Bấy giờ Minh Tư Thành mới hoàn hồn: “Chẳng lẽ là vì bảo vệ em?”
Phó Diệc Phàm đanh mặt, không biết phải nói gì cho đúng. Minh Tư Thành không lạnh mà sợ run người, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Hạ Sênh. Sau khi bên kia bắt máy, cầu đầu tiên anh nói là: “Bùi Hạ Sênh, đưa nhóc con đó đến biệt thự tư nhân của tôi đi”
“Tôi không dẫn con bé đi được, bây giờ con bé đã thân với mẹ anh” Bùi Hạ Sênh nói nửa đùa nửa thật.
Minh Tư Thành nghiêm túc nói: “Tôi ra lệnh cho cô nghĩ cách dẫn nó đi!”
Nói xong, anh không chờ cô ta phản bác đã cúp máy, Phó Diệc Phàm nhíu mày nói: “Sau này em nên cẩn thận thì hơn”
“Anh Diệc Phàm, em hỏi anh, quan hệ giữa anh và công chúa nước Việm kia là gì?” Minh Tư Thành nói chuyện hơi nặng nề. Phó Diệc Phàm đối diện với ánh mắt của anh, bình tĩnh đáp: “Anh từng được nhà nước cử đến nước Việm “giao lưu công việc”, từng làm cận vệ của công chúa một thời gian.”
“Chỉ vậy thôi?” Minh Tư Thành vẫn nghi ngờ như trước.
Phó Diệc Phàm gật đầu. Minh Tư Thành nhíu mày hỏi: “Anh đã là cận vệ của công chúa rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Em cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Chợt Minh Tư Thành cười gian: “Thật ra mặt mũi nhóc con cũng xinh lắm”
“Nhưng tính cách thì không? Phó Diệc Phàm nói luôn mà không cần nghĩ.
Minh Tư Thành nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ bất ngờ, hoàn toàn không ngờ anh lại đáp nhanh đến thế: “Anh hiểu cô ấy lắm à?”.
“Điêu ngoa tùy hứng, không biết nói lý” Phó Diệc Phàm tiếp lời.
Minh Tư Thành kinh ngạc nhìn anh: “Người anh nói là cô ấy thật à?”
“Chờ cô ấy khôi phục trí nhớ xong, đừng khôi phục tính cách” Phó Diệc Phàm lạnh mặt, không hề nói chơi.
Minh Tư Thành thấy buồn cười: “Coi bộ anh từng bị cô ấy “hại” nhiều lần nên bây giờ anh không muốn gặp cô ấy”.
“Những gì em muốn biết anh đã nói cho em nghe rồi, bây giờ nên đến lượt anh rồi đúng chứ?” Phó Diệc Phàm nhìn màn hình máy tính của Minh Tư Thành. Bấy giờ anh mới nhớ là chuyện quan trọng cần làm, lập tức quay người sang chỗ khác, thử di chuyển chuột.
Sau khi xuất dữ liệu thành công, anh nhấn Enter.
Nhật ký cuộc gọi bắt đầu được phát ra trên máy tính.
“Lịch trình của tôi đã thay đổi, hôm nay tôi không đến Cung Huy” Một giọng nói ma quái khàn khàn, rõ là có người dùng máy biến âm.
Sau đó Tào Quốc Chiến đáp: “Nếu anh không đến thì tôi phải làm gì với
Phó Diệc Phàm đanh mặt, không biết phải nói gì cho đúng. Minh Tư Thành không lạnh mà sợ run người, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Hạ Sênh. Sau khi bên kia bắt máy, cầu đầu tiên anh nói là: “Bùi Hạ Sênh, đưa nhóc con đó đến biệt thự tư nhân của tôi đi”
“Tôi không dẫn con bé đi được, bây giờ con bé đã thân với mẹ anh” Bùi Hạ Sênh nói nửa đùa nửa thật.
Minh Tư Thành nghiêm túc nói: “Tôi ra lệnh cho cô nghĩ cách dẫn nó đi!”
Nói xong, anh không chờ cô ta phản bác đã cúp máy, Phó Diệc Phàm nhíu mày nói: “Sau này em nên cẩn thận thì hơn”
“Anh Diệc Phàm, em hỏi anh, quan hệ giữa anh và công chúa nước Việm kia là gì?” Minh Tư Thành nói chuyện hơi nặng nề. Phó Diệc Phàm đối diện với ánh mắt của anh, bình tĩnh đáp: “Anh từng được nhà nước cử đến nước Việm “giao lưu công việc”, từng làm cận vệ của công chúa một thời gian.”
“Chỉ vậy thôi?” Minh Tư Thành vẫn nghi ngờ như trước.
Phó Diệc Phàm gật đầu. Minh Tư Thành nhíu mày hỏi: “Anh đã là cận vệ của công chúa rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Em cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Chợt Minh Tư Thành cười gian: “Thật ra mặt mũi nhóc con cũng xinh lắm”
“Nhưng tính cách thì không? Phó Diệc Phàm nói luôn mà không cần nghĩ.
Minh Tư Thành nhìn Phó Diệc Phàm với vẻ bất ngờ, hoàn toàn không ngờ anh lại đáp nhanh đến thế: “Anh hiểu cô ấy lắm à?”.
“Điêu ngoa tùy hứng, không biết nói lý” Phó Diệc Phàm tiếp lời.
Minh Tư Thành kinh ngạc nhìn anh: “Người anh nói là cô ấy thật à?”
“Chờ cô ấy khôi phục trí nhớ xong, đừng khôi phục tính cách” Phó Diệc Phàm lạnh mặt, không hề nói chơi.
Minh Tư Thành thấy buồn cười: “Coi bộ anh từng bị cô ấy “hại” nhiều lần nên bây giờ anh không muốn gặp cô ấy”.
“Những gì em muốn biết anh đã nói cho em nghe rồi, bây giờ nên đến lượt anh rồi đúng chứ?” Phó Diệc Phàm nhìn màn hình máy tính của Minh Tư Thành. Bấy giờ anh mới nhớ là chuyện quan trọng cần làm, lập tức quay người sang chỗ khác, thử di chuyển chuột.
Sau khi xuất dữ liệu thành công, anh nhấn Enter.
Nhật ký cuộc gọi bắt đầu được phát ra trên máy tính.
“Lịch trình của tôi đã thay đổi, hôm nay tôi không đến Cung Huy” Một giọng nói ma quái khàn khàn, rõ là có người dùng máy biến âm.
Sau đó Tào Quốc Chiến đáp: “Nếu anh không đến thì tôi phải làm gì với