Phó Diệc Phàm rũ mắt nhìn Tân Sơ Hạ bưng con thiên sứ màu hồng, khóe miệng nở nụ cười, âm thanh ôn hòa đáp: “Ừm”
Tân Sơ Hạ lòng vui vẻ đặt con thiên sứ nhỏ lại tủ kiểng.
Quay đầu lại nhìn Phó Diệc Phàm, cô vừa vui vẻ vừa cảm kích nói: “Cảm ơn anh”
Thật ra cô biết lời anh nói lúc nãy là vì muốn trấn an nỗi lòng cô.
Chỉ là không ngờ anh vậy mà nhớ lời cô từng nói với anh. Phó Diệc Phàm đánh giá phòng của Tần Sơ Hạ.
Trong nhà thiết kế kiểu hoàng thất cổ, nhưng phần lớn là lấy màu hồng và màu vàng làm chủ đạo, thế nên căn phòng dường như bị sự dễ thương ngọt ngào bao trùm che đi sự xa hoa vốn có.
Tân Sơ Hạ thầy Phó Diệc Phàm nhìn chung quanh, lướt nhìn phòng mình hào phòng nói: “Nếu tương lai anh có con gái có thể tham khảo phòng tôi sửa sang thành phòng công chúa, vì thiết kế của phòng tôi là thiết kế cuối cùng lúc còn sống của một nhà thiết kế nổi danh quốc tế đấy, sau này anh muốn mời cũng không mời được”
"Cô không phải là không hy vọng tôi sinh con gái sao?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi ngược lại.
Tân Sơ Hạ nhất thời lúng túng: “Cũng, cũng đúng! Anh không thể sinh con gái vậy sinh con trai đi”
“Từ khi nào cô lại bắt đầu nghi ngờ tôi?” Phó Diệc Phàm bỗng đổi đề tài, như có điều suy nghĩ.
Tần Sơ Hạ mờ mịt hỏi: “Nghi ngờ anh cái gì?”
“Nghi ngờ tôi.” Phó Diệc Phàm muốn nói lại thôi, mắt đen thẳng tắp dò xét Tân Sơ Hạ.
"Rốt cuộc là nghi ngờ anh cái gì?” Tân Sơ Hạ không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Phàm, mong đợi anh nói tiếp.
Nhưng Phó Diệc Phàm lại dừng lại, lạnh nhạt nói: “Không có gì”
Tân Sơ Hạ cũng không truy hỏi, trong lòng lại dâng lên một loại bất an.
Có lẽ, có một số việc nói thẳng so với không nói sẽ tốt hơn.
Phó Diệc Phàm chủ động dời đề tài đị: “Tôi đã đưa cô về nhà, an toàn tôi cũng nên đi rồi”
“Người đến cũng đã đến, không mấy tôi dẫn anh vào hầm lấy rượu?” Tân Sơ Hạ mỉm cười đề nghị.
Phó Diệc Phàm không do dự gật đầu, sau đó theo Tân Sơ Hạ đi vào hầm dưới đất.
Tân Sơ Hạ lòng vui vẻ đặt con thiên sứ nhỏ lại tủ kiểng.
Quay đầu lại nhìn Phó Diệc Phàm, cô vừa vui vẻ vừa cảm kích nói: “Cảm ơn anh”
Thật ra cô biết lời anh nói lúc nãy là vì muốn trấn an nỗi lòng cô.
Chỉ là không ngờ anh vậy mà nhớ lời cô từng nói với anh. Phó Diệc Phàm đánh giá phòng của Tần Sơ Hạ.
Trong nhà thiết kế kiểu hoàng thất cổ, nhưng phần lớn là lấy màu hồng và màu vàng làm chủ đạo, thế nên căn phòng dường như bị sự dễ thương ngọt ngào bao trùm che đi sự xa hoa vốn có.
Tân Sơ Hạ thầy Phó Diệc Phàm nhìn chung quanh, lướt nhìn phòng mình hào phòng nói: “Nếu tương lai anh có con gái có thể tham khảo phòng tôi sửa sang thành phòng công chúa, vì thiết kế của phòng tôi là thiết kế cuối cùng lúc còn sống của một nhà thiết kế nổi danh quốc tế đấy, sau này anh muốn mời cũng không mời được”
"Cô không phải là không hy vọng tôi sinh con gái sao?” Phó Diệc Phàm bình tĩnh hỏi ngược lại.
Tân Sơ Hạ nhất thời lúng túng: “Cũng, cũng đúng! Anh không thể sinh con gái vậy sinh con trai đi”
“Từ khi nào cô lại bắt đầu nghi ngờ tôi?” Phó Diệc Phàm bỗng đổi đề tài, như có điều suy nghĩ.
Tần Sơ Hạ mờ mịt hỏi: “Nghi ngờ anh cái gì?”
“Nghi ngờ tôi.” Phó Diệc Phàm muốn nói lại thôi, mắt đen thẳng tắp dò xét Tân Sơ Hạ.
"Rốt cuộc là nghi ngờ anh cái gì?” Tân Sơ Hạ không chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Diệc Phàm, mong đợi anh nói tiếp.
Nhưng Phó Diệc Phàm lại dừng lại, lạnh nhạt nói: “Không có gì”
Tân Sơ Hạ cũng không truy hỏi, trong lòng lại dâng lên một loại bất an.
Có lẽ, có một số việc nói thẳng so với không nói sẽ tốt hơn.
Phó Diệc Phàm chủ động dời đề tài đị: “Tôi đã đưa cô về nhà, an toàn tôi cũng nên đi rồi”
“Người đến cũng đã đến, không mấy tôi dẫn anh vào hầm lấy rượu?” Tân Sơ Hạ mỉm cười đề nghị.
Phó Diệc Phàm không do dự gật đầu, sau đó theo Tân Sơ Hạ đi vào hầm dưới đất.