa bao giờ nghe Viêm Ái Linh nhắc đến chuyện này.
Tuy nhiên, cô chưa từng nghe nói đến cũng là điều bình thường vì dù sao thì sau đó cô cũng không ở lại Việm Phù nữa và cũng hiếm khi liên lạc với Viêm Ái Linh.
Nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng cô cũng có thể hiểu tại sao lúc ấy Phó Diệc Phàm lại lấy đi đôi bông tai tua rua kim cương màu tím của điện hạ. Thì ra là giữa họ còn có một câu chuyện.
“Cô có giúp tôi việc này hay không?” Viêm Ái Linh hỏi câu hỏi khác, cô ấy vẫn bám vào chủ đề chính của mình.
Nhưng vào lúc này, Tần Sơ Hạ lại do dự.
Không có lý do nào khác cho sự do dự của cô ấy, nhưng vì Phó Diệc Phàm không muốn gặp điện hạ thì đương nhiên anh phải có lý do riêng.
Nếu cô đột ngột đưa điện hạ đến gặp Phó Diệc Phàm, liệu có gây ra rắc rối không đáng có nào hay không?
“Sơ Hạ, tôi cầu xin cô đó” Viêm Ái Linh từ bỏ địa vị công chúa cao quý của mình và hạ giọng cầu xin.
Tần Sơ Hạ thấy thế thì mềm lòng đồng ý: “Bây giờ cô có thể đến thành phố Cung Huy được không? Cô đến chỗ tôi đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi gặp anh ấy”
“Cảm ơn cô, Sơ Hạ” Viêm Ái Linh chân thành cảm ơn cô.
Vào sáng sớm hơm sau, Viêm Ái Linh cùng với Bùi Hạ Sênh đến thành phố Cung Huy.
Tần Sơ Hạ chào hỏi bảo vệ của tòa nhà trước khi để Viêm Ái Linh vào ký túc xá của cô.
Sau khi Bùi Hạ Sênh đưa Viêm Ái Linh tới nơi an toàn thì cô ta rời khỏi đó một mình.
Tần Sơ Hạ nắm tay Viêm Ái Linh vào trong phòng và ngồi xuống, cô quan tâm hỏi han: “Điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại lưu lạc đến tận đây thế?”
“Hôm đó sau khi chia tay với cô ở sân bay thì tôi bị bắt nhốt vào một căn phòng, nếu không nghe lời sẽ bị chúng đánh. Sau đó, trong một lần chúng đang giao đồ ăn tới cho tôi thì tôi giả vời đau bụng để lừa người canh gác vào. Nhân lúc người canh gác đi vào thì tôi bèn đẩy anh ta ra rồi tẩu thoát. Họ vẫn luôn truy đuổi tôi không chịu buông tha. Tôi buộc phải trèo lên nóc của một ngôi nhà thấp, nhưng sau đó tôi bị ngã. Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì tôi lại không nhớ mình là ai, cứ lưu lạc bên ngoài. Sau đó Minh Tư Thành đã nhặt được tôi về” Viêm Ái Linh cúi đầu kể lại bằng một giọng nặng trĩu.
Tần Sơ Hạ đau lòng ôm lấy Viêm Ái Linh.
Viêm Ái Linh nhìn cô bằng ánh mắt kiên cường rồi nói tiếp: “Sơ Hạ à, bây giờ người phụ nữ đang ngồi trên ngai vàng của Viêm Phù chính là người đã hại bố và anh tôi. Tôi muốn trở về Viêm Phù để vạch trần người phụ nữ đó”
“Điện hạ à, cô đã bao giờ nghĩ rằng sở dĩ bọn họ không giết cô là vì bọn họ không sợ cô sẽ trở về Việm Phù để vạch trần bọn họ chưa? Tôi lo lắng rằng nếu lần này cô quay lại mà chọc giận người phụ nữ kia thì cô ta sẽ nổi lên sát tâm muốn giết cô...” Tần Sơ Hạ bình tĩnh phân tích.
Viêm Ái Linh nắm lấy tay Tân Sơ Hạ, nghiệm mặt trả lời: “Vì vậy, tôi muốn nói chuyện với Phó Diệc Phàm, hy vọng có thể sử dụng thế lực sau lưng bố anh ấy để giúp tôi trở về Việm Phù”
“Có phải Phó Diệc Phàm đã đoán được ý đồ của cô rồi nên mới không chịu gặp cô và cũng không trả lời điện thoại của cô đúng không?” Tần Sơ Hạ trầm ngâm nói.
Đương nhiên Viêm Ái Linh biết rõ: “Cho nên tôi mới nhờ cô giúp tôi gặp mặt anh ấy. Khi gặp mặt thì tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy”
“Vậy..” Tần Sơ Hạ hơi do dự, sau đó cô cũng miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi”
Ngày hôm sau.
Tần Sơ Hạ cố ý ở trong ký túc xá không ra ngoài, bởi vì nhân viên của tập đoàn Vân Hàng ra vào sẽ bị